Noble School vẫn như thường ngày với ánh nắng dịu nhẹ và gió thoang thoảng hương hoa. Nhưng chỉ là không khí bên ngoài mà thôi, chứ còn không khí bên trong lớp a đã nóng rồi mà một lát đây còn nóng hơn.
- Chào các em! Hôm nay là ngày tranh tài của Phương Linh, Thanh Thúy cùng Yến Vy và Yến Nguyên nhưng cô hy vọng cho dù ai thắng ai thua cũng không thù ghét lẫn nhau. – Cô My đứng trên bục giảng, cười tươi nói với cả lớp.
- Khi nào bắt đầu được thưa cô? – Phương Linh nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
- Các em muốn bây giờ hay cuối tiếc?
- Bây giờ! – Yến Vy tự tin trả lời, nói xong còn lườm Thanh Thúy cùng Phương Linh theo đúng bản tính từ nhỏ của mình.
- Được! Bây giờ chúng ta cùng di chuyển tới phòng nhạc cụ của trường nào các em.
Cô My nói xong liền cằm túi xách bước đi trước, mấy thành viên khác trong lớp cũng liền nhốn nha nhốn nháo chạy theo. Đa phần đứng về phe của Thanh Thúy và Phương Linh nếu là con gái và con trai thì lại thích chị em nhà Yến Nguyên hơn.
- Vy à, tao ghê mày quá! – Mỹ Ngọc nhìn Yến Vy, vừa vặn ăn ngay cái lườm của nhỏ.
- Đừng có mà coi thường tao! – Yến Vy nói xong liền bước ra khỏi lớp, Mỹ Ngọc vội vã đuổi theo.
- Để xem bọn cô thua nhục nhã cỡ nào! – Thanh Thúy nhỏ giọng nói với Yến Nguyên khi đi sượt qua người cô.
- Cô đứng lại đó! – Yến Nguyên lạnh lùng nói.
- Có gì sao? Gọi tớ? – Thanh Thúy giả vờ ngây thơ quay lại hỏi.
- Thứ nhất, chỉ có cô mới bị tôi gọi một cách khinh thường như thế. Thứ hai, dẹp bộ mặt đó, tôi sợ sẽ kinh tởm đến chết. Thứ ba, cô chắc gì đã đánh đàn lại Yến Vy!
- Cô…
- Được lắm! Tô Phương Linh tôi cũng sẽ chống mắt chờ xem chị em thấp hèn nhà cô làm ra trò gì! – Phương Linh không để Thanh Thúy nóng giận ra mặt liền mau chóng nói.
- Còn tôi chỉ sợ, Yến Nguyên nói chuyện nhiều với các cô sẽ thấp kém theo! – Diệu Anh khéo léo mỉa mai Phương Linh cùng Thanh Thúy.
- Cô dám… - Phương Linh giơ ngón tay chỉ về phía Diệu Anh, lại bắt gặp Bảo Khánh trừng mắt với nhỏ liền giật mình rút ngón tay lại, hậm hức cùng Thanh Thúy bước đi.
- Diệu Anh, chúng ta đi! – Bảo Khánh thu lại vẻ mâ lãnh, nhẹ giọng nói với Diệu Anh khi thấy Nam Phong cùng Yến Nguyên đã rời đi trước.
- Đi thôi! – Diệu Anh nháy mắt với cậu một cái rồi cũng cười vui vẻ cùng Bảo Khánh đi đến phòng nhạc cụ.
Không khí bên ngoài phòng nhạc cụ lúc này là cực kỹ nóng. Không chỉ có học sinh chung lớp mà các lớp khác cũng tò mò kéo đến. Người này đẩy người kia, người kia xô người nọ, người nọ lại kéo người này, cuối cùng là một mảnh hỗn loạn như ở trung tâm thương mại mùa khuyến mãi.
Trong phòng nhạc cụ, máy lạnh được điều chỉnh ở mức độ C nhưng xem ra không khí cực kỳ nóng. Cô My đứng trên bục giảng của giáo viên, phấn khỏi nói:
- Các em thân mến, như đã nói trước, phần tranh tài để giành quyền tham gia đại hội của trường chính là bản Moon Sonata. Mời Yến Vy, Phương Linh cùng Thanh Thúy ngồi vào vị trí.
Yến Vy, Phương Linh cùng Thanh Thúy mỗi người một cây piano, yên vị ngồi xuống.
Yến Nguyên, Nam Phong, Diệu Anh cùng Bảo Khánh ngồi ở hàng ghế dưới, kiêu ngạo nhìn những nhân vật sắp trổ tài. Phần thi này, Yến Nguyên không có lí do gì để tự ti về Yến Vy. Nói đúng hơn, Yến Vy không có quyền thua cuộc.
- Được rồi! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phần thi. Để công bằng, cô đã mời giáo viên thanh nhạc của trường làm giám khảo… Chỉ bên cạnh… Chúng ta bắt đầu từ Phương Linh, Thanh Thúy và sau cùng là người thách đấu Yến Vy.
Cô My nói xong cũng là lúc giai diệu du dương của bản Moon
Sonata từ cây đàn của Phương Linh phát ra. Mọi người trong lẫn ngoài phòng đều bị lôi cuốn vào sự điêu luyện từ bàn tay trắng trảo thon dài của nhỏ.
Hoàn thành bài thi, Phương Linh tự tin hướng lên chỗ giáo viên thanh nhạc cùng cô My chơ điểm cùng nhận xét.
Cô My: điểm.
Giáo viên thanh nhạc: điểm.
Nhìn kết quả thứ hai, gương mặt Phương Linh xụi lơ. Nhỏ nén giận cầm micro lên hỏi:
- Thưa thầy, em tại sao lại thấp điểm như thế?
Thầy thanh nhạc điềm đạm cười một cái, cầm micro trả lời nhỏ:
- Em gãy đàn vì mục đích thắng thua, không vì đam mê thật sự của người chơi nhạc. Ngón tay em nhìn rất cứng, không mềm mại, cả nốt nhạc cũng không trơn, nhất là đoạn sau cùng.
Phương Linh nghe giáo viên thanh nhạc nhận xét thì không còn gì để nói. Bất quá Thanh Thúy gỡ lại.
- Mời em, Thanh Thúy! – Cô My cười hiền hậu nói.
Thanh Thúy kéo ra nụ cười, bắt đầu đánh đàn. Nhỏ không nhìn phía đàn như Phương Linh, ánh mắt lại mông lung trung không trung một cách vô ý thức. Những nối nhạc được truyền đạt từ ngón tay của Thanh Thúy rất mềm mại, hoàn toàn không mang theo tư vị của sự cao trào.
Và kết quả Thanh Thúy nhận được là:
Cô My: điểm.
Giáo viên thanh nhạc: điểm.
Thanh Thúy trợn mắt nhìn kết quả. Làm sao lại như thế? Chắc chắn là họ không có khiếu nghe nhạc. Bản thân nhỏ còn tự khâm phục mình, vậy mà họ dám cho điểm thấp như thế.
Cũng như Phương Linh, Thanh Thúy đè nén tức giận mà để chờ đợi phần thi của Yến Vy.
- Yến Vy, đến lượt em.
Yến Vy nghe đến tên mình, trong lòng tất nhiên cảm thấy hồi hộp. Nhỏ nhìn về phía Yến Nguyên thì nhận được một cái gật đầu của cô.
Yến Vy hít một hơi, khéo hờ đôi mắt và bắt đầu bài nhạc.
Tiếng nhạc vang lên, kéo theo một nỗi u buồn đến rũ người. Đoạn nhạc đầu, Yến Vy khiến người khác bị xoáy sâu vào nền nhạc. Và đoạn cuối, Yến Vy lại khiến người nghe như bừng tỉnh với những đợt sóng âm thanh mà nhỏ tạo ra.