Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

chương 1298: 1298: cá cắn câu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các vị cường giả ra tay chiến đấu, trong đó càng là có ba tôn Thiên Ma Đế đã động thủ, cục diện hỗn loạn lên đến cực điểm, đại điện nơi tổ chức Đấu Giá là một kiện Pháp Bảo Kiến Trúc cũng bị đánh đến nát tan, mà ngay cả toàn bộ Hắc Thị cũng bị ảnh hưởng nặng nề, từ khách nhân cho đến thị nữ bị dư ba công kích đánh bay, điên cuồng thổ huyết.

Cuộc chiến của Thiên Đế, chỉ những Đế Cấp Cường Giả mới đủ tư cách trụ lại ở hiện trường.

Toàn bộ cứ điểm dưới lòng đất sụp đổ, Nghĩa Trang bị đánh nát thành từng mảnh, Hắc Thị lộ ra dưới ánh mặt trời…tu sĩ cấp thấp phân tán chạy trốn, không ít kẻ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, tiện tay vơ lấy vật phẩm bên trong địa bàn của Hắc Thị…

“Phốc!”

Tại chỗ ngồi, Lạc Nam bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ướt đẫm cả áo choàng.

Người khác nhìn vào chỉ cho rằng thực lực hắn yếu kém nên bị dư uy của các cường giả trong lúc chiến đấu làm ảnh hưởng, nhưng chúng nữ lại là thần sắc đại biến, lo lắng kinh hô:

“Tiểu Nam!?”

Hiển nhiên, các nàng biết cuộc hỗn loạn này đều là do một tay của nam nhân này tạo thành, trong thời gian qua khi hắn tập luyện Thần Thông, các nàng đã sớm quá quen với sự quỷ dị và khó lường của Hiểm Thâu Bí Thủ.

Môn Tuyệt Thế Thần Thông này chỉ cần không trộm các vật phẩm được mang trên người, thì dù là Thiên Đế cấp cường giả cũng không thể phát hiện sự tồn tại của nó, xứng danh bốn chữ Tuyệt Thế Thần Thông.

Tuy nhiên như đã biết, sử dụng Tuyệt Thế Thần Thông sẽ gặp phản phệ và hạn chế.

Lạc Nam một lần sử dụng liên tục để trộm mất các loại vật phẩm quý giá, không có vấn đề mới là chuyện lạ.

Lúc này đây, Linh Hồn của hắn như muốn băng liệt, bên trên Linh Hồn xuất hiện vô số vết rách từ lớn đến nhỏ, lan tràn khắp bốn phương tám hướng như một tấm gương thủy tinh bị đập phá, đau đớn khó thể nào hình dung.

Dù cho Hồn Đỉnh và Hồn Nguyệt Ánh đang ra sức trị liệu, Hồn Lực Tinh Khiết không ngừng tẩm bổ vẫn không mấy ăn thua.

Nếu không phải Lạc Nam có Kinh Văn Bất Hủ cầm cự, lúc này hắn đã bạo tạc linh hồn nổ chết rồi.

Trước sự lo lắng của Nữ Hoàng và hai thê tử, Lạc Nam thậm chí không thừa sức trả lời, hắn cố bảo trì tỉnh táo để bản thân không bất tỉnh nhân sự.

“Châu Nhi…” Lạc Nam động lấy ý niệm, kêu gọi Khí Linh của Linh Giới Châu.

Châu Nhi xinh xắn nhỏ nhắn hiện ra, vì cùng chủ nhân tâm hữu linh tê nên nàng biết hắn muốn yêu cầu cái gì.

Trong tay Châu Nhi cầm theo một cánh hoa Cửu Diệp Liên Hoa, nhẹ nhàng đút vào miệng hắn.

“Ực…”

Lạc Nam tham lam nuốt xuống cổ họng.

“Ưm…”

Một nguồn sinh mệnh lực khổng lồ như vô tận lan tràn khắp cơ thể, bao phủ cả linh hồn, cảm giác sung sướng và thăng hoa khiến hắn không nhịn được rên rỉ lên một tiếng.

Linh Hồn nhanh chóng khôi phục, Lạc Nam một lần nữa trở lại trạng thái đỉnh phong.

Nữ Hoàng và mấy nữ thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, mặc dù một cánh Cửu Diệp Liên Hoa thật sự quý giá, nhưng so sánh với an nguy của nam nhân này thì chẳng đáng là gì.

“Lần này kiếm lời…” Lạc Nam khóe môi nở nụ cười.

Nghĩ đến hàng loạt Vật Phẩm mình cướp được, lại tạo ra cục diện khiến Hắc Thị sắp sụp đổ, Lạc Nam cảm thấy một cánh Cửu Diệp Liên Hoa cực kỳ đáng giá.

“Thiếu gia, chúng ta mau nhân cơ hội này mau chuồn đi thôi!” U Hộ Pháp ngưng trọng nhìn Chấn Khương đề nghị.

Hắn mặc dù là Địa Đế, nhưng ở Hắc Thị thì Địa Đế cấp cường giả cũng có không ít, khó thể đảm bảo được có thể bảo vệ Chấn Khương một cách an toàn trong cục diện hỗn loạn, tốt nhất là rời đi.

“Vậy còn hai kiện Pháp Bảo?” Chấn Khương sắc mặt khó coi, đến Đấu Giá Hội chẳng những không thu được đồ tốt, còn bị mất hai kiện Đế Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo…đúng là xui xẻo.

“Yên tâm, chỉ cần chúng ta còn sống…trở về nhờ Chấn Hào Đế Tử đòi lại công bằng, cho dù Hắc Thị bị diệt cũng có thể tìm Ma Thương Thị đòi nợ!” U Hộ Pháp ngạo nghễ nói.

“Được, rút lui!” Chấn Khương nghe vậy lập tức đáp ứng.

Thế là hắn cùng với U Hộ Pháp và Kính Hoa nhanh chân rời khỏi hiện trường, vận dụng thân pháp đến cực hạn hướng về tinh không lao vụt đi.

“Hừ, muốn trốn? các ngươi trốn được sao?”

Hắc Hiên đã căm hận Chấn Khương lên đến đỉnh điểm, vì thế tầm mắt vẫn luôn khóa chặt lấy nhóm người Chấn Khương.

Chứng kiến bọn hắn đào tẩu, Chấn Khương nở nụ cười lạnh lùng pha lẫn căm giận ngút trời.

“Hắc Phúc Tổng Quản, Hắc Kiên trưởng lão, chúng ta đuổi theo!” Hắc Hiên truyền âm cho hai vị Địa Đế cấp cường giả.

Hắc Phúc là tổng quản mập mạp của Hắc Thị, tu vi Địa Ma Đế…

Mà Hắc Kiên thân là một vị trưởng lão mạnh mẽ, thân cao chín thước, cơ bắp cuồn cuộn, màu da như nham thạch tràn đầy lực lượng, cũng là một Địa Thể Đế bất phàm.

“Được, không thể tha cho bọn hắn!” Hắc Phúc cùng Hắc Kiên sát ý sôi trào nói.

Nghĩ đến cục diện bất lợi trước mặt là do đám người Chấn Khương với U Hộ Pháp tạo thành, bọn hắn đã sớm cực kỳ phẫn nộ, nào đâu rảnh quan tâm sau lưng Chấn Khương còn có Chấn Hào?

Huống hồ Ma Thương Thị của bọn hắn cũng không sợ Tam Trưởng Lão Tru Tiên Điện.

Thế là hai người cùng nhau nắm lấy Hắc Hiên, vận chuyển thân pháp…cấp tốc truy sát mà theo.

Hắc Hàn Thiên Ma Đế vẫn có thể chèo chống thêm một đoạn thời gian, mặc dù bị hai vị Thiên Ma Đế khác hợp lực công kích, nhưng Thiên Ma Đế không dễ chết trong thời gian ngắn như vậy.

Chờ cường giả Ma Thương Thị đuổi đến viện trợ, mọi thứ sẽ được bình định.

Hắc Hiên và hai vị trưởng lão không hề hay biết rằng, trong khi bọn hắn cố gắng truy đuổi nhóm người Chấn Khương, thì Lạc Nam cũng mang theo mấy nữ như u linh tiềm hành trong đêm tối, lặng lẽ theo sau…

“Không ổn, bọn hắn muốn truy sát!”

Đang muốn leo lên Cổ Kiệu bỏ chạy, U Hộ Pháp cảm nhận được có hai cổ khí thế động trời đang đánh tới, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Thực lực của hắn chỉ miễn cưỡng ngang tay Hắc Phúc Tổng Quản, lại có thêm Thể Đế mạnh mẽ như Hắc Kiên, sợ rằng khó mà chống lại.

“Mau nhờ Đại Ca mang theo cường giả viện trợ!” Chấn Khương cũng muốn đái ra quần.

Từ nhỏ đã được nuông chiều, có đại ca che chở…hắn chưa từng đối mặt với cục diện nguy hiểm như thế này.

Bị hai vị Địa Đế truy sát, nghĩ đến thôi đã vãi cả linh hồn.

Nếu không vì sợ xấu mặt khi Kính Hoa ở một bên, hắn đã sớm ngất đi.

“Xem ra chỉ có thể như vậy…” U Hộ Pháp thở dài nặng nề.

Hắn thừa hiểu gần đây Chấn Hào cực kỳ bận rộn, sắp phải làm lễ cưới với Đế Nữ của Ma Đình, Chấn Hào có vô số chuyện cần làm, không rảnh rời khỏi Tru Tiên Điện.

Nhưng tình huống lúc này liên quan đến tồn vong của đệ đệ hắn, nếu Chấn Khương xảy ra chuyện gì, Chấn Hào chắc chắn sẽ lột da U Hộ Pháp hắn.

Nghĩ đến đây, U Hộ Pháp không do dự nữa, từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một khối Lệnh Bài có khảm một chữ “Hào”, ra sức bóp nát.

RĂNG RẮC…

Lệnh Bài vừa mới tan vỡ cũng là lúc Hắc Hiên cùng hai cường giả của Hắc Thị đuổi đến.

“Hắc Hiên ngươi muốn làm gì?” Chấn Khương sắc mặt đỏ bừng quát:

“Cướp mất hai kiện Pháp Bảo của chúng ta, lại còn muốn giết người hay sao?”

“Hahaha!” Hắc Hiên gương mặt đỏ bừng vặn vẹo vì tức giận, nghiến răng từng chữ:

“Ta hiện tại hoài nghi các ngươi chính là kẻ trộm vật phẩm, bằng không vì sao trùng hợp đến mức Pháp Bảo của các ngươi biến mất đầu tiên?”

Nghe thấy vậy, Hắc Phúc với Hắc Kiên cũng là nghiêm nghị sắc mặt.

Nhớ đến xung đột và mâu thuẫn trước đó của Chấn Khương và Hắc Hiên, bọn hắn quả thật có đủ động cơ để vu oan giá họa cho Hắc Thị.

“Đánh rắm!” U Hộ Pháp buông lời thô tục: “Mẹ các ngươi vừa ăn cướp vừa la làng, những hành vi dơ bẩn của Hắc Thị từ trước đến giờ ai mà không biết?”

“Chúng ta không có!” Hắc Phúc với Hắc Kiên lạnh lùng phủ nhận, trong lòng oan khuất đến cực điểm.

Đến hiện tại, bọn hắn vẫn chưa hiểu tại sao…rốt cuộc là kẻ nào thần thông quảng đại đến như thế?

“Không cần cùng bọn hắn nhiều lời, động thủ tra khảo là rõ mọi chuyện, nhưng nhớ đừng có tổn thương Kính Hoa của ta!” Hắc Hiên lớn tiếng phân phó, ánh mắt si mê nhìn lấy Kính Hoa.

So với Chấn Khương đang run sợ như một con chó chết, Kính Hoa thân là nữ nhân lại có thể bình tĩnh thong dong không hiện cảm xúc, càng khiến Hắc Hiên tán thưởng và muốn có được nàng.

“Tuân mệnh!”

Hắc Phúc với Hắc Kiên gầm lên.

Không chút giữ lại, thực lực bạo phát, hung mãnh đánh tới.

Hắc Phúc nhắm ngay U Hộ Pháp tung ra ma chưởng ngập trời, còn Hắc Kiên thì vô cùng thô bạo đưa tay chụp về Chấn Khương.

“Mau cứu mạng!” Chấn Khương trong quần nước chảy lên láng.

Hắn còn chưa thành Đế, làm sao trụ nổi trước Đế Uy của hai vị cường giả?

“Khốn kiếp, liều!” U Hộ Pháp biết Chấn Hào chưa kịp cứu viện trong thời gian ngắn, bởi vì Hắc Thị và Tru Tiên Điện khoảng cách khá xa.

Vì lẽ đó, hắn lấy ra một viên Ma Đan có hai màu đen đỏ giao dung, từ nó tỏa ra một cổ lệ khí kinh hồn, dữ tợn đến cực điểm.

Không chút do dự, U Hộ Pháp nuốt Ma Đan vào trong miệng.

“Đó là Ma Thú Lệ Đan? Được dùng từ máu thịt của Ma Thú và các loại nguyên liệu cực mạnh luyện thành, có thể gia tăng chiến lực của người sử dụng trong thời gian ngắn, giúp hắn có được sức mạnh và khả năng phòng ngự của Ma Thú, tính cách cũng biến đổi cực kỳ hung tàn!”

Là cường giả của Hắc Thị nên Hắc Phúc và Hắc Kiên có kiến thức thâm sâu, đã nhận ra Ma Đan mà U Hộ Pháp vừa mới phục dụng.

“Hừ, di chứng sẽ khiến ngươi suy yếu sau khi Ma Đan hết công hiệu!” Hắc Hiên cười lạnh.

“Haha, biết sợ rồi sao?” U Hộ Pháp sát khí gần như hóa thành thực chất, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, thân thể bành trướng to lên gấp đôi.

Ma Thú nhập thể, hắn cuồng bạo không gì sánh được, dù đối mặt với hai cường giả ngang cấp với mình, vẫn điên cuồng chủ động lao đến nghênh đến.

Hai tay mạnh mẽ vung lên, một tôn Ma Ảnh khổng lồ xuất hiện sau lưng, Ma Ảnh vung quyền nện nát cả không gian, chấn áp mà xuống.

ẦM ẦM ẦM!

Công kích va chạm, khí thế vang trời, U Hộ Pháp liên tục lùi bước, hai mắt sát cơ càng trở nên dày đặc.

“Ngu xuẩn, một viên Ma Thú Lệ Đan còn chưa đủ để ngươi có thể lấy một địch hai!” Hắc Phúc cùng Hắc Kiên xem thường nói.

Mặc dù Ma Thú Lệ Đan giúp U Hộ Pháp tăng lên một thành chiến lực, nhưng cũng chỉ giúp hắn chống cự thêm được một chút thời gian mà thôi.

U Hộ Pháp không đáp, thứ hắn muốn chính là một khoảng thời gian quý báo đó, để Chấn Hào kịp thời chi viện.

Thế là, U Hộ Pháp liều mạng quấn lấy hai cường giả Hắc Thị để bọn hắn không thể tổn hại Chấn Khương.

Đáng tiếc, Hắc Hiên cũng không phải nhân vật tầm thường.

Tu vi Đại Ma Đế bạo phát, tóc dài không gió tự bay, điên cuồng lao đến Chấn Khương cười ha hả:

“Để xem ai có thể cứu ngươi!”

Chấn Khương hãi hùng khiếp vía, phải biết Hắc Hiên là một nhân vật thiên tài cùng thế hệ với đại ca của hắn, làm sao có thể chống lại?

Hắc Hiên một tay hoá chưởng, Ma Đế Lực cuồn cuộn như sóng thần, hung hăng nện xuống đầu Chấn Khương, sát cơ dày đặc.

“Kính Hoa mau cứu mạng!” Chấn Khương hoảng hồn hét lớn, dáo dát nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình xinh đẹp.

Nhưng chẳng biết từ bao giờ, Kính Hoa vẫn luôn ở cạnh hắn đã biến đi đâu mất, nào còn nửa điểm bóng dáng?

Phốc!

Máu tươi cuồng phún, trúng phải một chưởng của Hắc Hiên, một kiện Đế Cấp Hạ Phẩm Bảo Giáp mặc trên người Chấn Khương vỡ vụn, nhờ vậy cứu được hắn một mạng nhưng cũng trọng thương.

“Haha, Kính Hoa đã bỏ rơi ngươi, ai bảo ngươi quá mức ngu xuẩn?” Hắc Hiên ngạo nghễ cười, lại một chưởng ấn xuống.

Nếu là trước đây, Hắc Hiên ngoài áo giáp còn hai kiện Pháp Bảo khác để phòng thân, nhưng đã đem ra làm đặt cọc khi vào buổi Đấu Giá, lúc này đâu có gì để chống lại?

Thế là hắn tuyệt vọng nhắm mắt, chờ đợi tử vong buông xuống.

Nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt, một thanh âm càn quấy vang vọng tinh không, khiến Hắc Hiên vô thức phải lùi bước:

“Hắc Hiên, động vào đệ đệ của ta, ai cho ngươi gan chó?”

Mà khi tiếng quát này vừa vang lên, đang cùng mấy nữ núp bên trong tinh không, khoé môi Lạc Nam giương lên nở nụ cười:

“Cá lớn rốt cuộc cắn câu!”

!

Chúc cả nhà sáng vui vẻ :D

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio