Nam Phong xuống xe, mặt kệ những ánh mắt của người xung quanh, nhanh chóng đi mở cửa xe cho người còn lại.
Từ trên xe, một đôi giày gót đỏ tinh xảo xuất hiện, và người đó càng khiến cho người khác hoa mắt.
Yến Nguyên nâng tà váy, nhẹ nhàng nhìn một vòng những người đang hướng ánh mắt về phía bọn họ. Cô đẹp lạnh lùng, đẹp ma mị. Nếu như Diệu Anh là vẻ khả ái như ánh nắng, khiến người nhìn cảm thấy dễ chịu thì Yến Nguyên là vẻ đẹp cao quý, khiến người khác khiêm nhường mà nhìn ngắm.
Cô đứng cạnh Nam Phong, rất tự nhiên khoác lấy cánh bước về phía trước. Anh giống một vị công tử khinh đời đang hộ tống đại tiểu thư kiêu ngạo bước đi trong vinh quang. Tất cả cũng vì bọn họ xứng đáng.
Hai người đi về hướng Bảo Khánh cùng Diệu anh, cả hai rất tự nhiên nở nụ cười. Thay vào thái độ lạnh nhạt lúc nãy, Nam Phong cùng Yến Nguyên lại cười rất thân thiện với Bảo Khánh và Diệu Anh.
Phương Linh cùng những học sinh khác đứng bên cạnh bọn họ gần như là há hốc. Bốn người bọn họ là người gì? Sao lại có ma lực như thế? Chỉ là một bước chân hay một nụ cười nhạt cũng khiến vẻ đẹp của họ càng trở nên cao quý như thế! Thử hỏi, nếu gộp chung gia thế cùng vẻ ngoài thì ai sẽ sánh bằng họ? Chưa kể trí thông minh cùng những thứ hạng xã hội của họ. Ai mà không biết bốn người này đều có tên trong Top người thừa kế số Việt Nam. Lại cả chuyện sau khi Yến Nguyên về nước thì vị trí dẫn đầu của Nam Phong bị hạ một bậc.
Bây giờ thì tốt rồi, bảng xếp hạng toàn là tên bọn họ:
No. : Nguyễn Hoàng Yến Nguyên thuộc tập đoàn đá quý Y&N.
No. : Trần Hùng Nam Phong của tập đoàn Thế Giới.
No. : Lê Gia Bảo Khánh – Đại thiếu gia của tập đoàn Lê Gia.
No. : Lê Gia Bảo Minh – Em trai Bảo Khánh, nhị thiếu gia của Lê Gia.
No. : Mai Diệu Anh, tiểu thư của công ty điện tử hàng đầu Châu Á – Blue Sky.
Không ai muốn đắt tội với bọn họ vì ai cũng biết hậu quả sẽ kinh khủng thế nào. Đừng nói là cho tiền, cho dù cho họ cái mạng cũng không dám.
Yến Nguyên đứng cạnh Nam Phong, đối diện Bảo Khánh cùng Diệu Anh và ngang hàng với Phương Linh. Người ta hay nói, bản năng của con người là vô cùng nhạy cảm. Bằng chứng là khi Yến Nguyên bước lên ngang tầm mình như thế, Phương Linh rất không tự nhiên lùi về sau mấy bước. Có thể thấy được khí chất của họ cao quý tới cỡ nào.
Một đôi mắt màu tro lạnh nhạt quét qua hướng Phương Linh rồi nhìn Diệu Anh, hạ giọng:
- Cậu thật sự không thấy bẩn? – Ý tứ trong lời nói của Yến Nguyên rất rõ ràng: Diệu Anh à, nói chuyện với hạng người thấp kém như cô ta, đáng sao?
Diệu Anh mỉm cười, ý ngụ trong lời nói của Yến Nguyên cô đều hiểu. Đưa tay vén vài sợi tóc tơ vươn trên mặt, cô đáp:
- Hoàn toàn không muốn nói! – Nói xong, cô rất tự nhiên mỉm cười.
Phương Linh đứng một bên, mặt tê dại đi vì mất mặt. Hai con khốn! Rồi bọn mày sẽ biết tay tao.
Nhỏ tức giận thầm mắt trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ thản nhiên. Nâng gót chân, Phương Linh bực tức rời đi.
Nhìn bóng dáng màu trắng quay lưng về phía mình, ánh mắt Bảo Khánh trầm xuống. Cô ta cứ như âm hồn bất tan thì phải! Phiền phức.
- Đi, chúng ta qua bên đó lấy đồ uống! – Lần này là Nam Phong rất tự nhiên lên tiếng.
Cả ba người lại không nói lời nào, chỉ ăn ý cùng anh hướng quầy thức uống đi tới, hòa mình để chuẩn bị cho các phần thi sắp tới.
Trong khi đó, tại bệnh viện…
- A… A… A…. Mẹ! Tay con! Tay con sao lại thế này?
Từ khi tỉnh lại trong bệnh viện, Thanh Thúy nhìn vào bàn tay phải bị mất ngón út và ngón áp rồi không ngừng gào thét, tóc tai cũng bị nhỏ bới bù xù, hốc mắt đỏ hoe. Bây giờ Thanh Thúy chính là bộ dạng như ác quỷ, vô cùng xấu xí.
Mẹ của Thanh Thúy đau lòng ôm lấy con gái đang gào thét, trong ánh mắt không đơn thuần là yêu thương đau lòng mà có cả cay đáng cùng độc ác. Dám làm con gái của bà ta ra như thế? Là ai?
Trong khi đó, ba của Thanh Thúy ruột gan cũng nóng như lửa đốt, ngồi ở ghế sofa của phòng bệnh, hết liên lạc cho phía cảnh sát rồi lại tới xã hội đen. Việc còn lại chỉ chờ con gái cưng bình tĩnh lại rồi nói cho ông ta biết ai là người đã hại nó ra như thế. Dám động tới con gái của ông ta, chán sống?
( T/g: Ken có ác quá không mọi người? T_T)
Thanh Thúy được mẹ ôm thì bình tĩnh lại chút ít. Bác sĩ nói thần kinh của nhỏ không ổn định, cần được an ủi nhiều mới mau chóng hồi phục.
Mẹ của Thanh Thúy diệu dàng vuốt mái tóc rối bù của con, hỏi:
- Ngoan! Đừng lo! Có ba mẹ ở đây, không sao nữa! – Nói xong thì nước mắt cũng rơi xuống.
- Mẹ! Chúng cắt tay con, chúng cắt ngón tay con! – Thanh Thúy như một đứa trẻ, òa lên khóc.
- Đừng khóc. Mẹ biết chúng làm con bị đau mà. Vậy… Con có biết ai đã làm vậy không? Biết thì nói với mẹ, mẹ sẽ trả thù cho con! – Mẹ nhỏ hạ giọng dụ dỗ.
- Chúng cắt tay con… chúng đã cắt tay con… Mẹ! Chúng dám cắt tay con! – Thanh Thúy khóc càng lớn.
- Ngoan! Nói cho mẹ biết! Chúng là ai? Ai đã làm vậy với con?
- Yến Nguyên… Yến Nguyên… Là cô ta, chính là cô ta… Nguyễn Hoàng Yến Nguyên… Là cô ta cầm dao cắt tay con, là cô ta… - Thanh Thúy điên loạn rống lên.
Nghe cái tên mà con gái vừa nói, ba mẹ Thanh Thúy không hẹn mà cùng nhìn nhau. Họ biết cô gái này. Nguyễn Hoàng Yến Nguyên, con gái của chủ tịch tập đoàn Y&N. Hơn nữa còn nghe Thanh Thúy kể không ít lần. Rốt cuộc thì con gái họ đã đắt tội gì với nhà này? Không đơn giản là ganh ghét?
Lát sau, khi đã dỗ Thanh Thúy ngủ, ba mẹ nhỏ mới nhẹ nhàng đi ra sân sau của bệnh viện. Lúc này trời đã tối, chỗ này lại vắng vẻ, có nói chuyện thì nguy cơ có người nghe lén cũng rất thấp.
Hai người cùng ngồi xuống ghế đá.
- Em nghĩ xem, rốt cuộc là con gái chúng ta đã làm gì? - Ba Thanh Thúy vừa bất mãn vừa tức giận nói.
- Làm gì em cũng mặc kệ. Em chỉ cần trả thù cho con bé. – Mẹ Thanh Thúy tức giận.
- Trả thù? Em có nghĩ hậu quả không? Bọn họ là ai? Chọc vào sẽ chết không chỗ chôn thân.
- Hừ… Vậy con gái anh, nó không đáng thương à? Chúng ta chỉ có nó là con, làm chút việc chẳng lẽ không được?
- Anh không nói là được hay không. Vấn đề là chúng ta không có khả năng trả thù họ.
- Anh đừng quên anh trai em là xã hội đen. Nhờ anh ấy thì…
- Không được! Như vậy là phạm pháp, anh lại là người làm ăn.
- Anh đúng là hèn nhát. Chỉ cần có tiền thì chuyện gì mà không giải quyết được. Anh nghe em…
- Vậy… Em định như thế nào?
- Em đã suy nghĩ qua lúc nãy. Họ hại con chúng ta như thế thì chúng ta chỉ có thể…