Một chiếc Maybach màu đen đột nhiên dừng ở cổng của trường đại học Strickland.
Tịch Thần Hạn nét mặt nặng nề, sải bước xuống xe.
An Tử Dụ tiến lên, “Cậu Thần!”
Cô ta vừa mới chỉ ngắt điện thoại có phút, cho thế thấy anh là dùng tốc độ của máy bay để đến đây.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tịch Thần Hạn lạnh lùng nói.
“Là như vậy! Tối qua Tiểu Kiều không thấy điện thoại đâu, cho nên tôi và Tiểu Kiều chia nhau đi tìm điện thoại, sau cô ấy liền không trở về nữa....” An Tử Dụ sốt ruột đến mức giọng nói run rẩy, cô ta kiềm nén những giọt nước mắt đang dưng dưng trong khoé mắt, tiếp tục nói.
“Hỏi bảo vệ thì bảo vệ nói cô ấy chưa rời khỏi trường, điều này chứng minh rằng bây giờ cô ấy chắc vẫn ở trong trường.”
“Nhưng tôi....tìm tất cả các nơi có thể tìm nhưng vẫn không tìm thấy cô ấy.”
Đám bạn học xem chuyện vui ở xung quanh, khẽ bàn luận.
“Vũ Tiểu Kiều sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cả đêm không trở về, lẽ nào cô ta thật sự lén lút hẹn hò với bạn học nam nào rồi sao?”
“Mình nghe thấy rất nhiều người nói như vậy....”
Đôi mắt lạnh lùng sáng như chim ưng của Tịch Thần Hạn lạnh lùng đảo mắt liếc liếc qua khiến cho đám bạn học không dám hé thêm một câu nào nữa, ai cũng nín thở tập trung suy nghĩ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn quá sắc bén, khiến cho An Tử Dụ cũng không dám lên tiếng.
Sau đó một loạt chiếc xe màu đen đỗ hàng dài ở cổng trường, sau đó Đông Thanh dẫn theo một loạt vệ sĩ mặc áo đen đi vào khuôn viên trường học.
Tất cả mọi người đều bị cảnh long trọng này làm cho kinh sợ, ai nấy đều trố mắt đứng nhìn.
Đông Thanh dẫn người khống chế đám bạn học tập trung lại một chỗ, không cho phép bọn họ tuỳ ý đi lại trong khuôn viên nhà trường, những người khác đi bắt đầu đi tìm trong khắp trường.
Tịch Thần Hạn nghiêm mặt lại, sải bước đi vào khuôn viên của trường.
Anh Tử Dụ nhanh chóng đi theo.
Đám bạn học thấy Tịch Thần Hạn đi xa liền khẽ bàn tán.
“Xem ra tình hình rất nghiêm trọng, cậu Thần lại đem nhiều người như vậy đến.”
“Không phải đến bắt gian chứ? Cậu xem sắc mặt của cậu Thần, doạ người biết bao.
Mình cảm thấy Vũ Tiểu Kiều xong đời rồi.”
“Chắc không phải chứ? Cậu Thần yêu thương và chiều chuộng Vũ Tiêu Kiều như vậy.”
“Yêu thương và chiều chuộng đến đâu, cũng không thể chịu được người phụ nữ của mình ngoại tình.”
“Xem ra, Vũ Tiểu Kiều thật sự xong đời rồi...
“Tô Nhất Hàng đứng ở chỗ không xa, che giấu đi sự lo lắng trong lòng, âm thầm quay người rời đi.”
Bạch Lạc Băng đột nhiên đứng trước mặt Tô Nhất Hàng, “Sao anh không đi tìm cùng vậy?”
Tô Nhất Hàng nhìn Bạch Lạc Băng một cái, không lên tiếng, anh ta muốn vượt qua người Bạch Lạc Băng, nhưng lại bị Bạch Lạc Băng chặn lại.
“Chủ nhân chính thức đến rồi, nên anh liền sợ rồi sao? Chỉ là bạn bè, anh sợ gì chứ?” Bạch Lạc Băng hùng hổ doạ người chất vấn.
Tô Nhất Hàng không vui liếc Bạch Lạc Băng một cái, “Cả đêm anh không ngủ, rất buồn ngủ.”
“Hả, anh còn thấy mệt sao? Em thấy khi anh đi tìm người, còn tưởng anh không biết cái gì gọi là mệt.”
“Em cứ phải dùng giọng nói này để nói sao?” Giọng nói của Tô Nhất Hàng trở nên tức giận.
Trong lòng Bạch Lạc Băng cảm thấy nặng nề, cô ta che giấu sự đau khổ trong đáy mắt, giọng nói dịu đi một chút, “Được rồi, anh đi ngủ đi.
Anh ta đến rồi, việc tiếp theo cũng không cần đến anh nữa.”
Tô Nhất Hàng đi qua người Bạch Lạc Băng, không thèm nhìn cô ta lấy một cái, sải bước rời đi.
Trái tim của Bạch Lạc Băng trở nên đau đớn, cô ta nhẫn nhịn sự đau đớn trong khoé mắt, ngẩng đầu rời đi, sau đó dùng sức hít sâu.
Cô ta để bản thân phải nở nụ cười, “Không sao, trong lòng anh không có em thì đã sao, người cuối cùng phải kết hôn vẫn là em.”
Tịch Thần Hạn đứng ở sân vận động, ánh mắt u ám nhìn một vòng xung quanh, “Có ai là người cuối cùng nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều không?”
An Tử Dụ suy nghĩ, “Tôi hỏi mấy bạn học khá thân thiết rồi, nhưng đều nói không nhìn thấy cô ấy.”
“Nếu như tính như vậy thì người cuối cùng nhìn thấy Tiểu Kiều chính là tôi.
Đêm qua khi chúng tôi chia nhau ra đi tìm điện thoại, đã rất muộn rồi, gần giờ tối....”
“Cũng chính là không có người chứng kiến?” Tịch Thần Hạn nhìn An Tử Dụ, trong giọng nói bình tĩnh lộ ra vẻ uy nghiêm.
An Tử Dụ bất giác cúi đầu xuống, lấy điện thoại của Vũ Tiểu Kiều ra giao cho Tịch Thần Hạn.
“Sau đó khi tôi trở về ký túc xá liền phát hiện điện thoại của cô ấy ở bên cạnh thùng rác gần cổng ký túc xá.”
“Trong điện thoại, ngoài cuộc gọi nhỡ của tôi, còn có cuộc gọi nhỡ của mẹ cô ấy, không còn nhật kí liên lạc với người khác nữa.”
Đông Thanh bước đến, cung kính báo cáo, “Cậu chủ, vẫn chưa tìm thấy.
Nhưng nghe có bạn học nói, hôm qua thiếu phu nhân ở nhà ăn có xảy ra tranh chấp với Vũ Phi Phi, hai người còn cãi nhau trước mặt mọi người.”
“Bảo Vũ Phi Phi lại đây!” Tịch Thần Hạn tức giận khẽ quát lên một tiếng.
Nhanh chóng rất nhanh liền có người dẫn Vũ Phi Phi đến.
Vũ Phi Phi nhìn khuôn mặt đẹp trai giống như thần tiên của Tịch Thần Hạn ở dưới ánh nắng, ánh mắt của cô ta không kiềm được mà có chút si mê.
“Cậu Thần....”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn lạnh lùng nhìn Vũ Phi Phi, khiến cô ta sợ hãi nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Bọn em..
chỉ cãi nhau mấy câu, sau đó em liền trở về ký túc xá.....chuyện chị ta mất tích không liên quan gì đến em hết.”
“Không tin thì anh hỏi An Tử Dụ xem, cô ta đã hỏi em rất nhiều lần rồi, sau khi rời khỏi nhà ăn thì em không gặp Vũ Tiểu Kiều nữa.”
“Chị ta hắt nước hoa quả vào người em, em phải về tắm rửa, làm gì có thời gian đi gặp chị ta....”
Ánh mắt u ám của Tịch Thần Hạn nhìn chằm chằm vào Vũ Phi Phi, khiến cô ta căng thẳng đến mức cúi thấp đầu xuống, hai tay căng thẳng nắm chặt vào nhau.
Tịch Thần Hạn từng bước ép lại gần cô ta, khiến cô ta sợ đến mức từng bước lùi về phía sau.
“Chuyện đó....chuyện đó, khi Vũ Tiểu Kiều mất tích, đã rất muộn rồi....”
“Liệu rằng....trường học có rất nhiều nơi đến giờ tối liền khoá cửa tắt đèn...”
“Cái gì mà phòng khoa học kĩ thuật, thư viện, phòng thí nghiệm....các người đã tìm kĩ chưa?”
“Cũng không thể....không thể cứ tìm ở mỗi góc của trường học....khuôn viên trường lớn như vậy, cũng rất tốn công....”
An Tử Dụ đột nhiên mở to mắt ra, “Đúng, đúng, đúng, mấy chỗ này đều tắt đèn đóng cửa vào giờ tối, Tiểu Kiều sẽ không bị khoá ở bên trong chứ?”
Trong đáy mắt của Tịch Thần Hạn xoẹt qua một tia u ám, ánh mắt của anh càng trở nên sắc bén nhìn chằm chằm vào Vũ Phi Phi, doạ cho Vũ Phi Phi suýt chút nữa hai chân mềm nhũn ngã xuống nền gạch.
Tào Xuyên nhìn thấy rất nhiều bạn học đều đang tụ tập ở gần sân vận động, liền tò mò đi đến, hỏi bạn học quen biết.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?” Tào Xuyên ngáp một cái, day day cái đầu vì say rượu mà đau nhức.
“Trời ơi! Cậu hai Tào, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu không biết sao?”
Tào Xuyên mê muội lắc đầu, “Hôm qua mình uống say, vừa mới tỉnh dậy.”
“Bạn gái cũ của cậu mất tích rồi! Mất tích cả một buổi tối.”
“Cái gì?”
Tào Xuyên nhìn về phía mọi người một cái, thấy Tịch Thần Hạn mặt mày hung dữ, khiến anh ta sợ đến mức nhanh chóng chuồn mất.
“Đang yên đang lành, sao Vũ Tiểu Kiều lại mất tích vậy?”
Đúng lúc này, Tào Xuyên nghe thấy Bạch Lạc Băng đang len lút nói chuyện với nữ sinh nào đó, sau đó nữ sinh kia gật đầu rồi chạy mất.
Tào Xuyên nhìn Bạch Lạc Băng một cái, Bạch Lạc Băng ngẩng đầu với anh ta kiêu ngạo rời đi.
Tào Xuyên chẳng hiểu gì hết nói , “Bạch Lạc Băng đang làm cái quái gì vậy?”
Tịch Thần Hạn đang định đi cùng Đông Thanh đi tìm người, thì có một nữ sinh ở trong đám đông lẩm bẩm một câu.
“Liệu có ở trong thư viện không? Vũ Tiểu Kiều bình thường hay ở đó đọc sách, liệu tối qua đi đến thư viện tìm điện thoại, không cẩn thận bị nhốt ở trong đó.
Đúng lúc này, lại có người kinh ngạc hét lên, “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao mà mãi không thấy Cung Cảnh Hào đâu?”
Đám bạn học lập tức lại bàn tán xôn xao.
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn càng trở nên sâu hơn, anh bảo Đông Thanh đuổi đám người ra chỗ xa nhất, anh sải bước đi thẳng về phía cửa thư viện.....