- Được rồi! Tôi đi với cậu! – Yến Nguyên bất đắt dĩ vơ lấy balo, mở cửa xe bước xuống.
- Em đi trước! Chào! – Yến Vy ngồi vào vị trí lái, nhanh chóng nhấn ga rời đi.
Nhìn Yến Nguyên có vẻ không mấy vui vẻ, Nam Phong chỉ lắc đầu cười trừ rồi đi đến giúp cô mở cửa xe, nói:
- Đừng nói Rick có thể còn tôi thì không nhé?
Yến Nguyên nửa híp mắt lườm anh:
- Nhảm nhí! – Nói xong cô cũng ngồi vào vị trí phụ lái.
Nam Phong lại cười rồi cũng láy xe rời đi.
Lái thẳng đến bãy giữ xe, Nam Phong lần nữa giúp Yến Nguyên mở cửa xe để cô đi xuống.
Xung quanh bắt đầu nhao nhao ở chỗ giữ xe nhìn hai người bọn họ. Bàn tán xôn xao, chỉ chỏ nhận xét và tung tin hai người bọn họ hẹn họ.
Nhướng mày một cái, Yến Nguyên bắt gặp ngay gương mặt đầy mây đen của Thanh Thúy, đột nhiên lại thật muốn chọc cho nhỏ tức điên lên.
Đi đến bên cạnh Nam Phong, soạt một cái liền khoác lấy tay anh, Yến Nguyên nháy mắt nói:
- Chúng ta đi thôi!
Nam Phong nhìn cô, nửa giây đầu là sửng sốt, nửa giây sau là hiểu ra ẩn ý trong ánh mắt vừa lạnh vừa lạ của cô, ăn ý nói:
- Nhanh một chút! Ở đây nhiều người quá! – Nói xong cũng chẳng gạt tay Yến Nguyên ra, cả hai cùng nhau bước về lớp.
Thanh Thúy trợn mắt nhìn bóng dáng hai người, vừa lúc chuông điện thoại reo lên.
Nhẹ nhàng lách ra khỏi đám đông, Thanh Thúy đứng sau góc cây bắt máy:
- Alo! Có chuyện gì?
Đầu dây bên kia, Rick đứng trước cửa sổ lớn ở phòng sân thượng của biệt thự ở Úc, nhẹ giọng nói:
- Khi nào thì đại hội diễn ra?
- Cuối tuần này.
- Được! Cuối tuần này tôi sang đó. Chuẩn bị kỉ một chút. Nhớ là bằng mọi giá cũng không được tổn thương cô ấy.
- Tôi biết rõ! Không còn gì thì tôi vào lớp.
- Chào! – Rick ngắt máy.
Thanh Thúy nhìn cuộc gọi ngoại quốc vừa kết thúc, ánh mắt chứa toàn bộ là sự nham hiểm đến dọa người.
Lướt vài cái trên bàn phím, nhỏ nhấn một cuộc gọi khác.
- Tôi nghe! – Một giọng nam trầm ổn.
- Những thứ tôi thuê ông chuẩn bị, tới đâu rồi?
- Như cô nói, cứ gặp thì tôi sẽ giao.
- Được rồi! Cần tôi sẽ liên lạc ngay.
- Không thành vấn đề! Chào cô.
Cho điện thoại vào lại túi xách, Thanh Thúy cười đến mang rợ trước khi bước vào lớp.
[…]
Cả buổi học, dường như tất cả ánh mắt của nữ sinh và nam sinh trong lớp cứ đăm đăm vào Yến Nguyên và Nam Phong. Nguyên nhân chính là việc họ cùng nhau đến lớp lúc sáng, lại còn khoác tay thân mật.
Tan học, đang định kéo ghế bước ra khỏi chỗ ngồi thì Yến Nguyên bị ai đó va phải thật mạnh, cũng may không ngã.
Mắt lạnh nhìn lên, Yến Nguyên gặp ngay gương mặt u ám như phù thủy của Thanh Thúy đang nhìn mình. Híp mắt một cái, ánh mắt Yến Nguyên từ bình thường trở nên sâu thẳm và đáng sợ.
Thanh Thúy từ khi đụng trúng Yến Nguyên vẫn cố làm ra bộ đáng ngoan cố, coi trời bằng vung nhưng chỉ vừa gặp ánh mắt lạnh đến vô hồn của Yến Nguyên, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh. Nuốt nước bọt một cái, nhỏ nỉ non:
- Xin lỗi!
Yến Nguyên đơn giản là không nghe lọt tay, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thanh Thúy, lạnh giọng nói:
- Cô muốn chết? – Nói xong cũng lạnh lùng lướt qua người nhỏ rời đi.
Thanh Thúy đứng hình tại chỗ với nhiệt độ mà Yến Nguyên để lại. Cao quý mà âm lãnh, tự hỏi không biết cô có phải con gái hay không mà đáng sợ như vậy?
- Chọc tới chị tôi, cô đúng là muốn chết! – Yến Vy thấp giọng nói khi đi sượt qua người Thanh Thúy. Tiếp theo cũng nhận được một ánh mắt sắc bén của Nam Phong.
Bảo Khánh và Diệu Anh ánh mắt nhìn nhau, sau cùng cũng cũng rời khỏi chỗ đó với một sự khinh bỉ đáng sợ dành cho Thanh Thúy. “ Miss Teen” đây sao?
- Đừng tức giận! Sớm muộn gì chúng ta cũng cho hai con đó một trện ra hồn! – Phương Linh đi đến chỗ Thanh Thúy đang đứng hình, hơi nhỏ giọng nói.
- Me kiếp! Con Yến Nguyên nhất định phải câm miệng mãi mãi! – Lấy lại hình tượng, Thanh Thúy nghiến răng nói, cuối cùng đi chung với Phương Linh rời khỏi lớp học.
[…]
Hai ngày sau…
Sân bay Tân Sơn Nhất…
Thanh Thúy nhìn đồng hồ, nhỏ hôm nay chính là đến đón Rick về Việt Nam.
Một lát sau, Rick đẩy duy nhất một vali cỡ vừa đi ra.
- Chào anh! – Thanh Thúy vui vẻ nói.
- Chào em!
- Nếu anh mệt thì chúng ta có thể nói chuyện sau!
- Không cần. Anh quen rồi. Chúng ta về khách sạn rồi nói chuyện.
- Được!
Hai người nói qua loa được vài câu, sau đó bắt taxi về khách sạn.
Tra chìa khóa mở cửa phòng, Rick cùng Thanh Thúy bước vào trong.
- Em ngồi đi. – Rick chỉ tay về bộ sofa trong phòng ngủ rồi đi đến quầy rượu rót ra ly vang đỏ. Anh đã đặt phòng vài ngày trước nên việc chuẩn bị của khách sạn là vô cùng chu đáo.
Thanh Thúy đi đến bộ sofa, ngồi bắt chân như một bà hoàng, nhận ly rượu từ Rick rồi lắc nhẹ, nói:
- Anh có thể mang thứ đó về đây dễ dàng như vậy, quả không đơn giản!
Rick chỉ cười rồi cũng ngồi đối diện Thanh Thúy, uống ngụm rượu rồi bắt chéo chân, nói:
- Chẳng có gì đặc biệt. Nói, em chắc rằng mình dám làm trò đó hay không?
- Chỉ là vái bức hình thì ăn nhằm gì? Chỉ sợ thứ anh mang về chẳng giúp được gì! – Thanh Thúy.
- Em yên tâm. Đây là sản phẩm chưa tung ra thị trường của công ty mẹ anh, anh bảo đảm sẽ thành công. – Rick.
- Được rồi! Khi nào thì làm? – Thanh Thúy.
- ngày nữa thì lễ hội gì đó sẽ diễn ra, nếu em muốn thì ngay tối nay. Ok? – Rick.
- Được. Phần liên lạc em giao cho anh, khoảng này em chỉ có nước chịu thua. Quán bar X, tối. Ok? – Thanh Thúy.
- Ok. Đợi điện thoại của anh. – Rick.
- Vậy em đi trước. Bái bai. – Thanh Thúy nói rồi đứng dậy, mở cửa phòng rời đi.
Bóng dáng của Thanh Thúy biến mất, nụ cười ngạo mạn đầy chiếm hữu trên môi Rick càng sâu. Đi đến quầy rót một ly rượu khác rồi hớp một ngụm, anh lẩm bẩm:
- Nguyễn Hoàng Yến Nguyên – Sharon Nguyễn. Anh đã nói em phải hối hận vì tình yêu mù quáng của em thì anh nhất định để em phải khốn khổ tới cùng.