“Tiêu Dao tiền bối?”
Lạc Nam giọng điệu tràn đầy kinh ngạc khi nhìn ra thân phận của người đang trọng thương.
Khác với dáng vẻ ung dung tiêu sái không màng danh lợi lần đầu Lạc Nam nhìn thấy hắn ở Kiêu Hoành Giới, hiện tại Tiêu Dao Tiên Đế chỉ còn một hơi thở yếu ớt, toàn thân là vô số vết thương dữ tợn.
Mà chở lấy hắn chính là Bán Thần Thú Ngao Du Điểu hiện tại cũng thê thảm không cách nào để hình dung.
Dường như đau đớn đến mức lấn át lý trí, Ngao Du Điểu vậy mà dám hướng về cửu đại Kim Cương Thiên Long rống giận vì dám ngăn cản đường bay của nó.
Phải biết rằng đừng nói là chín con rồng, dù là ở thời kỳ toàn thịnh thì loại Bán Thần Thú có tính cách ôn hòa, lại chỉ thiên về mặt tốc độ như Ngao Du Điểu còn lâu mới dám khiêu khích một con Kim Cương Thiên Long.
Với trạng thái thần trí mơ hồ hiện tại của Ngao Du Điểu và bản năng bảo hộ chủ nhân của mình, nó mới dám hung hăng đe dọa mọi tồn tại ở gần để bảo vệ Tiêu Dao Tiên Đế, tránh có người gây ra bất lợi cho hắn.
Mà đứng trước sự khiêu khích của Ngao Du Điểu, cửu đại Kim Cương Thiên Long đưa mắt nhìn về phía Lạc Nam.
Chỉ cần chủ nhân gật đầu cho phép, bọn nó không ngần ngại nghiền nát con chim nhỏ này thành cặn bả.
Lạc Nam lắc đầu, Tốc Biến lóe lên đã xuất hiện bên cạnh Ngao Du Điểu.
“GÁY!”
Ngao Du Điểu như chim sợ cành cong vội vàng thu mình, đập lấy đôi cánh, ngửa đầu thét lên đầy uy hiếp.
PHỐC!
Bởi vì thương tổn khắp nơi, mỗi động tác và phản ứng của nó đều khiến vô số miệng vết thương bung ra, xương cốt đâm thẳng ra ngoài, máu tươi cuồng phún.
Mặc dù như thế, con mắt duy nhất còn lại của Ngao Du Điểu vẫn khóa chặt lấy Lạc Nam một cách đề phòng.
“Trung thành lắm…ngươi rất đáng khen ngợi!”
Lạc Nam dùng linh hồn truyền âm biểu đạt thiện ý:
“Tiêu Dao tiền bối có ân với ta, mọi chuyện còn lại ngươi không cần lo nữa…”
Ánh mắt Ngao Du Điểu động đậy, ký ức mơ hồ khiến nó hình như nhận ra nam nhân đang ở trước mặt từng bước lên Tiêu Dao Cung trên lưng mình một lần.
Cảm giác an lòng kéo đến, Ngao Du Điểu rốt cuộc ngất đi, thân thể rơi xuống giữa hư không một cách vô định.
Nó đã cố gắng vượt qua giới hạn của cơ thể từ rất lâu rồi…
Lạc Nam vung tay chụp một cái, Trích Tinh Thủ hình thành đem thân thể khổng lồ của Ngao Du Điểu và Tiêu Dao Tiên Đế kéo lên Bá Vũ Điện.
Chúng nữ vây lại đánh giá vết thương của hai người, từng khuôn mặt đẹp cũng trở nên trịnh trọng lên.
“Đây là da thịt bỏng nặng do bị Kim Ô Thánh Hỏa oanh tạc…” Diễm Nguyệt Kỳ chỉ vào một vài chỗ nói.
“Đây là thương tích do Bạch Hổ Trảo tạo nên, miệng vết thương vẫn còn vô tận sát khí chưa tán!” Nam Cung Uyển Dung nhíu mày.
“Toàn thân bị hút sạch lực lượng, lỗ chân lông mở rộng, rõ ràng là thủ đoạn cường thế Thôn Phệ của Côn Bằng Tộc!” Côn Minh Nguyệt cũng đánh giá nói.
“Xương cốt và lục phủ ngũ tạng bị nghiền nát từ trong ra ngoài, linh hồn tổn thương nghiêm trọng bởi Long Lực và Long Hồn!” Lạc Nam cũng vuốt cằm.
“Tru Nghịch Liên Minh xem ra chiêu hàng Lý Tiêu Dao thất bại!” Phiêu Tử Hàm nhẹ giọng nói.
Nàng và Tiêu Dao Tiên Đế là người cùng thời đại, đối với nam nhân này không có quá nhiều ấn tượng nhưng cũng xem như nhận biết.
“Chẳng trách có thể đem một trong những tán tu hàng đầu đương thời dồn vào thảm cảnh như vậy, rõ ràng là cao tầng Tru Nghịch Liên Minh đồng loạt vây công!” Côn Lôn Nữ Hoàng cau lấy chân mày:
“Bất quá hắn có thể thoát khốn cũng là lợi hại lắm rồi!”
Dựa vào hiện trạng vết thương còn sót lại, rõ ràng Tiêu Dao Tiên Đế đã phải lấy ít địch nhiều, bị rất đông cường giả hàng đầu của các tộc Thần Thú vây giết.
Trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể để Ngao Du Điểu thành công mang theo mình trốn đi, tuy đã nửa bước chân rơi xuống mồ…nhưng cũng xem như cực kỳ mạnh mẽ.
Lạc Nam không nói thêm lời nào, Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc và Thánh Mệnh Quang Minh cùng lúc tiến ra, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Ngao Du Điểu và Tiêu Dao Tiên Đế vào bên trong, bắt đầu cầm máu và xoa dịu.
Ở bên cạnh hắn, Tiểu Tiểu vội vàng triển khai Sinh Mệnh Lực, cuồn cuộn như thác tiến vào trong người Tiêu Dao Tiên Đế.
Diễm Điệp Tình cùng Lý Trúc Loan cũng triển khai Mộc Hệ Vũ Kỹ chúc phúc cho Ngao Du Điểu, kéo nó về từ cõi chết.
Đứng trước các thủ đoạn trị liệu cao cấp, tính mạng chủ tớ Tiêu Dao Tiên Đế đã không còn đáng lo ngại, tuy nhiên những thương tổn đến căn cơ đâu dễ dàng hồi phục.
Bất Tử Dược Thủy và Hồn Thạch Nhũ rốt cuộc được lấy ra với số lượng lớn, rót vào trong miệng “bệnh nhân” không ngừng nghĩ.
U Cơ và Linh Lung đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc cất giọng hát mê người dễ chịu để gia tăng khả năng phục hồi của linh hồn bị thương tổn.
Dưới một đội ngũ và những thủ đoạn trị thương hàng đầu vũ trụ như thế này trợ giúp, đừng nói là còn một hơi thở, thậm chí khi đã nằm vào quan tài cũng phải bật người sống lại.
Tuy nhiên thương thế đã lành, tinh thần của Tiêu Dao Tiên Đế và Ngao Du Điểu vẫn còn quá suy nhược, vì vậy vẫn hôn mê chưa tỉnh táo trở lại.
Lạc Nam đem bọn hắn thu vào trong Ngũ Sắc Giới, ra hiệu cho Hắc Trư chăm sóc Tiêu Dao Tiên Đế, dù sao thì hai người xem như bằng hữu cũ từ tận thời đại Nghịch Long Đế năm xưa.
“Gần đây đội ngũ tình báo liên tục có tin tức truyền về!” Ỷ Vân nghiêm trọng nói:
“Tru Nghịch Liên Minh đang khắp nơi chiêu mộ cường giả với đãi ngộ cực cao gia nhập!”
Côn Lôn Nữ Hoàng nhẹ gật đầu: “Nghe nói Tiêu Dao Tiên Đế, Ngũ Hành Thiên Đế và không ít cường giả tán tu đều bị mời chào gia nhập!”
“Thậm chí khá nhiều cường giả thành danh trong quá khứ bị lạc trong Địa Ngục Môn vừa trở về cũng được Tru Nghịch Liên Minh nhắm đến!”
Băng Linh Nhi chen miệng nói vào, biểu lộ bất mãn: “Tiểu thư Lam Tịch truyền tin về đến, nói Tru Nghịch Liên Minh muốn mời chào Việt Long Đế Quốc gia nhập, xung đột một phen sau đó bị đánh chạy!”
“Haha!” Chúng nữ nghe vậy cười lạnh không thôi:
“Xem ra bọn hắn nhận ra chỉ với một đám Thần Thú là khó lòng đánh bại phu quân!”
Lạc Nam bình thản cười cười.
Hiện tại hắn có hai mục tiêu bắt buộc phải có để không còn lo lắng về tương lai.
Thứ nhất là Tam Muội Chân Hỏa.
Thứ hai là Hóa Vũ Bá Thần Thể.
Chỉ cần mọi thứ diễn ra thuận lợi, mọi kẻ thù quấy rối vũ trụ này thống nhất sẽ phải hối hận.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam hướng về trang giấy hoàng kim bên trong đan điền lạnh giọng uy hiếp:
“Lần này mà ngươi còn dám hớt tay trên một lần nữa, ngươi sẽ vĩnh viễn không được tiếp xúc với bất kỳ Vĩnh Hằng Thuộc Tính nào khác trong tương lai trừ khi rời khỏi cơ thể ta!”
Lần trước hắn bị Hắc Ám Vĩnh Kiếp vây nhốt một thời gian mà chưa có biện pháp thoát thân, trang giấy hoàng kim dù rằng hưởng lợi sạch sẽ nhưng cũng xem như gián tiếp giúp hắn thoát khốn và đạt được khối tài sản khổng lồ, xem như có qua có lại, hắn cũng không quá phẫn nộ.
Nhưng hiện tại Lạc Nam đã chuẩn bị tâm thế cho việc thu phục Tam Muội Chân Hỏa, nếu con hàng này còn dám giở trò…cũng đừng trách hắn cá chết lưới rách.
Thậm chí hắn không ngại dùng Bá Đỉnh nhốt nó, đem nó trả về Thư Viện của Cổ Việt Tộc mặc kệ nó có lợi hại hay ẩn chứa huyền cơ đến mức độ nào.
Như cảm nhận được tâm tình bất mãn và quyết tâm của Lạc Nam, trang giấy hoàng kim nhẹ nhàng động đậy biểu đạt cho sự đồng ý.
“Tốt nhất là như vậy!” Lạc Nam hừ một tiếng.
Hắn đã dậm chân tại chỗ ở Đại Đế quá lâu rồi, không thể chờ đợi thêm được nữa để đột phá Địa Đế.
“Nói đi cũng phải nói lại, muội luôn cảm giác Đan Thần Tháp lần này rút ngắn thời gian tổ chức Đan Thần Đại Hội là có âm mưu gì đó!” Tiêu Thanh Tuyền lo lắng nói.
“Bọn hắn bị phu quân đem tháp lật úp, nói không chừng sẽ nhân cơ hội lần này gây khó dễ!” Chúng nữ cũng gật đầu tán thành.
“Hừ, thích thì chiến!” Tử Yên vẫn còn tức giận việc Đan Thần Tháp nhắm vào nàng mà gây khó khăn lên Phiêu Miểu Tiên Cung.
“Với thực lực tổng thể của chúng ta hiện tại, mặc kệ mọi âm mưu quỷ kế!” Chúng nữ gật đầu tán thành.
Thậm chí các nàng còn mong chờ một trận chiến sau tất cả những tiến bộ trong thời gian vừa qua.
Nhân cơ hội ước tính thực lực hiện tại của bản thân mình.
…
Bên trong Đan Thần Tháp…
Long Ngạo Thiên cùng Thái Thượng Đan Đế ngồi đối diện, xung quanh là vô số Trận Pháp phong tỏa toàn bộ thiên địa, ngăn cách mọi loại thủ đoạn nghe lén.
“Có bao nhiêu thí sinh đăng ký tham dự Đan Thần Đại Hội rồi?” Long Ngạo Thiên cất giọng hỏi.
“Hơn ba mươi vạn…” Thái Thượng Đan Đế thống kê một phen hồi đáp.
“Nhiều như vậy?” Long Ngạo Thiên nhíu chặt chân mày:
“Với từng ấy thí sinh, từ vòng loại đến tận vòng chung kết mất khoảng thời gian bao lâu?”
“Dựa theo hình thức tổ chức thông thường, sau hai vòng loại sẽ đào thải hai ba thí sinh, số lượng còn lại tiếp tục cạnh tranh qua từng vòng đấu, ước tính hai năm tiến đến chung kết!” Thái Thượng Đan Đế hồi đáp.
“Tận hai năm?” Long Ngạo Thiên trên mặt lộ vẻ bất mãn.
“Hết cách rồi, tuy số lượng Luyện Đan Sư hiếm hoi, nhưng khi toàn bộ Luyện Đan Sư của hai giới Tiên Ma muốn tham gia một cuộc thi thì con số 30 vạn cũng đã rất khiêm tốn!” Thái Thượng Đan Đế bất đắc dĩ nói.
“Không được!” Long Ngạo Thiên trực tiếp phủ định:
“Mục đích chính của chúng ta lần này là Tru Nghịch Đại Hội mà không phải Đan Thần Đại Hội, phải diễn ra càng sớm càng tốt, vòng chung kết phải diễn ra trong vòng ba tháng!”
“Như vậy có phần khó…” Thái Thượng Đan Đế hơi cau mày.
Rút ngắn từ hai năm xuống ba tháng, quả thật không phải chuyện dễ dàng.
“Vòng loại tàn khốc hơn, thai vì loại bỏ một phần ba, lúc này đào thải chín phần mười thí sinh chẳng phải sẽ được?” Long Ngạo Thiên kiến nghị:
“Ta sẽ cho Long Quân Sư phối hợp với Đan Thần Tháp suy nghĩ nội dung từng vòng đấu, cách thức tổ chức và đào thải, cần phải đẩy nhanh tiến độ Tru Nghịch càng nhanh càng tốt!”
Thái Thượng Đan Đế còn đang bâng khuâng, Long Ngạo Thiên lại bồi thêm một câu:
“Đừng quên rằng Nghịch Long thực sự là ai!”
Nghe nói như vậy, ánh mắt Thái Thượng Đan Đế lóe lên một tia oán hận, cuối cùng cắn răng gật đầu:
“Tốt! cứ quyết định như vậy đi!”
…
Ở một phiến hạ giới nhỏ bé như hạt bụi bên trong vũ trụ…
Đồng xanh gió mát, cảnh tượng mộc mạc hiền hoà, một tên mục đồng tầm mười mấy tuổi nhàn nhã nằm trên lưng trâu, vừa cho bầu trâu ăn cỏ, vừa thổi sáo du dương thích ý…
Bất quá ngay tại lúc này, bên trong đôi mắt trong veo của mục đồng chợt hiện lên hai ánh hoả diễm thần bí nhảy nhót.
Tiếng sáo dừng lại, mục đồng bất chợt ngồi thẳng lưng, đôi mắt tưởng chừng ngây thơ trở nên thâm thuý, khó hiểu lẩm bẩm:
“Vì sao tổ chức sớm hơn dự kiến? Lão Thái Thượng muốn làm cái gì nha?”
Lưới biếng vươn vai, mục đồng nhếch miệng cười một tiếng:
“Thôi kệ, lâu rồi cũng chưa trở về, chuyến này tham gia náo nhiệt một trận vậy!”
Mục đồng đứng lên, hướng về ngôi nhà trên đỉnh đồi cất giọng cười lớn:
“Ông chủ, tiểu tử có chút bận…xin nghỉ một đoạn thời gian!”
Tiếng nói vừa dứt, mục đồng nhẹ nhàng phất tay.
Trong ánh mắt không dám tin của một nam tử nông dân, đàn trâu từ tận đồng cỏ xa đột nhiên xuất hiện chỉnh tề ngay bên cạnh nhà hắn.
Mà thân ảnh mục đồng từ lâu đã biến mất dạng.
“Ta chưa tỉnh ngủ sao?” Nam tử nông dân xoa xoa hai mắt của mình, một mặt mộng bức.
…
Một mảnh Trung Tiên Giới…
Trước một nhà gỗ nhỏ đơn sơ có một đoàn người đông đúc xếp thành hàng.
Đa số những người này đều là tán tu, thợ săn, đong binh, lính đánh thuê…tuy lăn lộn khắp chốn nguy hiểm chỉ để sinh tồn nhưng đa phần người đều không có bối cảnh hay chỗ dựa, trên thân có nhiều thương tích không nhẹ thì nặng.
Bất quá dù là như vậy, trên mặt đám người hùng hùng hổ hổ này đều tràn ngập lạc quan và vui mừng…
Bởi vì bọn hắn biết rằng thương tật của mình rất nhanh sẽ bình phục.
Chẳng biết từ bao giờ, nơi này xuất hiện một nhà gỗ nhỏ, bên trong tồn tại một vị tự xưng là “đại phu” có thể chữa bách bệnh và thương tật.
Thời điểm ban đầu vô số người xem thường và chế nhạo.
Nhưng khi một tên nam tử mang theo đồng bạn sắp vào cửa tử của mình cầu may mà đến, chưa đầy một canh giờ đã hoàn hảo vô hại chạy ra, danh tiếng của vị đại phu kia liền lên như diều gặp gió.
Hàng ngày từ 6 giờ sáng nhà gỗ nhỏ sẽ mở cửa đón bệnh nhân, đến 10 giờ khuya sẽ một lần nữa đóng cửa.
Nhiều năm lặp đi lặp lại như vậy, hầu hết tu sĩ ở phiến Trung Tiên Giới này đều đã từng được vị tiền bối đại phu kia trị liệu, danh vọng cao tuyệt.
Trước y thuật thần kỳ như vậy, vô số thế lực lớn nghe danh mà đến, muốn đem vị đại phu kia chiêu mộ, thậm chí không ngại sử dụng bạo lực cưỡng bách.
Kết quả cuối cùng tất cả đều bị đánh bay ra ngoài, cùng một cục diện.
Thế là mọi người đều biết, vị đại phu kia còn là một tuyệt đỉnh cường giả đang ẩn cư hành thiện.
Mọi người sùng bái tôn kính như gặp thiên nhân, ngoan ngoãn nghe theo quy cũ của hắn, ngày ngày liều mạng rèn luyện tìm kiếm cơ duyên, khi bị thương trầm trọng lại nhờ đến đại phu trị liệu.
Có một vấn đề đáng nói chính là, chưa từng thấy vị đại phu này bước ra khỏi cửa, trị bệnh cũng cách một tấm rèm, không ai từng nhìn thấy dung mạo của hắn.
Kẽo Kẹt…
Bỗng nhiên một ngày này, cánh cửa gỗ đột ngột mở ra…
Một thân ảnh phiêu nhiên biến mất, kèm theo đó là thanh âm già nua vang vọng:
“Các vị thông cảm, lão phu có chút việc phải đi một thời gian, mọi sự cẩn thận a…”
Tiếng nói vừa dứt, lực lượng sinh mệnh nóng rực bao phủ toàn trường, đem vết thương của tất cả những người xếp hàng bên ngoài khôi phục một cách hoàn hảo.
Mà nhà gỗ nhỏ kia cũng biến mất không còn tung tích.
Trong lúc nhất thời, cả đám nhìn nhau khóc rống lên.
Bọn hắn biết rằng mình có thể lạc mất vị tiền bối đáng kính kia vĩnh viễn.
Cũng trong khoảng thời gian này, hầu hết luyện đan sư và các đại thế lực bên trong Vũ Trụ cũng đã xuất phát về hướng Luyện Đan Đại Lục.
Nhộn nhịp như chưa từng có…
…
Chúc cả nhà ăn trưa ngon miệng &LT3.