Chiều cùng ngày, Yến Nguyên ra viện. Không phải là cô không cần theo dõi bệnh tình nữa mà cô ghét không khí khó chịu ở đó. Roll Royce vòng một vòng, láy vào khuôn viên biệt thự Nguyễn Hoàng.
Yến Nguyên mặc áo thun, quần jean đơn giản, đeo kính râm bước xuống. Yến Vy xuống cùng lúc ở cửa bên cạnh.
- Có cần em đỡ chị không? – Yến Vy lẽo đẽo theo.
- Cô nghĩ tôi bị gì? – Yến Nguyên không vui nhíu mày.
- Vì chị mới xuất viện!
- Không cần! Tôi đi nghỉ một chút là được rồi. – Yến Nguyên nói rồi bước lên bậc thềm. đi vào nhà.
Ông Dũng nhìn Yến Vy mất hứng đứng đó, chỉ lắc đầu cười rồi đi về phía nhỏ, an ủi:
- Đừng giận chị con! Tính con bé là vậy!
- Con biết rồi ba! À! Con ra ngoài một chút nha ba! – Yến Vy khôi phục vẻ mặt tươi cười.
- Được! Cố gắng về sớm ăn cơm với ba và chị! – Ong Dũng cười.
- Dạ! Chào ba! – Yến Vy nói rồi đi về hướng gara.
- Ừ! – Ông Dũng vội vã đáp xong rồi cũng đi vào nhà.
Yến Nguyên lên phòng rồi ngã người trên chiếc ghế sofa.
Cuối cùng cũng rời khỏi nơi đầy mùi thuốc khử trùng đó.
Yến Nguyên hơi hé mắt nhìn xung quanh căn phòng. Rèm đều được kéo ra. Nắng chiều yếu ớt chiếu vào, tạo nên một khung cảnh vừa buồn vừa ấm.
Cô nhìn tới ban công. Rèm ở đó kéo hờ, cửa kính thông với ban công cũng khép hờ. Xuyên qua khe hở, Yến Nguyên đưa mắt nhìn vài chậu lan ngoài đó. Hình như chúng không được tốt thì phải?
Cô toán đứng dậy, định đi ra phía ngoài xem xét vài chậu lan thì chuông điện thoại reo lên.
- Alo! – Yến Nguyên nhấc máy, đồng thời cũng đi ra ban công.
- Yến Nguyên! Là cô My đây!
- Có chuyện gì mà cô phải gọi cho em thế ạ? – Một tay cầm điện thoại, tay còn lại Yến Nguyên cầm bình tưới lên.
- Yến Vy điện cho cô, xin cho em nghỉ vài ngày. Em khỏe hẳn chưa?
- Em không sao đâu cô! – Yến Nguyên xịt nước tưới lên mấy chậu hoa.
- Vậy là tốt rồi! À! Còn chuyện thi ngày mai, em không cần thi nữa. Yên tâm nghỉ ngơi đi. Đã có người thay em rồi!
- Là ai vậy cô? – Cô đột nhiên dừng động tác trên tay, có một chút ngạc nhiên, hỏi.
- Là Bảo Khánh cùng Diệu Anh. Nam Phong biết em không khỏe nên đã bàn giao lại cho hai bạn đó. À cô quên mất. Nam Phong nói với cô là em không khỏe trước cả Yến Vy.
Tiếng nói của cô My truyền từ điện thoại ra vừa dứt thì ánh mắt Yến Nguyên chạm nhau với một ánh mắt đứng bên kia đường, cách xa cô.
Tích tắc! Tích tắc!
Không khi như đặc quánh lại. Thời gian chậm hơn bao giờ hết.
Bên kia đường, hai bàn tay Nam Phong thả vào túi quần, ánh mắt mang theo muôn vàng cảm xúc nhìn cô gái đang cầm bình tưới đứng ở ban công của căn biệt thự trước mặt. Khung cảnh có một chút lãng mạng nhưng chẳng tới mức có thể thể hiện ra bên ngoài.
Đầu dây bên kia không trả lời nên cô My nói hơi gấp gáp:
- Alo! Yến Nguyên, em còn ở đó không? Alo!
Tiếng nói của cô My khiến Yến Nguyên giật mình. Cô cũng vội vã nói vào điện thoại:
- Em đây! Nếu không có việc gì thì em xin phép. Em muốn nghỉ ngơi một chút! – Ánh mắt cô và ánh mắt Nam Phong vẫn không rời nhau.
- Được! Nghỉ ngơi nhiều đi! Nếu được thì ngày mai em có thể tới trường tham gia lễ hội! Chào em!
- Em sẽ suy nghĩ lại! Chào cô!
Yến Nguyên tắt điện thoại, nhìn màn hình trong giây lát rồi quay về phía Nam Phong nhưng anh không còn ở đó.
Cô buông bình tưới, hai tay chống lên thành ban công, ướm người ra xem thử. Nam Phong đi nhanh như vậy sao? Và, tại sao lại xuất hiện như thế?
Mà khoan! Cô có chuyện cần nói với Nam Phong. Nói với anh là cô tin anh, cô có thể tin anh. Cô đã suy nghĩ kĩ rồi! Lúc nãy ở bệnh viện cô làm ngơ là vì có ba ở đó. Vậy Nam Phong giận cô sao?
Không được! Cô phải nói rõ ràng. Nếu không sẽ rất khó chịu trong lòng.
Yến Nguyên xoay người định đi xuống lầu thì nghe tiếng như ai đập gió. Cô quay người lại nhìn.
A! Chim bồ câu!
Yến Nguyên liền bước về phía nó. Nó hơi nghiêng đầu nhìn Yến Nguyên. Cô thấy ở phía chân nó có cột cái gì đó thì phải, chỉ to bằng hộp nhẫn.
Yến Nguyên chìa một tay về phía chim bồ câu, ý bảo nó bay sang tay cô. Chim bồ câu hiểu ý, rất ngoan ngoãn bay sang.
Khéo léo gỡ thứ cột ở chân nó xuống, Yến Nguyên nhẹ nhàng tung nó lên, nó liền bay đi.
Cô nhìn đồ vật trên tay mình. Hộp ghi âm sao? Còn có một mẫu giấy.
“ Gửi Yến Nguyên.
Cậu mở đoạn ghi âm này lên nghe đi. Lúc ở bệnh viện quản gia của cậu còn cho tôi xem một thứ. Cậu có thể gặp ông ấy mà! Còn đoạn ghi âm này là của tôi. Nếu cậu nghe rồi hay xem rồi thì cậu có tin tôi không? Tôi chỉ cần một câu trả lời CÓ hay KHÔNG thôi. Tôi sẽ đợi cậu ở nơi đầu tiên tôi và cậu gặp nhau vào tối nay.
Nam Phong.”
Yến Nguyên đọc mẩu giấy, cổ họng như bị nghẹn lại. Cô lại nhìn chiếc máy ghi âm nho nhỏ, nhanh chóng tìm được nút phát và bật lên.
…
- Haha! Cậu nói cái gì? Tôi có liên quan gì chứ hả? Ai làm chứng? – Giọng của Rick vang lên khiến đôi mày xinh đẹp của Yến Nguyên nhíu lại. Đúng là khi mới vừa xảy ra chuyện thì Rick đã xuất hiện. Lại hẹn cô ra công viên. Chẳng phải lúc đó đã gặp được Nam Phong sao? Tại sao cô còn lạnh nhạt chạy trốn rồi để anh đuổi theo? Nam Phong bất lực giải thích, vậy mà cô thờ ơ như mọi chuyện chẳng là gì?
- Anh còn không dám thừa nhận? Nếu tôi không bị anh cùng Thanh Thúy bỏ thuốc thì chẳng lẽ lại tự bỏ thuốc mình? – Tiếng nói của Nam Phong nghe hơi có vẻ giễu cợt. Anh đã biết hết sự thật?
- What? Cậu nói gì? Ai bỏ thuốc ai? Không chừng cậu nói đúng đó, tự mình thuốc mình! Haha! – Rick giở giọng cười nham nhở.
- Hmm… Để tôi hỏi lại Thanh Thúy thì rõ. Cô ta cũng vì tôi còn gì. Dùng một chút kế. Anh thấy sao? – Chỉ nghe giọng thôi nhưng có vẻ như Nam Phong là người đang có ưu thế.
Nụ cười trên khóe môi Rick tắt hẳn. Tròng mát màu xanh lá của anh giãn ra, mí mắt thì nheo lại, hiểm ác nhìn Nam Phong, nói:
- Cậu hỏi cô ta? Con nhỏ ngu ngốc, chỉ vì một thằng nhãi như cậu mà cởi sạch quần áo? Haha! Cô ta đối với tôi cũng như con chốt trên bàn cờ vua, chỉ dùng để mở đường cho tôi đến với Yến Nguyên. Còn cậu cùng lắm thì chỉ là một con xe của quân địch, gây cho tôi một chút trở ngại mà thôi. Yến Nguyên cô ấy là hoàng đế của màu cờ còn lại, tôi thì chắc chắn sẽ chiếm được cô ấy.
Rick nói không ít, nhưng cũng đủ dài để thể hiện rõ mưu đồ của anh ta.
Đoạn ghi âm chỉ phát tới đây, chỉ nghe “ Rắc!” một tiếng, trong lòng bàn tay Yến Nguyên chỉ còn là mảnh vụn của chiếc mày ghi âm.
Ánh mắt cô mang theo muôn vàn lạnh lẽo. Giống như rừng lá kim mùa đông, đầy sương mù, bị lạc sẽ mãi mãi không biết đường ra, vô cùng nguy hiểm.
Cô nhẹ nhàng thả chiếc máy vỡ nát đó vào sọt rác ở ban công, cầm bình tưới lên và tiếp tục công việc. Tạm thời là vậy đi, chuyện liên quan tới Rick cô sẽ giải quyết sau, bây giờ là lo việc tối nay đối mặt cùng Nam Phong.