Công kích hùng mạnh của các vị Thiên Đế toàn lực oanh tạc lên cơ thể Lạc Nam.
Bất kể là Thiên Thủ Quan Âm của Mộc Thiên Thánh Cung hay Nguyên Thủy Thiên Ma của Nguyên Thủy Ma Tông đều là những vũ kỹ Đế Cấp, càng chưa nói đến thủ đoạn của cường giả Săn Ma Điện và Tru Tiên Điện.
Sợ rằng bất kỳ nhân vật cấp Thiên Đế nào gặp phải những công kích khủng bố như vậy cùng lúc oanh tạc cũng không dám xem thường, phải toàn lực ứng phó.
Ấy thế mà, lần này các cường giả đã tập trung hơn, Thần Thức của Thiên Đế tỏa ra xuyên vào trong vụ nổ, muốn chứng kiến Lạc Nam chết hoặc trọng thương thì mới an lòng.
Không có cách nào khác, những lần trước đó Lạc Nam trơn trượt như cá trạch, dùng tầng tầng lớp lớp các thủ đoạn liên tục vượt qua từng thế công hùng mạnh của các Thiên Yêu Đế, điều đó đã khiến lòng tin của các cường giả giảm mạnh, không còn vì hắn chỉ là một Đại Đế mà xem thường nữa rồi.
Quả nhiên, đề phòng của bọn hắn là đúng.
Bởi vì bên trong vụ nổ, nào có nhìn thấy thân ảnh của Lạc Nam?
Tất cả cường giả chỉ chứng kiến một con rối bằng hắc ám vừa bị hàng loạt công kích khủng bố nghiền nát thành vô số điểm đen tán loạn, còn Lạc Nam đã sớm biến mất dạng.
“Không xong, lại là một loại Dị Hắc Ám!” Thiên Yêu Đế của Bất Tử Điểu kinh hô.
“Khốn kiếp, tên này vì sao có nhiều Thiên Địa Dị Vật đến như vậy? sở hữu nhiều loại Dị Thuộc Tính chẳng phải sẽ bạo thể mà chết sao?” Một đám cường giả nghiến răng nghiến lợi.
“Câm miệng, lúc này không phải thời điểm thắc mắc điều đó, mau ngăn hắn lại!” Thiên Yêu Long Đế gầm thét.
Chúng cường giả giật mình, lúc này chứng kiến thân ảnh Lạc Nam hiện ra, xuất hiện ở sát bên cạnh bảo tọa.
Hiển nhiên, Lạc Nam đã sớm bố trí Hình Nhân Hắc Ám trốn ở bên cạnh bảo tọa độc nhất, sau đó dùng nó để thế mạng cho mình, hoán đổi vị trí, thành công qua mặt chúng cường giả đỉnh cao.
Nếu không phải bảo tọa mà Luân Hồi Thụ thiết lập chỉ cho phép người có sinh mệnh ngồi vào, hắn đã đem Hình Nhân Hắc Ám ngồi sẳn lên trên đó, còn mình chỉ việc hoán đổi là xong.
“Ta thắng!” Lạc Nam cất tiếng cười tà trêu tức nhìn đám Thiên Đế.
Vừa nói, vừa đặt mông ngồi xuống.
“Ngươi…” Chúng cường giả hai mắt như muốn nứt, lửa giận thiêu đốt bừng bừng.
Bọn hắn đường đường là Thiên Đế, Thiên Yêu Đế và cả Thiên Ma Đế, cả đám liên thủ vẫn không thể ngăn cản một Đại Đế? chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ trở thành vết bẩn cả đời vô pháp rửa sạch.
Nhưng mà ngay lúc Lạc Nam sắp ngồi xuống bảo tọa thành công, sắc mặt của hắn lập tức đột biến.
Không chút do dự, Bá Lực bao trùm nắm tay, Lạc Nam hướng về sau lưng hung hăng đấm thẳng.
“Bạo Tinh Quyền!”
OÀNH!
Không gian chấn động, một hắc ảnh đang ẩn nấp bị đẩy văng, Chủy Thủ trong tay không kịp cắm xuống đầu Lạc Nam.
“Khặc khặc, quả nhiên có bản lĩnh!” Hắc ảnh há miệng cười quỷ dị.
“Ám Cổ Tộc?” Lạc Nam lạnh lùng nói.
Bởi vì kẻ vừa ra tay với hắn chính là Ám Cổ Tộc, một trong Thất Tuyệt Cổ Tộc.
Nếu không nhờ trực giác bén nhạy và Hồn Nguyệt Ánh nhắc nhở, hắn đã bị ám sát rồi.
Bởi vì Hồn Lực suy yếu sau nhiều lần thi triển Dịch Chuyển Tức Thời và Dò Thám Tương Lai, trước đó còn dồn phần lớn Hồn Lực để đẩy lùi hai cái Chân Long Hồn của hai vị Thiên Long Đế, nên Lạc Nam không thể tiếp tục duy trì trạng thái Dò Thám Tương Lai được nữa.
“Bảo tọa đó không phải ngươi được phép ngồi!” Hắc Ảnh của Ám Cổ Tộc nhếch miệng cười dữ tợn, hai tay kết ấn.
Trước mặt hắn xuất hiện một cái lỗ đen, từ trong lỗ đen là những cường giả của Thất Tuyệt Cổ Tộc còn lại xuất hiện.
Lạc Nam biến sắc.
Bởi vì hắn nhìn thấy, đám cường giả của Thất Tuyệt Cổ Tộc đã sớm ngưng tụ công kích từ trước rồi, giống như ẩn núp và chờ hắn sập bẫy vậy.
Vừa thoát khỏi lỗ đen, bọn chúng đã hung hăng phát động thế công hùng mạnh mà chẳng cần tốn thời gian thi triển.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Mọi thứ nói thì dài, thực chất từ lúc Hắc Ảnh của Ám Cổ Tộc ám sát thất bại sau đó triệu hồi chúng cường giả điên công kích diễn ra trong chưa đầy nửa hơi thở.
Vô tận sát cơ bao phủ thân thể Lạc Nam…
Lần này, không ai nghĩ rằng Lạc Nam sẽ còn thủ đoạn gì để sống sót, bởi vì Hình Nhân Hắc Ám còn chưa hoàn toàn khôi phục, nó vẫn đang tập hợp vô số luồng hắc ám bị đánh văng tung tóe kia.
Bất quá vì cẩn thận, chúng cường giả một lần nữa đem Thần Thức tiến vào, dò xét Lạc Nam xem còn sống không.
Kết quả khiến cả đám thở phào nhẹ nhõm, bởi vì chẳng nhìn thấy thân ảnh Lạc Nam đâu cả, ngay cả khí tức cũng tiêu thất, chắc là bị diệt sát thành hư vô rồi.
“Haha, Thất Tuyệt Cổ Tộc làm rất tốt!”
Chúng cường giả thấy cảnh này mừng quá đỗi, vội vàng lao đến tán dương Thất Tuyệt Cổ Tộc.
Mặc dù ngoài miệng động viên lẫn nhau, ánh mắt cả đám vẫn đang khóa chặt bảo tọa không người kia.
“Hừ, đây là công của chúng ta, các ngươi muốn làm gì?” Cường giả của Thi Cổ Tộc lên tiếng hừ nói.
“Nói vậy sao được? nếu không có chúng ta hợp tác, các ngươi làm sao có thể ám sát tên quỷ dị kia?” Thủy Hoang Chiến Tộc, Cự Chiến Cổ Tộc các loại kể công.
Trước đó bọn hắn và Thất Tuyệt Cổ Tộc chiến đấu, chẳng qua nhận thấy Lạc Nam quá mức nguy hiểm, nên cả đám dừng lại chiến trận, chuyển sang hợp tác đối phó Lạc Nam.
Cũng nhờ vậy, Thất Tuyệt Cổ Tộc mới thành công.
Lúc này muốn độc chiếm công lao sao?
“Nghĩ đẹp lắm, nếu không có chúng ta trước đó liên thủ tiêu hao vô số thủ đoạn của hắn, Thất Tuyệt Cổ Tộc các ngươi có thể giết được sao?” Thiên Yêu Long Đế cười lạnh lùng.
“Đừng nói nhiều, kẻ làm phiền đã chết, chiến phân ra thắng bại tiếp đi!” Thiên Yêu Đế của Bất Tử Điểu đề nghị.
“Chẳng lẽ chúng ta sợ ngươi?” Chân Long đám người cười lạnh.
Thế là, một đám cường giả tiếp tục vận chuyển thế công.
Ở phía bên ngoài, Hàm Nhi đã khóc sắp ngất, Tuế Nguyệt với Phượng Nghi ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
Nam nhân yêu nghiệt như vậy tử trận, thật là tổn thất to lớn của Tu Tiên Giới a.
“Ta nói các ngươi, đừng có đánh nhau vô ích nữa, ghế ở hàng thứ tư còn lại không nhiều đâu…”
Đúng lúc này, một tiếng cười chế nhạo bất chợt vang lên.
Toàn trường rùng mình, hai mắt muốn lồi ra nhìn lấy nơi vừa phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một tên nam tử diện mạo bình phàm, đầu đầy tóc trắng đang thản nhiên ngồi trên bảo tọa độc nhất vô nhị giữa trung tâm Luân Hồi Thụ, trong lòng bàn tay của hắn đang lơ lửng một tôn Đại Đỉnh trong suốt, thần bí phi phàm.
“Ngươi…ngươi…ngươi là người hay quỷ?” Thiên Yêu Đế của Phượng Hoàng Tộc trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy Lạc Nam.
“Đương nhiên là người!” Lạc Nam cười hắc hắc: “Đa tạ các vị đã nhường, bảo tọa hiện nay đã thuộc về ta!”
Ngoài mặt tỏ vẻ bình thản, trong lòng hắn cũng chưa kịp lấy lại bình tĩnh.
Thật sự quá nguy hiểm, trận chiến này hắn nhờ vào việc đám cường giả chưa biết những thủ đoạn mà hắn sở hữu, từ đó chiếm được tiên cơ, và nhiều lần thoát khỏi công kích khủng bố, vài lần xém chút thất bại, cuối cùng vẫn thành công đoạt ghế.
Bất quá Lạc Nam cũng hiểu chiến lực của mình còn chưa đủ để hoành hành ngang dọc, đứng trước những cường giả hùng mạnh sở hữu thủ đoạn riêng biệt, sơ sẩy một tí là trả giá cả đời.
“Ngươi, ngươi vì sao làm được? trốn qua cảm ứng của tất cả chúng ta ngồi lên bảo tọa?” Đám cường giả như muốn điên.
Thà bọn hắn thua một cách đường hoàng không nói, đằng này đối thủ lợi dụng các thủ đoạn quỷ dị khó lý giải để thắng lại, cả đám do vậy cũng chẳng thấy phục.
“Phục cái rắm a!” Như đọc được ý nghĩ trong đầu đám cường giả, Lạc Nam bĩu môi:
“Một đám lão quái vật hợp sức không ngăn được Đại Đế như ta, các ngươi còn không biết xấu hổ nói không phục?”
“Hừ!” Cường giả Bất Tử Điểu phất tay áo bỏ đi, ra sức tranh đoạt các bảo tọa ở hàng thứ tư.
Hiển nhiên biết lúc này có đấu võ mồm với Lạc Nam cũng chẳng mang lại lợi ích gì, quyết đoán đi tìm bảo tọa khác, ở tầng thứ tư cũng được, có đỡ hơn không.
Có Bất Tử Điểu dẫn đầu, những tộc và thế lực khác cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Nam một lần, sau đó lần lượt thay đổi mục tiêu.
“Hừ, để ngươi nhảy nhót thêm một thời gian, chờ Luân Hồi qua đi, chúng ta lại dốc sức đuổi giết!” Ma Long Tộc đám người hận ý đến cực điểm nhìn lấy Lạc Nam.
“Đế Tử, mau tỉnh lại, chúng ta giành ghế ở hàng thứ tư!” Thiên Yêu Long Đế bắt đầu dùng Đế Đan để thức tỉnh Long Ngạo Thiên, không muốn hắn bở lỡ cơ duyên quý giá.
Với nội tình của Ma Long và Chân Long, rất nhanh Long Ngạo Thiên cùng Ma Long Vấn Thiên đã tỉnh lại.
Phát hiện Lạc Nam ngồi ở bảo tọa trung tâm, hai người xém chút nữa lại phải phun máu bất tỉnh vì tức giận.
Lạc Nam thấy cảnh này, hài lòng nhếch miệng.
“Đại thúc quá lợi hại, ngươi vì sao làm được?” Hàm Nhi nín khóc mỉm cười, tò mò chớp chớp đôi mắt xinh đẹp truyền âm cho Lạc Nam.
“Là nhờ nó…” Lạc Nam vuốt ve Bá Đỉnh trong tay, ôn nhu truyền âm đáp lại nàng.
Trong lúc Thất Tuyệt Cổ Tộc tập kích, hắn đã hết thủ đoạn chống trả, Thất Tuyệt Cổ Tộc là một đám người khủng bố, sợ rằng Nghịch Long Chiến Thân cũng chẳng cầm cự nổi khi bị toàn diện oanh tạc như vậy.
Bất quá mọi thứ vẫn còn nằm trong suy tính, Lạc Nam trốn vào Bá Đỉnh, lợi dụng khả năng ẩn giấu khí tức hoàn mỹ từ Cấm Kỵ Công Pháp, hắn điều khiển Bá Đỉnh ẩn giấu bí mật tiếp cận bảo tọa trong lúc đám cường giả còn đang tranh cãi.
Cuối cùng, Lạc Nam từ trong Bá Đỉnh nhảy ra, đặt mông ngồi xuống bảo tọa trong sự ngỡ ngàng và chấn kinh của toàn trường.
Có thể nói là dốc hết mọi thủ đoạn…
“Không tồi, không tồi chút nào…” Luân Hồi Thụ giọng điệu tán thưởng vang lên, vừa đánh giá Lạc Nam vừa cảm khái:
“Bổn lão thụ luân hồi vô số thế hệ và thời đại khác nhau, nhưng yêu nghiệt như ngươi cũng chứng kiến không nhiều, vậy mà có thể ở dưới mắt một đám Thiên Đế chiếm được bảo tọa!”
“May mắn mà thôi, thực lực của tiểu tử còn kém xa lắm!” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, chưa hài lòng lắm.
Cái mà hắn muốn là có thể ngạo thị toàn trường, dùng chính chiến lực nghịch thiên để đàn áp bát phương cường giả, ép bọn hắn phải nhường chỗ…mà không phải là quỷ kế đa đoan, lợi dụng những thủ đoạn khó lường giành được chiến thắng.
Lạc Nam biết, nếu trước đó các cường giả biết hết thủ đoạn của mình, sợ rằng mọi chuyện đã không dễ dàng đến như vậy.
“Không cần khiêm tốn!” Luân Hồi Thụ hài lòng nói:
“Ngươi muốn lĩnh ngộ luân hồi trước hay yêu cầu bổn lão thụ làm một chuyện trước?”
“Đương nhiên là lĩnh ngộ luân hồi trước!” Lạc Nam không chút chần chờ đáp.
“Chúng ta cũng muốn bắt đầu!”
Thấy bảo tọa quan trọng nhất đã có người ngồi, mấy nữ Hàm Nhi, Tuế Nguyệt, Phượng Nghi và hơn một nửa những người đã chiếm được Bảo Tọa đồng thanh nói.
Mà đám người Du Thiên Nhai, Ma La, Ngộ Thiền, Thiên Địa Trư, Lý Tiêu Dao cũng đã sẳn sàng chờ đợi, cả đám tràn đầy chờ mong thu hoạch mình đạt được bên trong Luân Hồi.
“Tốt, các ngươi khoanh chân ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, thả lỏng toàn thân!” Luân Hồi Thụ cao giọng căn dặn.
Lạc Nam, chúng nữ và rất nhiều người làm theo, ngồi xếp bằng trên bảo tọa.
Luân Hồi Thụ hài lòng gật đầu, sau đó phát động quyền năng của mình.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Những chiếc bảo tọa đã có chủ nhân bất chợt sáng lên, lực lượng huyền diệu tiến ra, bao trùm lấy người ngồi trên đó.
Thì ra, bảo tọa được hình thành từ rễ cây của Luân Hồi Thụ, mà Luân Hội Thụ cũng sẽ thông qua việc những người ngồi lên rể cây của mình để trợ giúp tiềm thức của tất cả tiến vào Luân Hồi.
Ngay khi mọi thứ vừa bắt đầu, Lạc Nam bỗng nhiên cảm giác được Bất Hủ Diễn Sinh Kinh trong cơ thể mình ngâm tụng, tỏa ra lực lượng có thể phản kháng lại lực lượng của Luân Hồi Thụ
Hiển nhiên, chỉ cần Lạc Nam không muốn, dù là Luân Hồi Thụ cũng không thể đưa tiềm thức của hắn ngộ nhập Luân Hồi.
Bất quá Lạc Nam vội vàng áp chế Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, tránh bị Luân Hồi Thụ phát hiện.
Trải nghiệm luân hồi là cơ hội ngàn năm có một để rèn luyện tâm cảnh, những thứ mà ngươi lĩnh ngộ được bên trong các kiếp luân hồi có thể áp dụng vào hiện thực.
Những người mà Lạc Nam nhận biết nhận được cơ duyên từ Luân Hồi Thụ như Cao Vỹ, Dạ Đế…cũng từng nhờ đó mà sáng tạo thành công các môn Công Pháp, Thần Thông huyền diệu.
Đừng thấy bọn hắn sáng tạo khi còn trẻ tuổi, thực chất đã ở trong luân hồi vô số năm mới cho ra những Công Pháp, Thần Thông chất lượng đó.
Rất nhanh, Lạc Nam phát hiện linh hồn mình như tách rời khỏi thể xác, lơ lửng đi vào lỗ hổng luân hồi, rời xa thế giới này, rời xa thực tại, chìm vào một giấc ngủ dài, một giấc ngủ có vô số giấc mơ…
Luân hồi kiếp thứ nhất, chính thức bắt đầu!
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.