Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

chương 147: quên trả lại điện thoại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu là cô gái khác, khi điện thoại và ví tiền bị mất thì đã kêu loạn từ lâu.

Thế nhưng Nạp Lan Hân Nhiên không phải là người tầm thường, cô bị mất đồ nhưng không tỏ ra quá hoảng hốt, vẫn lạnh lùng trầm tĩnh như cũ.

Lăng Thành nhìn cô, âm thầm than thở.

Không hổ là nữ thần hoa khôi được toàn bộ Học Viện Thượng Võ công nhận.

Chỉ dựa vào khí chất bình tĩnh như này thôi cũng có thể khiến cho những người đẹp khác không thể so sánh.

Chuyện gì xảy ra? Nữ thần mất điện thoại? Vẻ mặt của mọi người đều phức tạp.

Nữ thần không có cách nào thanh toán.

Chẳng lẽ mấy người bọn họ phải góp tiền lại? Doãn Chính nãy giờ vẫn luôn giả say lúc này có chút đứng ngồi không yên.

Chuyện gì xảy ra vậy? Nạp Lan Hân Nhiên không thanh toán được? Không được.

Nếu tiếp tục giả vờ say thì mọi người trong lớp nhất định sẽ có ý kiến với hắn.

Chỉ có thể cắn răng mà tính tiền!

Nghĩ thầm như vậy, Doãn Chính rất là bất đắc dĩ, ngáp một cái, loạng choạng đứng lên, ra vẻ rất là kinh ngạc nói: “Ôi, thật ngại quá, sao tôi lại ngủ mất vậy, hôm nay mọi người chơi đã chưa thế? Tôi đi tính tiền.” Mẹ kiếp, xem ra chỉ có thể đòi tiền trong nhà rồi.

Doãn Chính gãi đầu một cái: “Các bạn, bữa cơm này hơn tỉ, tiền của tôi đều đầu tư cho cổ phiếu mất rồi.

Để tôi bảo ba tôi chuyển tiền tới cho tôi.” Doãn Chính thở dài, sau đó lấy điện thoại gọi cho ba hắn.

Ba của Doãn Chính tên là Doãn Kiến Huân, lĩnh vực làm ăn là buôn bán thực phẩm gia công, ở vùng của bọn họ rất nổi tiếng.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại được thông máy.

Doãn Chính cố nặn ra vẻ tươi cười, ngữ khí thấp thỏm nói: “Ba, ba chuyển cho con tỉ được không ba?” Coi như bị ba mắng một trận thì cũng phải cầm được tiền trong tay.

“Cái gì? Lại đòi tiền?” Ở đầu dây bên kia, Doãn Kiến Huân sầm mặt lại, nổi giận nói: “Anh cái đồ mất dạy này nữa, không phải trước khi tới Học Viện Thượng Võ báo danh tôi đã cho anh tỉ rồi à? Mới được mấy ngày mà anh đã xài hết rồi? Anh đúng là đồ phá của mà!”

Doãn Kiến Huân cực kỳ tức giận.

Ông khổ cực lăn lộn kiếm tiền nửa đời người, nhưng thằng con ăn hại này mới có mấy ngày đã tiêu hết mấy tỉ.

Trong nhà có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ cho nó đập phá.

Doãn Chính bị mắng xối xả, khóc không ra nước mắt.

Có điều mọi người còn đang nhìn chằm chằm vào hắn, Doãn Chính chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói với ba hắn: “Đúng đó ba, con ở trường mỗi ngày học hơn bảy tiết, ba không cần lo lắng đâu ạ.” Hắn cũng không thể để mọi người biết ba hắn đang mắng hắn!

Doãn Kiến Huân càng tức hơn: “Ranh con, ai hỏi anh học mấy tiết làm gì? Tôi cmn nói cho anh biết, trong vòng nửa nă tới, anh đừng có mà đòi tiền tôi nữa!” Doãn Chính nuốt nước miếng một cái: “A, ba yên tâm đi, con bên này rất tốt, ba không cần lo lắng đâu ạ.”

“Con mẹ nhà anh! Đồ ranh con!” Doãn Kiến Huân tức giận nói: “Anh cmn có phải muốn tôi tức chết hay không? Tôi cảnh cáo anh, tỉ này tôi có thể chuyển cho anh, nhưng trong vòng nửa năm anh đừng hòng đòi được đồng nào từ tay tôi nữa.” Nói xong bèn bộp một tiếng cúp điện thoại.

Doãn Chính đầy lúng túng, nhưng kỹ thuật diễn trò của hắn coi như không tệ, cười hắc hắc nói với mọi người: “Ba tôi lo lắng cho tôi, hỏi tôi mỗi ngày học mấy tiết.” Vừa nói xong thì điện thoại di động của hắn đinh đinh vang lên.

Là ba hắn chuyển tiền qua cho hắn,

Mẹ kiếp, một bữa cơm mà hơn tỉ.

Còn bị ba mắng cho một trận.

Khó mà chấp nhận được! Lúc tính tiền, trong lòng Doãn Chính không ngừng chảy máu.

Lúc Doãn Chính tính tiền thì mọi người trong lớp đã dần dần đi đến sảnh lớn.

Đường Hân vừa đi vừa nhìn Kỷ Vân, nói: “Cô giáo, cô ăn viên Thối Linh Đan kia xong đã có cảm giác thoát thai hoán cốt chưa vậy?”

Kỷ Vân lắc đầu: “Không có cảm giác gì.” Sao cơ? Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Không phải nói sau khi ăn Thối Linh Đan thì có thể đạt được hiệu quả thoát thai hoán cốt hay sao? Chẳng lẽ Lăng Thành nói đúng, viên đan dược này thật sự có vấn đề?

Trong chớp mắt, không ít người đều quay ngoắt qua nhìn Lăng Thành.

Kỷ Vân lắc đầu, nói: “Có vài loại đan dược không phải ngay sau khi ăn vào thì sẽ có hiệu quả ngay lập tức, tôi nghĩ ngày mai sẽ có hiệu quả thôi.”

Vừa rồi Doãn Chính bày đặt long trọng như vậy, đưa đan dược cho cô trước mặt cả lớp, sao có thể là giả được.

“Lăng Thành, sau này không nên nói lung tung như thế nữa.” Kỷ Vân nhịn không được nói: “Đan dược mà Doãn Chính đưa cho tôi sao có thể là giả được? Doãn Chính rộng lượng nên không so đo với cậu, nếu là người khác thì không nhất định đâu.”

Lăng Thành cười một tiếng, không nói gì.

Lúc này, Doãn Chính cũng thanh toán xong, chậm rãi đi tới.

Đi theo phía sau hắn chính là Vương Nãi Pháo, hắn bày ra dáng vẻ rất tự hào: “Một bữa cơm gần tỉ, đối với anh Chính mà nói chỉ là chuyện nhỏ.” Nịnh hót vô cùng đúng mức!

Đám người nhao nhao gật đầu đồng ý.

Doãn Chính rất hưởng thụ cái cảm giác được người khác tâng bốc, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng đau khổ.

Mẹ kiếp, hơn tỉ cứ như vậy bay mất, hơn nữa trong vòng nửa năm tới hắn không thể đòi tiền ba hắn nữa.

Có điều vẫn còn may, ngày mai vị trí lớp trưởng kia nhất định sẽ thuộc về hắn.

Mọi người tán gẫu vài câu, sau đó lần lượt lái xe rời đi.

Giống như lúc tới, bay giờ không có ai tình nguyện chở Lăng Thành.

Trong nháy mắt, mọi người đã đi gần hết.

Kỷ Vân đi tới, rất bất đắc dĩ nói với Lăng Thành: “Thôi vậy, cậu ngồi xe của tôi đi.”

Lăng Thành gật đầu cười.

Sau khi lên xe, Kỷ Vân hỏi nơi ở của Lăng Thành, sau khi nghe được câu trả lời thì lập tức kinh ngạc: “Nhà cậu ở khu biệt thự trên đỉnh núi?” Khu biệt thự trên đỉnh núi là khu biệt thự xa hoa nhất, cao cấp nhất của thành phố Đại Phong.

Cái tên Lăng Thành này chỉ là một tên con rể ở rể, vậy mà có thể ở chỗ tốt như vậy?

Lăng Thành gật gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, nhà là do vợ tôi mua.” Chỉ là tiền mua biệt thự là hắn tặng cô trong phòng live.

Kỷ Vân dường như hiểu ra điều gì, nói: “Lăng Thành, vợ cậu có tiền thì tiền đó cũng là của vợ cậu, cậu cũng không thể không có chí cầu tiến như vậy được.”

Lại nữa rồi.

Cô giáo xinh đẹp như vậy, sao lại cứ thích dạy bảo người khác thế chứ? Bây giờ cũng không phải ở trong trường, vậy mà còn không quên dạy cho hắn một tiết tư tưởng.

Lăng Thành cười khổ gật đầu: “Tôi biết rồi mà, cô giáo.”

Kỷ Vân gật gật đầu, lái xe đi, đồng thời nhíu mày một cái.

Không biết tại sao nhưng cô đột nhiên có cảm giác trong người có chút khó chịu, cụ thể là khó chịu chỗ nào thì lại không nói rõ được.

Cùng lúc đó, trên người cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Kỷ Vân có chút hoảng hốt khó hiểu, cô bị sao vậy? Sao tự nhiên lại đổ mồ hôi lạnh chứ? Thấy Kỷ Vân có gì đó không đúng lắm, Lăng Thành nhịn không được hỏi: “Cô giáo, cô sao thế?”

Kỷ Vân lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi không thường xuyên uống rượu, có thể là do hơi say rồi.” Lăng Thành âm thầm nhíu mày.

Tình huống này không giống như là do uống say, càng giống như là trúng độc, nhưng lại không nghiêm trọng như bị trúng độc.

Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì ăn Thối Linh Đan?

Viên Thối Linh Đan kia đã mất hiệu lực, ăn xong khẳng định sẽ có tác dụng phụ.

Còn về phần sẽ có tác dụng phụ gì thì Lăng Thành quả thật không nhớ rõ, nếu như muốn biết thì chỉ có thể trở về đọc lại “Vô Cực Đan Thuật” lần nữa.

Tối hôm đó, Lăng Thành sau khi về đến nhà bèn không kịp chờ đợi mở “Vô Cực Đan Thuật” ra.

Rất nhanh sau đó hắn tìm được ghi chép về Thối Linh Đan, Lăng Thành nhìn kỹ một lần, sau đó cả người đều run lên.

Trong “Vô Cực Đan Thuật” viết rất kỹ càng, loại linh dược Thối Linh Đan này một khi bị ánh nắng chiếu xạ thì thành phần bên trong sẽ biến chất.

Không giống với Thần Tiên Đan, Thần Tiên Đan sau khi mất đi hiệu lực sẽ biến thành độc dược, ăn vào sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Thối Linh Đan sau khi thành phần bị biến chất, ăn vào sẽ làm cho người tu luyện xuất hiện hiện tượng đổ mồ hôi trộm, choáng đầu.

Qua ngày thứ hai, thực lực của người tu luyện sẽ giảm xuống hai bậc! Hơn nữa cứ cách hai ngày sẽ lại giảm xuống hai bậc nữa, cứ thế cho đến khi biến thành người bình thường.

Theo lý thuyết, thực lực của Kỷ Vân là Võ Hầu tầng một, ngày mai sẽ trở thành Võ Tướng tầng bốn, hai hôm sau nữa sẽ biến thành Võ Tướng tầng hai, cứ thế mà suy ra tiếp! Không đến một tuần thì cô sẽ trở lại là người bình thường.

Cmn.

Tác dụng như này cũng thật đáng sợ.

Đọc đến đây, mặt mũi Lăng Thành tràn đầy hoảng hốt, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Đinh đinh.

Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi rung lên.

Cmn.

Lăng Thành giật mình một cái, lúc này mới nhớ tới hắn vẫn còn cầm điện thoại của Nạp Lan Hân Nhiên.

Lúc trước ở Đông Lâu Lạc Hải, sau khi trộm được điện thoại của cô thì hắn lại quên không trả lại.

Đã trễ như vậy rồi, ai còn gọi điện thoại cho cô ấy vậy? Bị sự tò mò chi phối, Lăng Thành nhanh chóng lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn, sau đó cả người đều ngẩn ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio