Từ thời niên thiếu, Lâm Phong đã cảm thấy mình đối với cậu em hàng xóm có cái gì đó khác lạ, chính là cái kiểu hơi quan tâm thái quá.
Lúc đầu anh nghĩ đó là tình cảm của một người anh dành cho em trai mà thôi, nhất là khi Lâm Phong hơn Hạ Cảnh Dật tuổi.
Năm tuổi, Lâm Phong theo gia đình sang nước ngoài, cho đến tận lúc đó, anh mới lờ mờ nhận ra thứ tình cảm này là gì.
Nhưng chỉ là lờ mờ thôi, anh không muốn rời khỏi nơi này, nhất là không muốn rời khỏi cậu bé kia.
Sau mấy năm ở nước ngoài học, anh và Lâm Trạch cùng về nước.
Về nước, Lâm Trạch chập chững bước vào giới giải trí, còn anh mở một quán bar.
Khi ở nước ngoài, biết bao nhiêu lần Lâm Phong muốn quay lại để được gặp người kia, thứ tình cảm mà anh cho là "lờ mờ" ấy, cuối cùng cũng rõ dần lên, anh biết anh muốn gì, và tình cảm kia thì gọi là gì.
Mỗi khi nhớ đến người đó, anh lại đến quán bar để giải tỏa.
Những lúc đó, có vài cô gái thấy anh ngồi một mình, đến gạ gẫm anh.
Lần đầu, anh đồng ý, rồi hai người cũng thuê một phòng khách sạn.
Nhưng khi đè cô gái xa lạ kia ở dưới thân mình, Lâm Phong lại chỉ nghĩ đến Hạ Cảnh Dật.
Anh vùng dậy, không làm nữa, cô gái kia lại kéo anh lại, muốn hôn, nhưng anh lại cự tuyệt, trong đầu anh lại là khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú kia của Hạ Cảnh Dật.
Anh đẩy cô gái kia ra, rồi chạy ra ngoài.
Đêm đó, anh đã có một giấc mộng xuân, anh mơ mình đang triền miên với Hạ Cảnh Dật.
Khi tỉnh dậy, đũng quần đã ướt.
Anh tự tát mình một cái, tự mắng mình, Hạ Cảnh Dật còn nhỏ như thế mà anh đã có suy nghĩ kia với cậu ấy.
Nhưng anh biết, mình phải đối mặt với tình cảm này, nhưng liệu Hạ Cảnh Dật có chấp nhận anh không? Anh không dám nghĩ đến.
Sau lần đó, có cô gái nào gạ gẫm, anh đều từ chối.
Gặp lại Hạ Cảnh Dật, trong lòng Lâm Phong có rất nhiều cảm xúc, rất muốn ôm cậu ấy vào lòng.
Khi nhìn thấy Hạ Cảnh Dật cười nói vui vẻ, còn nhìn mãi bóng lưng của Nhã Hi trong buổi tiệc kỉ niệm thành lập nhà hàng của bố mẹ cậu, Lâm Phong có chút ghen, chút buồn.
Nhưng tối hôm ấy, Hạ Cảnh Dật lại rủ anh về nhà mình chơi.
Trong lòng anh rất vui, cậu ấy còn bảo anh ngủ lại ở đây, anh biết là cậu ấy chẳng có ý gì cả, nhưng anh thì khác, anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Tối đó, nằm cạnh Hạ Cảnh Dật, Lâm Phong phải kiềm chế mình lại, sợ làm gì ảnh hưởng đến cậu ấy.
Anh quay người sang nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cậu ấy, chỉ nhìn như thế, cả đêm mất ngủ, sáng dậy, mắt thâm quầng, lại phát hiện dưới quần mình hơi ướt, nhưng sợ Hạ Cảnh Dật phát hiện, liền vội chạy về.
Trong khoảng thời gian Hạ Cảnh Dật đi du học, anh có sang thăm cậu ấy, sang thăm rất nhiều lần.
Năm Cảnh Dật học năm ba, có một chuyện đã xảy ra.
Lâm Phong cùng Cảnh Dật đi ăn uống, Cảnh Dật tửu lượng kém, uống vài ly bia đã hơi say, muốn về, mà Lâm Phong cũng có chút hơi men trong người, liền đồng ý.
Vì nhà của Cảnh Dật ở Anh có phòng nên thường khi Lâm Phong sang thì mỗi người một phòng.
Nhưng hôm nay Lâm Phong đã mất kiểm soát, dìu Cảnh Dật xuống giường, áo quần cậu ấy liền xộc xệch, lộ ra quai xương xanh quyến rũ, còn vòng eo nhỏ lấp ló dưới lớp áo.
Lâm Phong đêm đó đã chiếm đoạt Cảnh Dật.
Buổi sáng tỉnh dậy, Hạ Cảnh Dật không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Bởi vì đêm qua, cậu vẫn khá tỉnh táo, nhưng lại không hề có sự bài xích với Lâm Phong, còn cùng Lâm Phong miệng lưỡi dây dưa, triền miên, nghĩ đến là đỏ mặt, Hạ Cảnh Dật không biết mình làm sao nữa.
Lâm Phong cũng khá lúng túng, đêm qua anh không kiềm chế được mình, anh như được phóng thích, nhưng thấy vẻ mặt này của Hạ Cảnh Dật, đột nhiên anh cảm thấy hối hận.
Hai người cùng ngại ngùng, Hạ Cảnh Dật liền lấy một chiếc khăn tắm trắng ở đầu giường, bọc lấy người mình, định rời giường.
Nhưng Lâm Phong giữ lại, anh nghiêm túc nhìn cậu, nói.
"Hôm qua anh có mạo phạm em, anh xin lỗi, nhưng anh, thật sự rất thích em.
Có thể em chưa chấp nhận được chuyện này, nhưng nếu em cho anh cơ hội theo đuổi em, thì mất bao lâu anh cũng đợi được." Hạ Cảnh Dật im lặng, xuống giường đi vào nhà tắm.
Sau hôm đó, Lâm Phong về nước, mà sau đó hai người cũng không liên lạc gì với nhau.
Cho đến khi Hạ Cảnh Dật chủ động gọi điện cho Lâm Phong, đồng ý để cho anh theo đuổi, dẫu sau thì hai người vẫn cần thời gian trước khi tiến tới với nhau.
Thực ra khi gọi điện thoại, Cảnh Dật rất hồi hộp, cậu đã từng mơ thấy một giấc mơ có Lâm Phong, mơ thấy mình cầm tay Lâm phong, hôn anh ấy, ôm anh ấy.
Khi tỉnh dậy, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ trái tim mình.
Cái hôm mà sau khi xảy ra việc đó, Lâm Phong về nước, Hạ Cảnh Dật đã cảm thấy mất mát, sự mất mát trước giờ chưa từng có, nhưng cứ tự lừa mình dối người.
Nhưng bây giờ Hạ Cảnh Dật nhớ Lâm Phong rồi.
Cậu đã rung động từ bao giờ rồi, chính cậu cũng không biết nữa.
Ngay sau khi nhận được điện thoại của Cảnh Dật, Lâm Phong bay ngay sang Anh.
Chỉ tuần sau đó, hai người đã thành đôi.
.