Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

chương 1531: 1531: thiên đế và thiên hậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

RẦM!

Bàn đá vỡ tan, Long Ngạo Thiên hở hổn hển hất văng ly rượu trên bàn, gân xanh nổi đầy mặt, ngửa đầu lên trời gầm rú:

“Giỏi, giỏi cho một kế điệu hổ ly sơn, dẫn long xuất hải…giỏi cho thằng trẻ ranh Nghịch Long!”

Vốn đang làm khách ở Thiên Đình, được Lý Tịnh và Thiên Lãm bố trí chăm sóc tận tình, hưởng thụ Đế Tửu, ngắm nhìn Tiên Nữ ca múa, Long Ngạo Thiên đang cực kỳ thoải mái.

Nhưng chưa được bao lâu, tin tức Nghịch Long vậy mà nhân lúc hắn rời khỏi Hải Long Tiên Vực lén lút xâm nhập Long Ngục, thành công cứu thoát Long Chiến, Tiểu Tiên và Long Liên, lại thêm Long Tán bất chấp tất cả hậu quả làm ra hành vi phản bội đã như một cái tát vang dội vào mặt Long Ngạo Thiên.

Khoảng cách giữa Thiên Đình và Hải Long Tiên Vực lại không phải gần, trong thời gian ngắn ngũi như vậy Long Ngạo Thiên sau có thể quay về kịp lúc?

Phải biết rằng Thiên Đình và Long Tộc từ trước đến nay cũng chẳng có giao tình gì, nên việc thiết lập Truyền Tống Trận giữa đôi bên là không tồn tại, lại thêm Nghịch Long chỉ muốn cứu người sau đó bỏ trốn, Long Ngạo Thiên thật sự bất lực, không có cách nào.

Thậm chí khi hắn cảm nhận được khí tức của Nghịch Long nổ ra ở Long Tộc, cũng chẳng kịp thời chi viện.

Cảm giác mình như con rối bị đùa nghịch trong tay kẻ thù, Long Ngạo Thiên vừa nhục nhã, vừa phẫn nộ không sao tả hết.

“Thật là gian xảo!” Kim Ô Tộc Trưởng ngồi ở một bên nghiến răng nghiến lợi:

“Thì ra đó mới chính là mục đích của đám người Tôn Hầu Tử, bọn hắn hùng hùng hổ hổ tấn công Thiên Đình, tưởng như là liều lĩnh cướp đoạt Bàn Đào Thụ khiến chúng ta nhanh chóng kéo đến Thiên Đình, lại dương đông kích tây, mục đích thật sự là cướp ngục!”

“Sao có thể như vậy?” Bạch Hổ Tộc Trưởng giận dữ gầm thét:

“Chúng ta đã phản ứng cực nhanh, ngay khi Nghịch Long hàng thế đã nhanh chóng tập hợp, vậy mà kế hoạch và hành động của bọn chúng đều đi trước chúng ta một bước!”

“Chúng ta như những con cờ bị thao túng, trở thành trò cười!” Côn Bằng Tộc Trưởng sắc mặt vô cùng khó coi.

“Điều này chứng minh, bọn chúng đã sớm đạt thành ăn ý trước cả chúng ta, sự lo ngại trở thành sự thật, tên Nghịch Long ở thế hệ này đã và đang chiêu mộ vây cánh năm xưa của Nghịch Long Đế cho mình sử dụng!” Long Ngạo Hải trầm giọng nói, ánh mắt lóe lên từng tia nguy hiểm.

“Khốn nạn, nếu sớm biết có ngày hôm nay, trước đây dù bỏ ra giá lớn cũng phải diệt sạch tất cả bọn chúng!” Long Ngạo Thắng tiếc hận không thôi.

Đám người nghe vậy thở dài lắc đầu, trong mắt cũng ngập tràn hối hận.

Bởi vì tất cả đều cho rằng Nghịch Long sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện trên thế gian được nữa…

Mà khi không có Nghịch Long dẫn dắt, bất kể là Cự Chiến Cổ Tộc, Vạn Yêu Thánh Địa hay Vô Tận Hỏa Giới cũng đều như rắn mất đầu, không có chút tính uy hiếp nào đối với các đại thế lực.

Cho nên thay vì bản lĩnh chấp nhận tổn thất để diệt sạch tất cả, bọn hắn đã lựa chọn mắt nhắm mắt mở, để vây cánh và tàn quân của Nghịch Long tiếp tục sinh tồn.

Nào ngờ có ngày hôm nay, khi Nghịch Long một lần nữa tái hiện thế gian và tiến hành chiêu mộ, đám rắn mất đầu vô hại đột ngột trở thành những độc xà đắc lực dưới trướng Nghịch Long, sẳn sàng đoạt mạng các đại thế lực khi có sơ hở.

Cũng như lần này, nếu không có đám tàn quân kia tạo nên sức ép lên Thiên Đình, mưu kế dương đông kích tây của Nghịch Long chắc chắn không thể triển khai được.

“Mọi chuyện đã rồi, có tiếc nuối cũng vô ích!” Đại Trưởng Lão Thiên Đình đề nghị:

“Việc chúng ta bức thiết làm lúc này là toàn lực truy sát tàn quân cũ của Nghịch Long Đế, không để bọn chúng tiếp tục mở rộng và phát triển được!”

“Vấn đề là vũ trụ bao la, biết đi đâu để tìm giết bọn chúng bây giờ?” Tộc Trưởng Kim Xí Đại Bằng Tộc cau mày.

“Chúng ta sắp mời được hai vị Thiên Cơ Đế rời núi, dưới sự trợ giúp của bọn hắn, khả năng thăm dò thiên cơ, điều tra ra nơi ẩn thân của bọn chúng không phải việc khó khăn!” Long Ngạo Hải trấn an nói ra.

“Không biết Long Đại Trưởng Lão đã mời vị nào?” Phượng Nghi Nữ Đế ra vẻ tò mò hỏi.

“Haha, hai người này ở trong giới Thiên Cơ có danh tính cực thịnh, là tông chủ và đại trưởng lão của Thế Lực lánh đời Thiên Xu Tông!” Long Ngạo Hải vuốt râu cười đáp:

“Thiên Xu Thiên Đế và Nhân Xu Địa Đế!”

“Thì ra là bọn hắn!” Đám người bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt hưng phấn lóe lên.

“Nghe nói Thiên Xu Tông là một trong những thế lực tinh thông Thiên Cơ bậc nhất vũ trụ, có truyền thừa cổ lão và lâu đời, một khi đã ra tay không gì không bói được!” Khá nhiều người nhận ra danh tiếng của Thiên Xu Tông.

“Không sai, Thiên Xu Tông và Thiên Cơ Tông tại thời đại thượng cổ vẫn luôn song hành với nhau về khả năng diễn toán thiên cơ!” Một vị trưởng lão có tuổi thọ lâu đời của Chu Tước Tộc cảm khái:

“Đáng tiếc Thiên Cơ Tông Chủ năm xưa vì tiêu hao tuổi thọ để chỉ ra địa điểm và thời gian Luân Hồi Thụ xuất hiện lân cận Đế Thiên Tiên Ma Giới, mang lại vô số cơ duyên cho tầng lớp tu sĩ đương thời, cuối cùng tráng niên mất sớm, Thiên Cơ Tông cũng từ đó trở nên suy tàn trong dòng sông lịch sử, không còn sánh bằng Thiên Xu Tông nữa!”

Nghe hắn nói như vậy, không ít người trong mắt hiện lên vẻ kính phục.

Bởi vì cũng nhờ sự kiện năm đó, rất nhiều nhân vật hàng đầu có mặt ở đây điển hình như Phượng Nghi Nữ Đế, tộc trưởng các tộc Thần Thú, Kiếm Đế Thành Chủ đều từng trải nghiệm Luân Hồi, thu hoạch được nhiều cơ duyên to lớn.

Bọn hắn thật sự thiếu nợ ân tình của Thiên Cơ Tông Chủ.

“Hừ, đáng tiếc Thiên Cơ Tông Chủ một đời anh minh, cuối đời lại dạy ra một truyền nhân không ra gì!” Long Ngạo Thiên biểu lộ khinh bỉ nói.

“Hả? Thiên Cơ Tông Chủ có truyền nhân sao?” Toàn trường nghe vậy giật mình, bởi vì bọn hắn chưa từng nghe qua tin tức này.

“Việc này rất ít người biết được!” Long Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng:

“Truyền nhân duy nhất còn sót lại của Thiên Cơ Tông Chủ chính là tên Sơn Dương Đế, kẻ được mệnh danh là đệ nhất quân sư dưới trướng Long Nghịch năm xưa!”

“Sơn Dương Đế vậy mà là truyền nhân của Thiên Cơ Tông Chủ?” Đám người nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên lần đầu nghe thấy chuyện này.

Thân phận và nguồn góc của Sơn Dương Đế vẫn luôn cực kỳ bí ẩn, chỉ có vài người thân tín bên cạnh Long Nghịch là biết được, Long Ngạo Thiên trước đây từng nằm trong số đó.

“Không nghĩ đến truyền nhân của Thiên Cơ Tông Chủ lại lầm đường lạc lối đến như vậy, cam nguyện phò trợ cho kẻ có dã tâm tàn bạo như Long Nghịch!” Huyền Vũ Tộc Trưởng bất mãn:

“Ta đề nghị nên sớm bắt được hắn, định hướng hắn trở lại con đường chính đạo!”

“Không sai! Nể mặt Thiên Cơ Tông Chủ có thể tha cho hắn một mạng ăn năn hối lỗi!” Không ít người gật đầu tán thành.

“Kiên nhẫn chờ đi, một thời gian nữa Thiên Xu Thiên Đế và Nhân Xu Địa Đế hàng lâm, đó là lúc chúng ta hốt trọn vây cánh Nghịch Long!” Long Ngạo Thắng tự tin nói ra.

“Không thành vấn đề! tin rằng khi đó bệ hạ cũng sẽ xuất quan!” Lý Tịnh hài lòng tán thành.

Bọn hắn mãi mê nghị luận mà không hề biết rằng, có một viên hạt châu nhỏ hơn hạt bụi đang chậm rãi lướt qua, tiến vào Cung Điện của Thiên Đế.

Từ đầu đến cuối, khí tức bị che đậy đến mức cực hạn.

Ngồi ở bảo tọa bên phải, Côn Lôn Nữ Hoàng ánh mắt có chút ý vị thâm trường, khóe môi hơi vểnh lên.

KẼO KẸT…

Đại môn mở ra, thân ảnh Thiên Đế thần thanh khí sảng xuất hiện.

“Tham kiến bệ hạ, vạn tuế…vạn tuế…vạn vạn tuế!”

Chứng kiến Thiên Đế xuất quan, đám thái giám và cung nữ canh gác bên ngoài vội vàng quỳ rạp xuống đất khấu đầu hành lễ.

“Bình thân!” Thiên Đế ung dung gật đầu, đưa mắt nhìn lên bầu trời thăm thẳm, cảm khái nói ra:

“Đếm đến rồi sao? trẫm bế quan bao lâu rồi?”

“Bẩm sư phụ, người chỉ mới bế quan ba ngày, nhanh hơn cả dự kiến của Lý Tướng Quân!” Thiên Lãm từ xa bước đến, khom người hành lễ:

“Các vị cường giả vẫn đang chờ đợi nhân vật của Thiên Xu Tông tiến đến, một khi tìm thấy tung tích tàn quân Nghịch Long sẽ toàn diện vây giết!”

“Không tệ…” Thiên Đế hài lòng đáp.

“Bẩm Bệ Hạ! mời người bóc thăm, chọn ra nơi nghỉ ngơi tối đêm nay!” Đúng lúc này, một vị Đại Nội Tổng Quản tay cầm thùng gỗ bước đến quỳ xuống trước mặt Thiên Đế.

Thiên Đế đưa mắt nhìn, phát hiện trong thùng gỗ là rất nhiều lệnh bài có đánh số thứ tự.

Ung dung cho tay vào, tùy ý bóc ra một khối lệnh bài, bên trên có điêu khắc số “1”.

Đại Nội Tổng Quản thấy vậy, vui mừng hô vang:

“Khởi giá! Đêm nay bệ hạ sẽ nghỉ tại Thiên Hậu Tẩm Cung!”

Nghe thấy vậy, ánh mắt Thiên Đế lóe lên một tia phức tạp.

Khác với vô số cung điện cao quý khảm vàng nạm ngọc ở Thiên Đình, nơi đây lại hoàn toàn trái ngược.

Nói là cung điện cũng không phải, nơi này càng giống như một gian nhà gỗ đơn sơ giản dị nằm giữa vườn hoa lan tím, xung quanh có chim cầm tẩu thú, cảnh tượng thập phần gần gũi thiên nhiên, lại nên thơ lãng mạn.

“Một phiên bản mô phỏng Bách Lan Sơn…” Thiên Đế lẩm bẩm thanh âm chỉ mình hắn nghe được.

“Bệ hạ giá đáo!” Thái giám cao giọng xướng lên.

“Tham kiến bệ hạ, vạn tuế…vạn vạn tuế…”

Một thiếu nữ mặc y phục cung nữ, diện mạo thanh tú đoan trang đứng trước nhà gỗ vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Thật đặc biệt, những tẩm cung khác của các Quý Phi, thị nữ người hầu không hàng trăm thì cũng vài chục…

Nhưng tại nơi của Thiên Hậu, chỉ có một cung nữ dung nhan thanh tú, khả ái dịu dàng mà thôi.

“A Bích, bình thân!” Thiên Đế nhàn nhạt mở miệng.

Cung nữ toàn thân run lên, ánh mắt mang theo vẻ khó tin nhìn lên Thiên Đế.

Từ trước đến nay, mỗi lần Thiên Đế đến nơi này ngay cả ngó nàng cũng chưa từng ngó một chút, chỉ chăm chăm đi tìm Thiên Hậu, không ngờ hôm nay còn gọi cả tên của nàng.

Bất quá mặc dù kinh dị trong lòng, cung nữ A Bích cũng không dám thất lễ, vội vàng cúi đầu rời đi.

“Các ngươi cũng lui hết đi!” Thiên Đế phất tay xua đuổi.

“Chúng thần cáo từ!” Đám thái giám, cung nữ nhanh chóng rút lui.

Thiên Đế đứng lặng người nhìn cửa gỗ hồi lâu, lại do dự không đẩy tay tiến vào…

XOẸT…

Không gian có chút rung động, Thiên Đế nhướn mày quát: “Là kẻ nào?”

Một thân ảnh bí mật từ trong bóng tối tiến ra, sắc mặt hiện lên vẻ kích động nói: “Sư phụ, là ta!”

Chính là Đế Tử Thiên Lãm!

“Thời điểm nghỉ ngơi của Trẫm, ngươi đến làm cái gì?” Thiên Đế không hài lòng nhìn hắn chất vấn.

“Nhưng mà…” Thiên lãm giật mình.

“Cút đi!” Thiên Đế sắc mặt kinh nộ.

“Vâng vâng!” Thiên Lãm vội vàng váy lạy rời đi, ánh mắt che giấu nét nghi hoặc khó tả.

Sau khi đã xác định không còn ai ở phạm vi lân cận, Thiên Đế đứng tại chỗ hồi lâu…

Lúc này mới ổn định tinh thần, đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt hắn, một căn phòng gỗ giản dị ưu nhã hiện ra, chẳng có gì quý giá ngoài một chiếc giường ngọc trải nệm, một tấm gương và bàn trang điểm.

Nếu nói về quý giá nhất, có lẽ là thân ảnh đang lười biếng nằm trên giường kia.

Nàng khoác sa y mỏng như lụa, cơ thể thành thục uyển chuyển như ẩn như hiện, từng tấc da ngọc ngà trơn bóng dưới ánh đèn mờ khiến bầu không khí càng thêm mờ ảo.

Tóc đen tuyền búi cao, trâm ngọc vắt ngang cao quý, ngũ quan sắc sảo hoàn mỹ, mắt phượng yêu kiều, chân mày như liễu, mi dài uốn cong, sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ mộng đầy đặn mê người…không chỗ nào không đẹp.

Tuy lười biếng nằm nghiêng, nhưng mỗi cái nhăn mày, mỗi một lần hít thở đều ẩn chứa quý khý khó nói thành lời, có phong thái mẫu nghi thiên hạ.

Nàng chính là Thiên Hậu – Châu Miên Mạn, vị Nữ Thiên Đế duy nhất tại Thiên Đình.

Cảm nhận được nam nhân đến gần, Thiên Hậu liếc mắt nhìn lên, u oán như quả phụ chốn khuê phòng, giọng điệu giận dỗi:

“Bệ hạ trăm công nghìn việc, lại ngày đêm có mỹ nhân bầu bạn, đã sớm quên mất thân thể già nua xấu xí này rồi…”

Thiên Đế cười cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh giường, nâng chiếc cằm ngọc của Thiên Hậu lên, nở nụ cười tà mị:

“Nếu Thiên Hậu xấu xí, thế gian lại không có mỹ nhân!”

“Khanh khách!” Thiên Hậu cười quyến rũ, nụ cười khiến bầu ng,ực đầy đặn sau lớp yếm mỏng run run tạo thành ba đào hung dũng, đầu lưỡi kiều diễm liếm liếm mép môi:

“Nể mặt Thiên Đế hôm nay dẻo miệng, bản Hậu không ngại hạ mình hầu hạ phu quân!”

Nói xong, hai tay như rắn nước không xương vòng qua cổ Thiên Đế, muốn dâng hiến môi thơm.

Nào ngờ khoảnh khắc khi hai người sắp chạm môi, Thiên Đế bỗng nhiên tránh sang một bên…

“Bệ hạ sao thế? rõ ràng là chán ghét thiếp?” Thiên Hậu viền mắt ngấn lệ, khiến người ta thấy mà sinh ra thương tiếc trong lòng.

“Ta chưa từng chán ghét nàng, ngược lại nàng là một trong những nữ nhân quan trọng nhất đời ta!” Thiên Đế giọng điệu trầm lắng.

“Vậy tại sao còn từ chối nhân gia?” Thiên Hậu bất mãn hừ một tiếng.

“Bởi vì người ta muốn ái ân là Châu Miên Mạn, không phải một con rối mang danh Thiên Hậu!” Thiên Đế nở nụ cười cực kỳ hài lòng.

Hắn vừa nói xong, không gian bốn phía xung quanh rõ ràng rung lên một chút…

“Bệ hạ nói cái gì? Thần thiếp không hiểu…” Thiên Hậu ra vẻ không vui.

Thiên Đế nhếch miệng cười tà, bỗng nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện vô số Trận Văn huyền ảo, hung hăng đánh vào lồng ngực Thiên Hậu.

RĂNG RẮC…

Hành vi của hắn khiến Thiên Hậu không thể lường trước được, cơ thể bị Trận Văn trong tay Thiên Đế xâm nhập, thanh âm tan vỡ vang lên, chỉ thấy trên da thịt của Thiên Hậu cũng hiện lên rất nhiều Trận Pháp, bất quá chúng nó đang bị hóa giải.

Trận Pháp nổ tung, thân thể Thiên Hậu rơi xuống mặt đất, hóa thành một cổ thi thể vô hồn chứa đựng khí tức của Tiên Đế Viên Mãn cấp cường giả, lạnh lẽo như băng, nào còn chút thiên kiều bách mị như vừa rồi quyến rũ hắn?

Ánh mắt Thiên Đế nhìn về tấm gương duy nhất bên trong căn phòng, giọng điệu trở nên ôn nhu chưa từng có:

“Mạn Mạn, ta đón nàng trở về!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio