Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

chương 1291: 1291: liên thông ma giới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngưỡng mộ? tương tư?”

Tại Côn Lôn Giới, Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm khi nghe Kiếp Tâm các nàng trình bày sự việc.

Mà ở bên cạnh, Võ Tam Nương cũng đang như cười như không, ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn lấy hắn.

“Không sai, Đế Nữ của Địa Đế Cấp Thế Lực nha, xinh đẹp tuyệt trần, thiên phú xuất chúng, Đại Đế cấp cường giả…” Kiếp Thiền sắc mặt u oán nói.

Ba nữ Kiếp Tâm cũng dùng ánh mắt hình viên đạn liếc xéo nam nhân.

“Khụ…khụ…” Lạc Nam ho khan, thở dài một tiếng:

“Không có cách, chỉ tại ta quá ưu tú, mỹ nhân tìm đến tận cửa a…”

“Không biết xấu hổ…” Chúng nữ đồng thanh bĩu môi, bất quá trong lòng không thể không thừa nhận nam nhân này nói là sự thật.

Với tuổi tác của hắn, thành tựu của hắn…khiến mỹ nhân thầm thương trộm nhớ là chuyện bình thường.

Lạc Nam cùng các nàng trêu đùa nhau một trận, cười cười nói nói hướng về Ngự Thư Phòng đi đến.

Đang trên đường, một làn gió thơm khiến lòng người mê say lượn qua cánh mũi, Lạc Nam không nhịn được đưa mắt nhìn theo hương thơm.

Chỉ thấy hồng y tung bay, một vị giai nhân khuynh quốc khuynh thành phiêu nhiên mà đến, dung nhan diễm kiều như mộng, mỗi một động tác đều cao quý thiên thành, nhìn đến đã biết thuộc danh môn vọng tộc.

Nhớ lại nữ nhân mà chúng nữ vừa kể, hắn lập tức biết nàng này chính là Trần Hồng Lệ…không thể không thừa nhận, dung nhan này đã gần đuổi kịp những nữ nhân đẹp nhất của hắn.

“Ồ…”

Bất quá ngay lúc này, con mắt phải nhìn như hết sức bình thường của Lạc Nam nhẹ nhàng lay động, một vầng khuyết nguyệt với hai màu đen trắng như ẩn như hiện, khóa chặt lấy thân ảnh của Trần Hồng Lệ.

Bước chân của Trần Hồng Lệ khựng lại một nhịp, trái tim giật thót…

Chẳng biết vì sao, trước ánh mắt của nam nhân kia, nàng cảm giác như toàn thân mình đang trần truồng, bị hắn nhìn thấu từ tâm khảm ra đến thân thể.

Chỉ thoáng qua một nửa hô hấp, cảm giác kỳ quái đó đột nhiên biến mất.

“Chẳng lẽ ta bị ảo giác?” Trần Hồng Lệ trong lòng nghi hoặc, ngoài mặt lại không để lộ chút sơ hở nào, gò má hiện lên hai đám mây hồng, cánh môi khẽ cắn, biểu lộ ngượng ngùng bước đến Lạc Nam.

“Hồng Lệ gặp qua thiếu chủ…” Nàng nhẹ vén váy dài thi lễ, đôi mắt long lanh như sao nhìn trộm biểu tình của hắn.

“Ừm…” Lạc Nam nhếch miệng cười, bất chợt mở miệng: “Gặp qua Hồng Lệ cô nương, nghe nói ngươi hâm mộ ta?”

Trần Hồng Lệ khóe miệng căng mộng giật giật, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Cái tên này bị gì vậy? chẳng tỏ ra một chút lễ độ gì cả, chẳng phải nên biểu hiện khách khí ôn tồn một chút hay sao?

Làm sao có thể nói trực tiếp ra như vậy? thật sự là không theo lẽ thường ra bài a.

Mấy nữ cũng là hai mặt nhìn nhau, Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề như vậy thật sự không giống với phong cách của hắn nha…bất quá mặc dù tò mò, các nàng cũng hiểu ý không xen miệng vào.

“Vâng…” Trần Hồng Lệ hai tay đan chéo vào nhau cho thấy tâm tình đang khẩn trương, giọng điệu ngọt ngào lí nhí:

“Hồng Lệ may mắn gặp qua phong thái của Thiếu Chủ thật sự là thán phục không thôi, hận không thể tham gia Thiếu Đế Chi Chiến để cùng kề vai chiến đấu!”

“Haha!” Lạc Nam thản nhiên cười lớn: “Kẻ thù của ta vẫn còn rất nhiều, cơ hội chiến đấu không hề thiếu, ta cũng rất thích mang theo mỹ nhân giết địch, đây là chuyện cực kỳ vui thú, vừa có thể khiến địch nhân phân tâm, vừa có thể khiến bọn hắn ghen tị đến chết…”

Trần Hồng Lệ âm thầm hừ một tiếng, trong lòng lập tức gắn cho tên nam nhân trước mặt nhãn hiệu ngông cuồng, ngạo mạn không xem ai ra gì, những nữ nhân kia thật là mắt mù, vậy mà xem trọng hắn.

“Thật sự là cầu còn không được, có thể cùng Thiếu Chủ kết làm bằng hữu để cùng nhau chiến đấu chính là nỗi niềm ấp ủ trong lòng ta!” Trần Hồng Lệ chân thành nói.

“Bằng hữu?” Lạc Nam nhíu mày, biểu hiện bất mãn…

“Có vấn đề gì sao Thiếu Chủ?” Trần Hồng Lệ sững sờ.

“Như vậy đi…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm: “Đã Hồng Lệ cô nương tương tư ta đến như vậy, bổn Thiếu Chủ sẽ cho nàng một cơ hội biểu hiện…”

“Mời Thiếu Chủ cứ nói…” Trần Hồng Lệ vui vẻ, nàng đang cần nam nhân này tín nhiệm, đây không phải thời cơ tốt sao?

Lạc Nam bất chợt vươn tay hướng về cái cằm ngọc ngà trơn bóng của Trần Hồng Lệ nhẹ nhàng nâng lên.

Trần Hồng Lệ thân thể nhẹ bước, dễ dàng né tránh, trong lòng âm thầm xem thường, Quán Quân Thiếu Đế Bảng cũng chỉ như vậy, động tác sơ hở đủ chỗ.

Nhưng mà cùng lúc, sắc mặt của nàng trở nên cứng đờ…

Bởi vì nàng cảm giác được một vòng tay săn chắc của nam nhân đã ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn như không xương của mình, kéo thân thể yêu kiều của nàng sát vào người hắn.

Lạc Nam cười tà ôm lấy eo thon của Trần Hồng Lệ, hít lấy một hơi mùi thơm trên cổ nàng, một tay nâng cằm nàng lên, để mắt của Trần Hồng Lệ đối diện với mình.

Toàn thân Trần Hồng Lệ cứng đờ trong khoảng khắc, sau đó lại thuận thế tựa vào trong lòng Lạc Nam, cắn môi ngượng ngùng, gò má đỏ thẳm rên một tiếng:

“Thiếu Chủ…thiếp thân ngại…”

Tứ đại Cung Nữ dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn lấy Lạc Nam, phát triển nhanh đến như vậy sao?

“Hừ!” Võ Tam Nương tức giận cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Tứ đại Cung Nữ thấy vậy cũng hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Nam, sau đó đuổi theo phía sau nàng.

Thoáng chốc, chỉ còn lại Lạc Nam cùng với Trần Hồng Lệ…

“Thiếu chủ…mau buông tay, không sợ nữ nhân của chàng ghen sao?” Trần Hồng Lệ xấu hổ che mặt.

“Hờn dỗi một chút mà thôi, vài ngày là hết!” Lạc Nam không quan tâm nói.

Trần Hồng Lệ đáy mắt lóe lên một tia chán ghét, hình tượng của tên này ở trong mắt nàng đã trở nên xấu xa đến cực điểm, đồ đồi bại.

“Vậy…vậy cũng không nên ở đây nha, giữa thanh thiên bạch nhật thì không hay lắm!” Trần Hồng Lệ liếc quanh bốn phía nói.

“Haha, bổn thiếu chủ hiểu…đến Cung Điện của ta!” Lạc Nam hô hấp dồn dập, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Trần Hồng Lệ cảm thấy buồn nôn, lại tựa vào lòng ngực hắn thủ thỉ: “Vậy mong thiếu chủ thương tiếc, từ giờ thiếp thân sẽ là nữ nhân của chàng…”

“Nữ nhân của ta?” Lạc Nam lạnh giọng hỏi.

“Không phải sao?” Trần Hồng Lệ không hiểu ra sao.

“Ta nói cần nữ nhân bao giờ?” Lạc Nam một lần nữa nhấc cái cằm trơn bóng như ngọc của nàng lên, cuồng ngạo nói:

“Bên cạnh ta đang thiếu một thị nữ để làm ấm giường, nàng rất thích hợp, muốn làm bằng hữu và nữ nhân của ta còn kém xa lắm!”

“Khốn kiếp…” Một cảm giác sỉ nhục dâng tràn khắp linh hồn Trần Hồng Lệ.

Nàng hận không thể diệt sát nam nhân đáng ghét này ngay tại chỗ, bất quá nghĩ đến nơi này là Côn Lôn Giới, hiện giờ có tận ba vị Nữ Thiên Đế trấn thủ, Trần Hồng Lệ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Không dám biểu hiện chút bất mãn nào, Trần Hồng Lệ nở nụ cười mãn nguyện, nói ra chính những lời khiến nàng cũng thấy ghê tởm:

“Làm thị nữ cũng là vinh hạnh đối với thiếp…”

“Tốt tốt tốt…” Lạc Nam cao hứng nói liền ba chữ tốt: “Nữ nhân, ngươi sẽ vì quyết định hôm nay cảm thấy vinh hạnh!”

Bế lấy Trần Hồng Lệ tiến thẳng vào Cung Điện Thiếu Chủ.

ẦM…

Ném nàng vào trong hồ nước nóng, y phục của Trần Hồng Lệ lập tức ướt đẫm bám sát vào da thịt, loáng thoáng ẩn hiện từng tất da thịt óng ánh.

Bá Y giải khai, Lạc Nam lộ ra thân thể cường tráng đầy mạnh mẽ, toàn thân chỉ mang một cái nội khố che đậy tiểu huynh đệ, khí tức dương cương lan tràn khiến Trần Hồng Lệ muốn ngạt thở.

Hắn lười biếng nằm sấp bên thành hồ, ra hiệu nói: “Thị nữ thì mau phục thị chủ nhân đi!”

Bờ môi của Trần Hồng Lệ cắn muốn rách, nàng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, dùng đôi tay thon thả trắng muốt như ngọc xoa bóp lấy tấm lưng trần của hắn.

Lướt trên cơ thể cường tráng và hoàn mỹ của nam nhân và vẻ mặt nằm im nhắm mắt tận hưởng của hắn, Trần Hồng Lệ không thể phủ nhận ngoại hình của tên này thật sự chẳng có khuyết điểm nào.

Đáng tiếc, tính cách thật sự thối không ngửi nổi, uổng phí một bộ túi da tốt.

Trần Hồng Lệ cố gắng để động tác ôn nhu nhất có thể, nhưng đôi bàn tay lại run run:

“Lần đầu làm chuyện như vậy, có gì sai sót mong thiếu chủ chớ trách…”

Nàng nắm bắt tâm lý của nam nhân rất tốt, cố ý nói như vậy để hắn biết mình là nam nhân đầu tiên được nàng chăm sóc đặc biệt, rất dễ dàng lấy lòng nam nhân.

Quả nhiên nghe Trần Hồng Lệ nói xong, Lạc Nam sắc mặt biểu lộ thỏa mãn, rên hừ hừ theo từng động tác của nàng:

“Làm tốt lắm, không hổ là tiểu thị nữ của ta…”

Một tiếng thị nữ như sỉ nhục nặng nề, Trần Hồng Lệ không nhịn được phẫn nộ.

Nàng cúi thấp người, vén mái tóc óng ả ướt át sang một bên, dùng bờ môi mềm mại của mình mơn trớn lên tấm lưng trần của hắn, đầu lưỡi chậm rãi liếm láp từng khối cơ bắp, trêu chọc dục vọng của nam nhân.

Lạc Nam lại bị trúng kế, hơi thở càng thêm nặng nhọc, gầm lên một tiếng mãnh liệt xoay người, đem Trần Hồng Lệ đè xuống…

“Hôn thiếp đi chàng…” Trần Hồng Lệ hé mở một đôi môi thơm quyến rũ, ánh mắt lóe lên vẻ mị hoặc mê người.

Lạc Nam cúi thấp đầu hôn xuống…

Mà ngay khi môi của hắn cùng môi Trần Hồng Lệ chạm vào nhau…

Từ trong cổ họng Trần Hồng Lệ, một đám khói vô sắc vô vị, vô hình vô ảnh thông qua khoang miệng của nàng truyền vào cơ thể hắn.

“Hự…”

Lạc Nam rên lên một tiếng đầy suy nhược, ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Trần Hồng Lệ đem hắn đẩy sang một bên, sắc mặt nào còn chút ngọt ngào rụt rè? Thay vào đó đã là sự lạnh lùng như hàn băng lạnh giá, làm vẻ đẹp của nàng trở nên khác biệt một cách kỳ lạ.

“Hừ, quán quân Thiếu Đế Chi Chiến? còn không phải bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay? Háo sắc đến mất mạng!”

KENG!

Một thanh Đao sắt lẹm thẩm thấu kịch độc xuất hiện trong tay, sát cơ bốc lên dữ dội.

Nam nhân này chỉ tạm thời lâm vào trạng thái hôn mê trong vài hơi thở, lúc này nếu không giết hắn còn đợi đến bao giờ?

Trần Hồng Lệ cầm Đao muốn hướng đến cổ Lạc Nam cắm xuống…

ẦM ẦM ẦM…

“Tiểu Nam, cùng hồ linh tinh ở trong đó đúng không? Ra đây ngay cho ta!”

Đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh đập cửa cùng tiếng quát phẫn nộ.

Trần Hồng Lệ giật mình, vội vàng thu Đao lại, không dám chần chờ hai tay kết lấy pháp quyết…

Trước khi cánh cửa bị thô bạo mở ra, nàng vừa lúc hóa thành một làn khói luồn qua khe cửa biến mất dạng.

Võ Tam Nương tiến vào, đôi mắt đẹp híp lại nhìn vị trí đám khói đào tẩu.

Tuy nhiên nàng lại giả vờ như không nhìn thấy, bước đến bên cạnh Lạc Nam, một chân vung ra đá hắn.

“Dám ám sát phu quân?” Lạc Nam mở to hai mắt bật cười, bắt lấy cái chân dài mê người của nàng kéo xuống, nào còn chút dáng vẻ hôn mê bất tỉnh?

“Á!” Võ Tam Nương thét một tiếng, đã bị hắn ôm vào trong lòng.

Y phục trên thân nhanh chóng biến mất, hai người ở dưới hồ nước nóng ân ân ái ái…

“Sao không trực tiếp bắt nàng? Phiền phức đóng kịch nhiều như vậy?” Võ Tam Nương nhìn lấy hắn hỏi.

Lạc Nam vừa ngậm lấy bầu sữa ngoại cỡ của nàng, mút lấy nhũ hoa kiều diễm, vừa truyền âm nói:

“Dục tốc bất đạt, nàng ta đã dám vào hang cọp để bắt cọp con đồng nghĩa với đã sẳn sàng đón nhận cái chết…”

“Ta muốn dùng con cá câu cả bầy, tuy nhiên hiện tại không có thời gian buông cần, đành phải nuôi thêm một thời gian nữa vậy…”

“Sao không trực tiếp đoạt Linh Hồn Bổn Nguyên rồi khống chế toàn cục?” Nàng nghi hoặc

“Linh Hồn Bổn Nguyên của nàng ấy đã giao cho người khác, nếu gặp phải chút động tĩnh nào chắc chắn sẽ bị người nắm giữ thủ tiêu…” Lạc Nam cười cười:

“Huống hồ nàng ta cũng chỉ là người bị hại đáng thương, ta có cách khác giải quyết tốt hơn, chỉ là hiện tại chưa rảnh…”

“Hiểu!” Võ Tam Nương nhoẻn miệng cười, bờ môi đỏ thẳm óng ánh cực kỳ gợi cảm.

Lạc Nam lúc này mới thật sự là hôn, dịu dàng khóa lấy cánh môi nàng, hai chiếc lưỡi triền miên quấn quít.

Mà khi cảm nhận được côn thịt của nam nhân tiến vào địa phương chật chội, Võ Tam Nương toàn thân run rẩy, tức giận không thôi:

“Vậy mà nói chẳng có thời gian? Không rảnh mà còn cắm vào?”

“Yên tâm! việc này có Gia Tốc Trận!” Lạc Nam cười hắc hắc, đem Gia Tốc Trận bao trùm lấy cung điện của mình.

Thoáng chốc, âm thanh rên rỉ cao vút của nữ nhân cùng tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân đã bao phủ toàn cung điện.

Phòng giành cho khách nhân…

“Đáng ghét, nữ nhân kia thật sự đến quá đúng lúc, bằng không ta đã thành công…” Trần Hồng Lệ lồng ngực phập phồng, hận đến nghiến răng.

Hồi lâu sau, nàng bình tĩnh trở lại, ánh mắt sắc sảo tự nhủ:

“Mục tiêu chỉ là một tên có chiến lực nhưng lại vô cùng ngông nghênh và tự mãn, xem trời bằng vung, không có đầu óc, chỉ cần có được cơ hội thích hợp, đạt được sự tin tưởng để ở riêng với hắn, chắc hẳn có thể ám sát thành công…”

“Thậm chí nếu làm kín đáo và bí mật một chút, khả năng rất cao ta có thể toàn thân trở ra mà không làm ảnh hưởng đến thế lực sau lưng mình…”

“Trước tiên cần án binh bất động, chậm rãi để Côn Lôn Giới tin tưởng ta…”

Nếu Lạc Nam nghe được những lời này của Trần Hồng Lệ, hắn sẽ hài lòng gật gù…

Bởi vì đây là những gì hắn mong muốn.

Một ngày này, Côn Lôn Nữ Hoàng tuyên bố sẽ huấn luyện đặc biệt cho Côn Lôn Thiếu Chủ, không tiến bộ làm nàng hài lòng sẽ không cho phép hắn xuất quan.

Hai người tiến vào Mật Thất chuyên dùng để tu luyện của Côn Lôn, bốn phương tám hướng xung quanh đều bị phong tỏa.

Tin tức Nữ Hoàng muốn đặc huyến cho Thiếu Chủ lấy tốc độ lan truyền chóng mặt, vô số tu sĩ âm thầm thán phục, Thiếu Chủ có thành tựu kinh khủng như vậy mà Nữ Hoàng còn chưa hài lòng, hai sư đồ quả là mẫu mực, tấm gương sáng cho toàn bộ Côn Lôn Giới.

Bọn hắn nào đâu biết rằng, bên trong Mật Thất…Lạc Nam đem Võ Tam Nương từ Linh Giới Châu thả ra.

Sau đó hắn và Nữ Hoàng cùng đeo vào Mặt Nạ Thiên Diện, một cái là do Phỏng Thiên Kính hóa thành.

Hai người thay hình đổi dạng, hóa thành đôi nam nữ diện mạo bình thường, ném vào đám đông tuyệt đối không ai thèm chú ý.

“Kim Khẩu Ngọc Ngôn!” Nữ Hoàng uy nghiêm hạ giọng:

“Trẫm nói! Mở ra thông đạo liên thông Ma Giới!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio