Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

chương 1784: 1784: tuế nguyệt hận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm hôm đó, Tuế Nguyệt ngồi trên mái nhà ngói đỏ, cạnh bên là Lạc Nam đang nằm ngửa lên trời, chắp tay gối đầu, nhìn vô số ánh sao rực sáng…

“Đêm nay dù có phát sinh chuyện gì, hứa với ta là nàng sẽ không nhúng tay vào!”

Đột nhiên hắn quay sang nhìn nàng nói khẽ, giọng điệu hết sức nghiêm túc.

Đồng tử của Tuế Nguyệt co lại, một cảm giác bất an lan tràn trong lòng…

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, gió lạnh giữa đêm nhẹ nhàng thổi qua.

Bên dưới căn phòng, tiếng hát ru con của Cẩn Huệ du dương trong trẻo vang vẳng làm lòng người dễ chịu.

“Mẫu thân, các vị đường huynh với đường tỷ chơi với nhau thật vui, bọn hắn cũng không cần người lớn bảo hộ nha…” Tiếng nói non nớt pha lẫn một chút nghi hoặc của Tiểu Cẩn Nguyệt vang lên, giọng điệu trở nên háo hức:

“Liệu ta có thể đi chơi cùng với bọn hắn, không cần làm phiền mẫu thân và phụ thân.

Tiếng hát của Cẩn Huệ dừng lại, thương tiếc vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nữ nhi, giọng điệu mẫu tính áy náy và bất đắc dĩ:

“Nguyệt nhi ngoan, con là tiểu công chúa của Cẩn Gia, thân phận không giống như người khác, ở ngoài kia có rất nhiều kẻ xấu xa muốn nhắm vào con…”

“Vậy phải làm sao nha?” Giọng điệu non nớt của Tiểu Cẩn Nguyệt buồn rầu.

Nàng chứng kiến các đứa trẻ đồng lứa bên trong Cẩn Gia, con của các bá bá, thúc thúc được phép tự do nhảy nhót vui đùa, rong chơi…còn mình thì lúc này cũng phải được người lớn kèm cặp, trong lòng khó tránh khỏi ủy khuất.

“Chỉ cần Nguyệt nhi nỗ lực tu luyện, học tập thành tài…đến khi trở thành một vị Nữ Đế, mẫu thân và phụ thân sẽ lại không hạn chế tự do của ngươi!” Cẩn Huệ từ ái dịu dàng nói.

“Tốt lắm, con chắc chắn sẽ trở thành một vị Nữ Đế lợi hại!” Tiểu Cẩn Nguyệt cực kỳ quyết tâm đáp.

“Ngoan lắm, ngủ đi con!” Cẩn Huệ thở phào.

“Dạ!” Tiểu Cẩn Nguyệt là một đứa trẻ ngoan, dưới tiếng hát của mẫu thân rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến khi nữ nhi thở đều đặn, bờ môi chúm chím mỉm cười trong giấc ngủ, Cẩn Huệ mới dừng hát nằm xuống bên cạnh nàng.

Với thiên phú của nữ nhi, nàng tin chắc rằng rồi sẽ trở thành Nữ Đế.

Dù lâu đến mấy, nàng và trượng phu chắc chắn sẽ chờ được.

Bên trên mái nhà, Tuế Nguyệt bất giác đứng lên.

Nàng đã cảm giác được có chuột…

Lạc Nam kéo lấy bàn tay nàng.

Tuế Nguyệt đưa mắt nhìn hắn.

Lạc Nam nhìn lại nàng lắc đầu.

PHỐC!

PHỐC!

PHỐC!

Liên tiếp là những cột máu phóng lên tận trời.

Phó Thị Trưởng Ma Thương Thị tu vi Địa Đế, dẫn theo hai vị Trưởng Lão tu vi Địa Đế.

Ba vị Địa Đế xâm nhập một Đại Đế gia tộc như Cẩn Gia, quả thật như sói nhập bầy cừu, kết cục là đơn phương tàn sát.

Liên tục thủ vệ canh gác mất đầu, số lượng Hộ Pháp ngã xuống ngày một đông.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Vô cùng đột ngột, một tòa Địa Đế Cấp Trận Pháp khổng lồ bao trùm toàn bộ Cẩn Gia vào bên trong, phong tỏa thiên địa.

“Có địch tập!”

Biến cố lớn rốt cuộc kinh động lực lượng cao tầng của Cẩn Gia.

Đế Uy tràn ngập bạo phát dữ dội, Cẩn Hào sắc mặt nặng nề hòa cùng phẫn nộ mang theo chư vị Trưởng Lão lao vọt ra.

“Là cao nhân phương nào? các vị vì sao nhắm vào Cẩn Gia?” Cẩn Hào đè nén phẫn nộ trịnh trọng hỏi.

Một cái Địa Đế Cấp Trận Pháp phong tỏa toàn bộ gia tộc mà thần không hay quỷ không biết, nói rõ thực lực của kẻ thù cường đại vượt xa bọn hắn.

Cẩn Hào dù rất phẫn nộ nhưng không dám bộc phát ra ngoài, tất cả vì an toàn của gia tộc.

Thân là tộc trưởng, hắn phải cân nhắc lợi và hại của toàn tộc.

“Khặc khặc khặc…” Tiếng cười ghê rợn vang lên, thân ảnh Phó Thị Trưởng cùng hai vị Trưởng Lão từ trong bóng tối xuất hiện.

Địa Đế uy áp quét ra, Cẩn Hào cùng chư vị Trưởng Lão liên tục bị áp bách phải lùi bước.

“Các vị là…” Cẩn Hào trong lòng trầm xuống, đối phương có đến ba tên Địa Ma Đế.

Trong khi toàn bộ Cẩn Gia chỉ có hai vị Đại Đế, chênh lệch thực sự quá lớn.

“Cẩn Gia của tại hạ rốt cuộc có gì để tận ba vị Địa Ma Đế phải xuất thủ?” Cẩn Hào trong miệng khô khốc hỏi.

“Không có gì cả, chẳng qua Ma Thương Thị đang cần một con chó trung thành để gây dựng uy tín trong kinh doanh!” Phó Thị Trưởng cao cao tại thượng nói:

“Vì vậy Cẩn Gia của các ngươi vinh hạnh được lựa chọn!”

“Đáng giận!” Một vị Trưởng Lão Cẩn Gia thân thể run rẩy vì căm tức.

“Hừ, Hắc Diện Ma Chưởng!” Một trong hai Địa Ma Đế nghe vậy lập tức xuất thủ.

Cuồn cuộn Địa Ma Đế Lực ngưng tụ thành một Ma Diện đen kịch khổng lồ chưởng đến.

BÙM!

Trong ánh mắt muốn nứt ra của Cẩn Hào cùng vô số tộc nhân Cẩn Gia, vị Cẩn Gia Trưởng Lão liền tứ phân ngũ liệt, thân thể hóa thành bọt máu.

“Các ngươi…” Cẩn Hào hai tay nắm chặt như muốn bấu nát da thịt mình.

“Câm miệng!” Phó Thị Trưởng cười gằn lên tiếng:

“Đứng trước thực lực tuyệt đối, các ngươi buộc phải cúi đầu…Cẩn Gia kinh doanh nhiều năm như vậy chẳng lẽ không hiểu đạo lý đó sao?”

“Chúng ta hiểu!” Cẩn Hào hít sâu một hơi.

Trong ánh mắt đắc ý của ba tên Địa Ma Đế, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên quyết liệt.

Từ trong lòng ngực Cẩn Hào, một kiện Pháp Bảo có hình Đại Ấn hung hăng được ném ra.

“BẠO!”

Cẩn Hào ngửa đầu gầm thét.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Đại Ấn toàn diện nổ tung, Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo tự bạo, uy lực quét ngang thiên địa, ngay cả Trận Pháp đang phong tỏa Cẩn Gia cũng trở nên suy yếu.

Ma tên Địa Ma Đế không ngờ trong tay một tên gia chủ Đại Đế Cấp như Cẩn Hào lại sở hữu Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo, không kịp đời phòng, bị Pháp Bảo tự bạo làm cho trọng thương thổ huyết.

“Giết!” Cẩn Hào gầm lên như dã thú bị thương, cùng tất cả Trưởng Lão Cẩn Gia lao đến.

“Ngươi sẽ hối hận về quyết định vừa rồi của mình!” Phó Thị Trưởng phẫn nộ bóp nát một tấm Lệnh Bài.

Thoáng chốc, Không Gian trước mặt hắn vặn vẹo quỷ dị.

Thân ảnh Thị Trưởng Ma Thương Thị xuất hiện.

Hắn vừa bước ra, Thiên Ma Đế Chi Uy phủ xuống toàn bộ Cẩn Gia.

HỰ!

Toàn thân như gặp phải trọng kích, đứng trước một vị Thiên Ma Đế…Đại Đế Gia Tộc thật sự yếu ớt như kiến.

Cẩn Hào cùng toàn bộ Trưởng Lão bị ép phải quỳ xuống.

Hàng loạt tộc nhân Cẩn Gia chiến lực yếu hơn bị chấn đến hôn mê bất tỉnh.

“Thiên…Thiên Ma Đế…” Cẩn Hào nở nụ cười đắng chát và bất lực.

Tất cả Trưởng Lão, tộc nhân như mất hết sức sống tê liệt trên mặt đất.

Cẩn Gia chỉ kinh doanh nhỏ, Y Phục luyện ra cũng chỉ đạt đến Đế Cấp Hạ Phẩm là cực hạn, vì sao đích thân Thiên Ma Đế phải động thủ cơ chứ?

Đây là trời muốn diệt Cẩn Gia sao?

Cẩn Gia quả thật không đủ tầm để lọt vào mắt xanh của những Thiên Đế bình thường.

Chỉ là nội tình kinh doanh y phục của Cẩn Gia vừa lúc phù hợp với hướng phát triển lâu dài của Ma Thương Thị.

“Tất cả giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên, bằng không chết!” Ma Thương Thị Trưởng không thích dây dưa dài dòng, trực tiếp mở miệng.

Cẩn Hào bất đắc dĩ thở dài, đến nước này thật sự đã không còn đường lui nào cho Cẩn Gia nữa.

Hắn thả lỏng tinh thần, để Linh Hồn Bổn Nguyên của mình xuất hiện, dùng giọng điệu cầu khẩn:

“Cẩn Gia sẽ trung thành, hy vọng các vị đừng tiếp tục tàn sát tộc nhân!”

“Xem như ngươi biết điều!” Ma Thương Thị Trưởng cười lạnh, đang muốn tiếp nhận Linh Hồn Bổn Nguyên của hắn.

“Mẫu thân…mẫu thân…Nguyệt Nhi sợ…”

Đúng lúc này, tiếng khóc non nớt của Tiểu Cẩn Nguyệt ríu rít từ trong phòng.

Tuy âm thanh của nàng rất nhỏ, nhưng Ma Thương Thị Trưởng thân là Thiên Ma Đế, dù Tiểu Cẩn Nguyệt không khóc thì hắn cũng đã cảm ứng được trong phòng có người.

“Trong phòng là người nào? mau cút ra đây!” Ma Thương Thị Trưởng cao ngạo nói.

KẼO KẸT…

Cửa phòng đẩy ra, một người phụ nữ với khuôn mặt biến dạng, đầu tóc lộn xộn, cơ thể tật nguyền bế theo một đứa trẻ xuất hiện.

“Phu nhân!?”

Mà nhìn thấy cảnh tượng này, Cẩn Hào toàn thân như bị sét đánh, tê tâm liệt phế.

Vừa cảm động vừa thống hận bản thân mình vô dụng, khổ tận cam lai.

Những tộc nhân của Cẩn Gia cũng dùng ánh mắt kính trọng, thương xót nhìn về phía nàng.

Hơn ai hết, bọn hắn hiểu dung mạo của phu nhân mình cao quý mỹ miều đến mức nào.

Chỉ trong thời gian ngắn ngũi nàng đã tự biến mình thành một người quỷ dị xấu xí.

Còn chẳng phải bởi vì muốn thoát khỏi dục vọng của kẻ địch cường đại hay sao?

Khi nhận ra Cẩn Gia lâm vào thế chân tường, dung nhan tuyệt sắc chính là mầm móng của tai họa, nàng đã cực kỳ quyết đoán để hủy hoại chính bản thân mình.

Ôm chặt Tiểu Cẩn Nguyệt run rẩy trong lòng, Cẩn Huệ thất thần ngồi xuống đất.

Ánh mắt Ma Thương Thị Trưởng lập tức khóa chặt lấy Tiểu Cẩn Nguyệt đang được Cẩn Huệ bế.

Tuy chỉ là tiểu nha đầu bảy tám tuổi, nhưng xinh đẹp như thiên thần khiến cả hắn cũng phải động tâm.

Lại nhìn lấy bộ dạng như quỷ của Cẩn Huệ, Ma Thương Thị Trưởng nở nụ cười dâm dật:

“Khặc khặc, có thể sinh ra một nữ nhi tuyệt hảo như vậy, ngươi làm sao sẽ xấu xí?”

“Không!” Cẩn Hào hãi hùng kêu rên.

Trong ánh mắt tuyệt vọng đến cùng cực của tất cả người Cẩn Gia, Ma Thương Thị Trưởng đặt tay lên mặt Cẩn Huệ cười nhạt:

“Nghịch Đảo Thời Gian!”

Thoáng chốc, thời gian bị đảo ngược.

Dung nhan xấu xí, khuôn mặt đầy sẹo của Cẩn Huệ nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

Dáng vẻ tuyệt mỹ phong hoa của nàng phục hồi.

“Khà khà, đây đúng là chiến lợi phẩm quý giá nhất ông trời ban cho ta!” Ma Thương Thị Trưởng liếm liếm môi.

ROẸT.

Hắn cởi y phục trước mặt tất cả mọi người.

“Không thể!” Cẩn Hào như điên dại gào thét lao đến: “Súc sinh mau dừng tay!”

“Cấm ngươi động vào Chủ Mẫu của chúng ta!” Tất cả tộc nhân Cẩn Gia gào khóc thảm thiết, đồng loạt động thủ.

“Ngu xuẩn!” Đám cường giả Ma Thương Thị cười gằn, trực tiếp phóng thích lực lượng đem bọn hắn trấn áp xuống đất.

Cẩn Huệ ánh mắt đầy căm hận nhìn lấy Ma Thương Thị Trưởng, đan điền ngưng tụ lực lượng.

Hiển nhiên nàng đã quyết tâm tự bạo thay vì bị kẻ thù lăng nhục.

“Buông tay ra!”

Bên trên bầu trời, Tuế Nguyệt lạnh lùng nhìn lấy Lạc Nam, giọng điệu không chút cảm tình.

“Nàng bình tĩnh lại!” Lạc Nam trầm giọng nói:

“Hiện tại nếu nàng xen vào, toàn bộ dòng chảy lịch sử sẽ thay đổi, không ai biết được chuyện gì sẽ diễn ra!”

“Cẩn Gia được cứu, nàng không còn là trẻ mồ côi, nàng chưa chắc trở thành Tuế Nguyệt Nữ Đế, chưa chắc đúc thành Thời Không Thánh Thể!”

“Chúng nữ Hậu Cung sẽ không được nàng cưu mang, Tiểu Kỳ Nam không được nàng thu làm đệ tử, kết cục bi thảm!”

“Quan trọng nhất, phản phệ nặng nề khi thay đổi lịch sử nghiêm trọng như vậy sẽ xóa đi chính bản thân nàng khỏi luân hồi!”

“Ta không quan tâm!” Tuế Nguyệt Nữ Đế hai mắt ngấn lệ, giọng điệu băng lãnh:

“Phụ thân ta sắp gặp đại nạn, mẫu thân ta sắp bị lăng nhục, toàn bộ tộc nhân sắp bị tiêu diệt!”

“Ngươi còn muốn ta để ý nhiều như vậy sao?”

Tuế Nguyệt hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh của ngày thường.

Vốn nàng cho rằng bản thân mình là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, tự lớn lên…tự trưởng thành, không dựa dẫm vào bất kỳ người nào khác.

Nàng đã quen với điều đó, quen với sự cô đơn vô số năm qua.

Nhưng hiện tại, nàng trực tiếp chứng kiến tuổi thơ của mình.

Phụ thân và mẫu thân đều là những con người tuyệt vời, yêu thương nàng hơn cả chính bản thân họ.

Gia tộc của nàng, các vị trưởng lão vì không muốn nàng gặp nguy hiểm mà tự nguyện xóa đi trí nhớ.

Suốt tám năm qua quan sát tất cả, sâu trong đáy lòng Tuế Nguyệt đã tiếp nhận Cẩn Gia là gia đình mình, phụ thân và mẫu thân là những người quan trọng nhất trong đời mình.

Hiện tại nàng có bản lĩnh để thay đổi thảm kịch tàn khốc, nàng làm sao có thể quan tâm đến những điều khác, làm sao quan tâm đến bản thân mình sẽ gánh chịu phản phệ nặng nề ra sao?

Nàng chỉ biết nếu không cứu Cẩn Gia thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng, nàng sẽ căm hận bản thân mình cả một đời.

“Dịch Chuyển Không Gian!”

Trực tiếp triển khai Vũ Kỹ, thân thể Tuế Nguyệt biến mất tại chỗ.

“Dịch Chuyển Tức Thời!” Lạc Nam kiên quyết không để nàng nhúng tay vào, mở ra Cấm Kỵ Chi Nhãn triển lộ thần thông.

Trong khoảnh khắc, Tuế Nguyệt đã bị Dịch Chuyển trở về bên cạnh hắn.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Lạc Nam hai tay điên cuồng kết ấn, tầng tầng lớp lớp Trận Pháp mở ra, triệt để giam cầm Tuế Nguyệt vào bên trong.

“Ta sẽ hận ngươi!” Tuế Nguyệt lời nói không còn chút cảm tình nào.

Phá Tắc Thời Gian xuất hiện trên tay nàng.

Ý niệm vừa động, mười luồng quỷ tích Thời Gian vặn vẹo bao phủ xung quanh.

RĂNG RẮC…

Đứng trước quá nhiều quỷ tích Thời Gian va chạm, Trận Pháp mà Lạc Nam tạo ra bị nghiền thành từng mảnh.

Tuế Nguyệt vừa mới thoát thân, Lạc Nam đã triển khai Mộc Chu Kết Dính được ngưng tụ từ Bá Lực trói chặt toàn bộ thân thể nàng.

Chưa dừng lại ở đó, hắn còn thi triển Băng Ngục vây nhốt Tuế Nguyệt.

Không Gian bản nguyên vận chuyển đến cực hạn, tầng tầng lớp lớp Không Gian gia cố bên ngoài.

“Thần Thông – Thời Không Tách Biệt!”

Nào ngờ Tuế Nguyệt giận dữ quát lên một tiếng.

Trong khoảnh khắc, nàng và Lạc Nam như bị tách ra khỏi hai vùng Thời Không khác nhau, tất cả thủ đoạn của hắn triển khai lên người của nàng đều tồn tại ở không gian khác, còn nàng lại ung dung thoát thân.

Nhắm đến thảm kịch sắp phát sinh bên dưới, Tuế Nguyệt duỗi ra bàn tay can thiệp.

Đáng tiếc, Lạc Nam đã sớm dùng Dò Thám Tương Lai biết được hành động của nàng.

Hắn huy động sức mạnh của 14 hành tinh, Bá Lực, 99 đường Hồng Hoang Ma Văn vào nấm đấm.

Xuất hiện trước mặt Tuế Nguyệt, toàn diện đấm ra.

OÀNH!

Thiên băng địa liệt, tròng mắt Tuế Nguyệt co rút lại.

Nếu trúng phải một quyền này, nàng không chết cũng trọng thương, làm sao có thể cứu vớt phụ mẫu?

“Thần Thông – Song Cực Chuyển!” Tuế Nguyệt thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, đầu ngón tay hướng về vị trí Lạc Nam điểm xuống.

XOẸT!

Chỉ đơn giản một động tác, vị trí của nàng và hắn đã hoán đổi cho nhau.

Lạc Nam đối mặt với một quyền kinh khủng của mình, còn Tuế Nguyệt thì rảnh tay rảnh chân xuất hiện ở vị trí đứng của hắn.

Chỉ là mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó.

Chẳng biết từ bao giờ, nơi Lạc Nam vừa biến mất hiện ra một cái Đại Đỉnh khổng lồ.

Chính là Bá Đỉnh.

Tuế Nguyệt vừa mới triển khai Song Cực Chuyển xuất hiện, toàn thân liền bị Bá Đỉnh nhốt vào.

“Không…” Nàng đau khổ đến cùng cực.

Ở phía còn lại, Lạc Nam lập tức vận dụng Vạn Cổ Bất Hủ Thân nghênh đón một quyền của mình.

PHỐC!

Mặc dù như vậy, hắn vẫn bị phản chấn đến hộc máu, Vạn Cổ Bất Hủ Thân vụn vỡ.

Lạc Nam lau máu nơi khóe miệng, cầm lấy Bá Đỉnh trở về trong tay, để Bá Đỉnh ở trạng thái trong suốt.

Cùng Tuế Nguyệt quan sát diễn biến kế tiếp…

“Hahaha, ở trước mặt ta, nàng ngay cả tư cách tự bạo cũng không có!” Nhận ra ý đồ của Cẩn Huệ, Ma Thương Thị Trưởng ngửa đầu cười dài.

Hắn triển khai Không Gian Chi Lực khóa chặt lấy cơ thể nàng, ngăn cản lực lượng trong đan điền Cẩn Huệ tích tụ.

Thân thể muốn đè lên người nàng, Cẩn Huệ huyết lệ chảy ra, tuyệt vọng nhắm mắt.

“Không được động vào mẫu thân ta!”

Trong thời khắc mấu chốt, Tiểu Cẩn Nguyệt nhỏ bé bỗng nhiên phẫn nộ gào rống.

RĂNG RẮC…

Từ trong người nàng, một luồng Không Gian Chi Lực tinh khiết đến cực điểm bạo phát, nghiền nát Không Gian Chi Lực đang giam cầm mẫu thân mình.

Mà cũng chính khoảnh khắc đó, Cẩn Huệ lấy lại tự do, lực lượng trong đan điền nổ tung.

ẦM!

Cơ thể đoan trang của nàng tan thành bụi phấn, chấp nhận hương tiêu ngọc vẫn cũng không bị lăng nhục.

“Khốn nạn!” Cẩn Hào đau đớn như dã thú trọng thương.

“Mẫu thân!” Tiểu Cẩn Nguyệt chính mắt thấy mẹ mình tự bạo, đả kích quá lớn đối với một tiểu cô nương, nàng ngất đi ngã lăn xuống đất.

“Tiểu nha đầu này sở hữu Không Gian Linh Căn thật mạnh!” Ma Thương Thị Trưởng hai mắt sáng rực nhìn lấy Tiểu Cẩn Nguyệt.

Hắn như phát hiện được bảo bối, ngay cả việc Cẩn Huệ tự bạo cũng chẳng thèm để tâm.

Dung mạo xinh đẹp từ bé, sở hữu Không Gian Linh Căn hùng mạnh.

Bất kể là tẩy não thu làm thuộc hạ hay đem bán đấu giá cũng là lợi ích khổng lồ.

Tin tưởng có rất nhiều Đế Nữ của các Đại Thế Lực sẳn sàng bỏ ra cái giá trên trời để mua Tiểu Cẩn Nguyệt về, tiến hành đoạt xác nhằm sở hữu thiên phú tuyệt vời như vậy.

Tiểu nha đầu này quý hơn toàn bộ Cẩn Gia cộng lại, Ma Thương Thị Trưởng đám người sao có thể không sung sướng?

Bàn tay duỗi ra muốn bắt giữ lấy nàng.

Dị biến phát sinh.

OÀNH!

Như đã ẩn nấp từ rất lâu, trước mặt Tiểu Cẩn Nguyệt bất chợt hiện ra một vùng Không Gian đang phẫn nộ.

Vùng Không Gian này kỳ dị tạo thành một phạm vi nhất định bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé của nàng vào trung tâm.

Ở bên trong vùng Không Gian đó tồn tại đủ loại Thiên Đế Lực với sức mạnh dữ dội đang tàn phá, nhưng lại chẳng gây hại cho Tiểu Cẩn Nguyệt.

Ngược lại, các loại hỏa diễm, hàn băng, cuồng phong, lôi đình, quang minh, hắc ám, động đất, kim sát, sóng thần, sâm lâm…hung hăng nện vào cơ thể địch nhân.

PHỐC!

Bị tập kích bất ngờ, Ma Thương Thị Trưởng chấn động phun máu, cơ thể liên tục lùi bước.

Vùng không gian lóe lên, mang theo Tiểu Cẩn Nguyệt cùng các loại Thiên Đế Lực hùng mạnh biến mất tại chỗ.

Ma Thương Thị Trưởng điên cuồng tỏa ra Thần Thức, phát hiện hoàn toàn mất đi tung tích của Tiểu Cẩn Nguyệt và vùng không gian kỳ dị đó.

“Thời Không Nghịch Đảo!”

Một lần nữa, hắn triển khai Thời Gian Nghịch Đảo muốn đem tình cảnh quay ngược trở về trước khi Tiểu Cẩn Nguyệt thành công trốn thoát.

Nhưng dường như vùng Không Gian đó có đẳng cấp vượt quá khả năng của hắn, mặc cho hắn gần như hao sạch lực lượng cũng vô pháp thành công.

“HAHAHA, tốt tốt tốt…trời cũng muốn cứu nữ nhi của ta!” Cẩn Hào thấy cảnh này ngửa đầu lên trời cười dài, cực kỳ mãn nguyện:

“Ngày nữ nhi của ta trở về, Ma Thương Thị các ngươi sẽ bị diệt, nàng sẽ báo thù cho Cẩn Gia!”

Nói xong, cơ thể hắn ầm ầm nổ tung.

Tự bạo theo thê tử.

Những tộc nhân khác của Cẩn Gia cũng không còn tha thiết sống, cắn lưỡi, tự bạo, tiêu hồn.

Sử dụng đủ loại thủ đoạn để tự sát.

Ma Thương Thị Trưởng sau một phen phí công không thu về được gì, ngửa đầu lên trời nộ hống:

“Tất cả đều đáng chết!”

Liên tưởng đến vùng không gian hùng mạnh vừa mang theo Tiểu Cẩn Nguyệt biến mất, Phó Thị Trưởng cùng một đám Trưởng Lão cẩn thận từng li từng tí hỏi:

“Lão đại, thứ vừa nãy là gì thế?”

Ma Thương Thị Trưởng hít sâu một hơi bình phục tâm tình, nghiến răng nghiến lợi:

“Là một loại Dị Không Gian cực kỳ quý hiếm!”

“Bằng mọi giá, dù phải lục tung vũ trụ này, các ngươi cũng phải tìm về cho ta!”

Phó Thị Trưởng cùng hai vị Trưởng Lão nghe vậy cười khổ trong lòng, Dị Không Gian lẫn trốn có trời mới tìm về được.

Bất quá biết lão đại đang rất phẫn nộ, bọn hắn cũng chỉ có thể qua loa đáp ứng:

“Tuân mệnh!”

Chúc cả nhà Noel vui vẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio