Kết hôn!.
.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn anh.
Cô không dám tin, nhưng lời cô vừa nghe thấy là sự thật.
Tịch Thần Hạn nghiêm túc gật đầu, “Đúng, chúng ta kết hôn đi.
”
Vũ Tiểu Kiều có chút trở tay không kịp, “Anh đang cầu hôn sao?”
“Đúng.
”
“Dùng cách này cầu hôn sao?” Cô trợn trừng đôi mắt trong veo của mình lên, không chớp mắt nhìn anh.
Đôi mắt đen kịt của Tịch Thần Hạn hơi chau lại, “Sao vậy? Muốn tôi quỳ một gối xuống sao?
“Ít nhất phải có hoa hồng và nhẫn chứ, trình tự cầu hôn bắt buộc phải được chuẩn bị.
”
Tịch Thần Hạn buồn cười khiều mày lên, “Lẽ nào đường đường là người đứng đầu trong bốn thiếu gia của Kinh Hoa, cậu Thần của Kinh Hoa là tôi còn không có sức quyến rũ bằng hoa hồng và nhẫn sao?”
Vũ Tiểu Kiều bĩu môi lên, “Người ta cầu hôn đều vô cùng lãng mạn, anh thì chỉ có một câu nói, ít nhiều cũng phải khiến trong lòng tôi cảm thấy ấm áp một chút.
”
“Người ta là ai?”
“!.
.
” Vũ Tiểu Kiều không biết nói gì hết.
Tịch Thần Hạn bật cười, “Cô cảm thấy tôi cầu hôn không có thành ý sao?”
Vũ Tiểu Kiều gật đầu, “Rất không có thành ý.
”
“Cô không đồng ý sao?” Anh chau mày lên, cất giọng lên cao.
“Xem tâm trạng thôi.
” Cô hất cằm lên, mỉm cười nhìn anh.
Tịch Thần Hạn suy nghĩ nghiêm túc một lúc, chắc chắn nói, “Muốn để cô ngoan ngoãn nghe lời, rất đơn giản.
”
“Đơn giản như thế nào?” Cô ngớ người ra.
Tịch Thần Hạn ôm ngang người cô lên, bá đạo vứt cô lên giường, sau đó anh đổ thẳng người xuống đè lên cô.
“A!.
.
”
Sau một hồi giày vò, Vũ Tiểu Kiều mệt rã rời dựa người lên lồng anh, mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển.
Một tay của anh dùng sức ôm lấy cô, “Có đồng ý hay không?”
Vũ Tiểu Kiều không còn chút sức lực nào lắc đầu.
“Vẫn không đồng ý sao?”
Anh lật người một cái lại một lần nữa đè lên người cô.
Cô mệt rã rời thở hổn hển nói, “Thật sự không được nữa rồi!.
.
”
“Tôi được!”
Cô khóc không ra nước mắt, “Tôi chưa từng thấy ai cầu hôn đặc biệt như vậy!”
“Độc nhất vô nhị!”
Hai tay chống lên ngực anh, “Tôi thật sự không tiếp tục được nữa rồi!”
“Có đồng ý hay không?”
“Anh cũng phải cho tôi thời gian suy nghĩ chứ.
” Cô giọng nói khổ sở nói.
“Xem ra vẫn chưa đủ.
” Anh cúi người xuống, khiến cho cô sợ đến mức liên tục hét to lên.
“Đừng mà, đừng mà, thật sự không được nữa rồi!.
”
“Được, được, được, tôi đồng ý còn chưa được sao!.
”
Hức, hức, hức!.
“Xin tha.
” Anh bá đạo nói, ánh mắt trêu đùa nhìn chằm chằm vào cô.
Cô đỏ ửng mặt, tức giận bĩu môi ra, “Xin tha!”
“Không có thành ý.
”
“Tôi xin tha!” Cô nhắm mắt lại hét to lên.
Ngón tay hơi lạnh lẽo của anh nắm lấy cằm cô, “Không dịu dàng.
”
“Tôi xin tha.
”
“Vẫn không đủ dịu dàng.
”
Trong lòng cô gào khóc thảm thiết, “Cầu xin anh, tha cho tôi đi!.
”
Tịch Thần Hạn nở nụ cười, “Như vậy còn tạm được.
”
Anh lật người xuống, nghiêng người ôm lấy cô, ngón tay anh lướt qua mái tóc dài mềm mại của cô, khoé môi anh nở nụ cười dịu dàng.
Cô phiền muộn trợn trừng mắt nhìn anh một cái, “Sao đột nhiên lại vội vàng cầu hôn như vậy?”
“Đính hôn không phải là vì kết hôn sao?” Anh trịnh trọng nói.
“Tôi còn chưa tốt nghiệp, vừa hết năm ba đại học.
”
“Nếu cô muốn bằng tốt nghiệp thì bây giờ tôi sẽ cho cô.
”
“Không phải tôi có ý này, tôi là muốn nói!.
rất đường đột.
” Cô xấu hổ đỏ ửng mặt cúi đầu xuống, dịu dàng khẽ nói.
“Gần đây phát hiện cô có chút hot.
” Tịch Thần Hạn nói.
“Có phải là có cảm giác nguy cơ không?” Cô cười híp mắt nhìn anh.
“Cảm giác nguy cơ sao?”
Vũ Tiểu Kiều vội vàng gật đầu, “Có phải anh phát hiện, nếu không ra tay nhanh một chút thì tôi sẽ bị cướp mất không?”
“Không, không phải là cảm giác nguy cơ.
” Tịch Thần Hạn phủ nhận.
“Vậy là cái gì?”
Tịch Thần Hạn do dự mấy giây nói, “Tôi là thương nhân, hợp đồng vốn đã định sẵn, đột nhiên xuất hiện đối thủ cạnh tranh thì bắt buộc phải nhanh chóng ra tay thì mới có thể đảm bảo giành chiến thắng tuyệt đối mà không có chút sơ hở nào.
”
“……”
Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn im lặng.
“Thứ mà tôi muốn thì từ trước đến nay chưa từng trượt tay.
” Anh nói.
“Anh xem tôi là hàng hoá của anh sao?” Vũ Tiểu Kiều giơ giơ nắm đấm.
“Không! Cô là người phụ nữ của tôi.
”
“Hừm! Còn nói không có cảm giác nguy cơ, gần đây cứ luôn hạn chế điện thoại của tôi, không phải là sợ tôi liên lạc với bên ngoài sao?”
“Tôi lo lắng mẹ cô sẽ liên lạc với cô.
”
“Mẹ tôi liên lạc với tôi thì làm sao cơ chứ?”
Anh véo cái môi bĩu ra của cô, “Với tính cách của cô thì chắc chắn sẽ chạy theo mẹ cô.
”
Vũ Tiểu Kiều thẹn thùng, nghẹn ngào nói, “Hoá ra cảm giác nguy cơ của anh là mẹ tôi.
”
“Nếu không thì sao?”
Cô ấm ức bĩu môi, hít sâu một hơi, “Không có gì, có chút không vui.
”
Tịch Thần Hạn nở nụ cười, vẻ mặt phấn khởi vô cùng đẹp trai, “Không phải còn ba ngày nữa thì trường học của cô sẽ tổ chức thi sao? Không cần chuẩn bị sao?”
Nghĩ đến chuyện này thì Vũ Tiểu Kiều càng cảm thấy ấm ức, “Tôi còn có thể chuẩn bị gì chứ? Chuẩn bị thi rớt lưu ban vậy.
”
Gần đây cô không hề ôn tập, tên ác ma Cung Cảnh Hào yêu cầu cô bắt buộc phải đạt điểm tuyệt đối môn chuyên ngành thì mới có thể thông qua kỳ thi cuối kì.
“Tôi đã dự cảm được chuyện kết quả thi cử của tôi sẽ vô cùng thê thảm.
”
Tịch Thần Hạn suy nghĩ một lúc liền gật đầu, “Tôi thấy cũng phải.
”
Cô hung hãn trợn trừng mắt nhìn anh một cái, “Vốn còn có thể chiến đấu một phen, bây giờ chính là không đánh mà thua.
”
“Đời người làm gì có người thắng hoàn toàn.
” Tịch Thần Hạn nói.
“Nói như thế nào nhỉ?”
“Cô có tôi là đủ rồi.
”
Cô bĩu môi, sau đó không nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào, “Cũng đúng, nhưng chỉ có điều, vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, tôi thật lòng không hy vọng bị một số bạn học trong trường khinh thường.
”
“Cũng không hy vọng bị người khác nói, vợ của anh là một học sinh tồi tệ bị lưu ban.
”
“Ngủ đi, không còn sớm nữa.
” Tịch Thần Hạn đắp chăn cho cô.
“Cô chớp chớp mắt đôi mắt to của cô, “Nhưng tôi không buồn ngủ
Làm sao cô thể ngủ được vào buổi tối anh cầu hôn chứ, chỉ sợ có sẽ thức đến ngày mai.
Tịch Thần Hạn nhìn anh, đuôi lông mày hơi khiều lên, “Không buồn ngủ sao?”
Vũ Tiểu Kiều khẽ gật đầu, đôi mắt to giống như thuỷ tinh óng ánh trong suốt.
Trái tim anh trở nên nóng bóng, anh lật người đè lên người cô.
“Vậy thì làm một lần nữa!”
“……”
……
Hôm nay là ngày diễn ra kỳ thi cuối kỳ của trường học.
Vũ Tiểu Kiều đến trường từ rất sớm.
Cô vừa bước vào cổng trường thì An Tử Dụ liền chạy như bay lao đến ôm chầm lấy cô.
“Kiều Kiều, sao mấy ngày nay không liên hệ được với cậu vậy? Làm mình sốt ruột đến chết mất.
”
“Nhưng mà sau đó nghe nói cậu ở chỗ cậu Thần, bị cậu Thần giấu đi thì mình mới yên tâm.
”
Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mặt, khẽ gật đầu, “Gần đây mình luôn bận ở bên anh ấy, không liên lạc với cậu, thật là ngại quá.
”
“Được rồi, tha thứ cho đồ trọng sắc khinh bạn là cậu!”
An Tử Dụ gõ trán Vũ Tiểu Kiều, “Nhìn thấy cậu Thần mỗi sáng sớm đến đến nhà cậu canh gác đến tận đêm khuya thì mình cũng bị anh ấy làm cho cảm động.
Không ngờ rằng, người có thân phận như anh ấy lại vì muốn mẹ cậu đồng ý chuyện của hai người mà có thể hy sinh như vậy.
”
“Anh ấy đến nhà mình canh gác sao?” Vũ Tiểu Kiều vô cùng kinh ngạc chau mày lên.
“Cậu lại không biết sao?”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Gần đây mình luôn ở nhà anh ấy, bị anh ấy giam giữ, mình chỉ biết mẹ mình đột nhiên không phản đối nữa, nhưng không biết anh ấy đã làm cái gì.
”
An Tử Dụ lại gõ đầu Vũ Tiểu Kiều, “Mình mãi mà không liên lạc được với cậu, lo lắng cậu xảy ra chuyện gì nên mới đến nhà tìm cậu.
”
“Đứng từ xa nhìn thấy cậu Thần ở trước cổng nhà cậu, bị mẹ cậu trách mắng.
Nghe hàng xóm nhà cậu nói anh ấy đã đến rất nhiều ngày rồi, mỗi hôm đều bị mẹ cậu chửi mắng.
”
“Anh ấy lại!.
.
” Trong lòng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên xuất hiện một luồng khí ấm áp, bao phủ lấy cô.
“Anh lấy thật lòng yêu cậu.
” An Tử Dụ nói.
“Này! Kiều Kiều, cậu làm cái gì vậy? Sắp thi rồi.
”