Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

chương 277

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Một lát sau.

Thi Nhân thấy Hách Liên Thành vẫn trầm mặc, cô mới mở miệng: “Tôi không cố ý nói như vậy mà đó là một sự thật hiển nhiên.

Tôi và anh chỉ thích hợp làm bạn bè thôi, hoàn cảnh và điều kiện gia đình của chúng ta không giống nhau, cứ cố ở bên nhau càng thêm rắc rối thôi.”

Hách Liên Thành ngồi hồi lâu vẫn không biết nên đáp lại cô như nào.

Anh ta mím môi rồi nói: “Không giống, đó là trước đây, hiện tại anh đã vững vàng hơn trước rồi.”

Bây giờ không bị người thân khống chế nữa.

Thi Nhân lấc đầu: “Nghe nói điều kiện gia đình bạn gái trước của anh cũng khá được, nhưng vẫn phải đi đến bước đường đó, điều kiện của tôi còn kém hơn cô ấy rất nhiều, như thế có khi mẹ anh hận chết tôi cũng không chừng”

Hách Liên Thành cẩn thận nhìn thoáng qua Thi Nhân.

Nói như vậy thì có nghĩa là cô cũng không biết tình hình cụ thể mà chỉ biết trước đây anh chỉ có một người bạn gái, nhưng phải chia tay vì gia đình không đồng ý.

Tâm trạng của anh ta bây giờ thấp thỏm không yên, như đang ngồi trên một chiếc xe cheo leo trên sườn núi.

Bí mật này anh ta luôn giấu ở trong lòng, tựa như một tội phạm đang giấu một thứ chỉ có thể ở trong bóng tối không được xuất hiện ở ngoài sáng.

Ảnh mất anh ta tối dần: “Vậy em với Tiêu Khôn Hoảng thì sao?” Thi Nhân nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nguyên nhân ban đầu mà anh ấy và tôi ở bên nhau là vì một chuyện rắc rồi, nhưng những chuyện xảy ra phía sau kia cũng đã đủ chứng minh chúng tôi cổ ở bên nhau càng thêm roi ram.

Bây giờ vì bọn trẻ nên..” “Cho nên em lựa chọn ở bên Tiêu Khôn Hoằng là vì bọn trẻ đúng không?”

Thi Nhân bị anh ta hỏi văn lại.

Mấy giây sau cô mới đáp: “Đúng vậy.” Đôi mắt của Hách Liên Thành khẽ lóe lên: “Anh cũng biết là như vậy, em đừng uổng phí cuộc sống của mình trên một người đàn ông chỉ vì bọn trẻ.” “Tôi vẫn chưa nói xong.”

Thi Nhân đặt chén trà xuống bàn: “Ngay từ đầu tôi đã xác định vì bọn trẻ nên tôi mới tiếp xúc với Tiêu Khôn Hoằng.

Sau đó khi hiểu lầm được xóa bỏ, tôi phát hiện anh ấy không giống người mà tôi biết trước đây.

Cho nên bây giờ tôi quyết định ở bên anh ấy một lần nữa, bắt đầu một khởi đầu mới.”

Quyết định thử lại một lần nữa, bắt đầu lại một lần nữa.

Hách Liên Thành nhìn sâu vào cô, lúc này mới hiểu được trong nửa năm bọn họ xa nhau đã xảy ra chuyện gì.

Mấy ngày anh ta thả cô về nước hóa ra là tự tay mình dâng cô lên cho một người đàn ông khác, hơn nữa còn là cha ruột của các con cô.

Anh ta nên nghĩ đến ngày này từ sớm mới phải.

Thi Nhân là một người lương thiện nên chắc chắn sẽ nhẹ dạ vì bọn trẻ.

Nếu Tiêu Khôn Hoang có được bọn trẻ thì sẽ dễ dàng nhận được sự tha thứ của, bây giờ xem ra đây đúng thật là chuyện khiến anh ta lo lắng nhất.

Anh ta cho rằng Thi Nhân chỉ tha thứ cho Tiêu Khôn Hoằng chứ không ngờ bọn họ lại bắt đầu một lần nữa, anh có con của hai người còn có giấy kết hôn nữa, thật sự là đã có được rất nhiều thứ.

Hách Liên Thành không nói gì, giơ tay lấy chén trà trên mặt bàn nhấp một ngụm, thấy đang không chịu được.

Cũng như tâm trạng của anh ta bây giờ.

Hách Liên Thành cười khổ: “Anh thật sự không có cơ hội nào à?” “Anh có thể tìm được người con gái thích hợp với anh hơn rồi kết hôn và sinh cục cưng chỉ thuộc về hai người.”

Thi Nhân nhìn người đàn ông trước mặt: “Đời này tôi chỉ có ba đứa nhóc thôi, sẽ không sinh thêm nữa.

Nhà anh chắc chắn sẽ không đồng ý với chuyện này cho nên giữa chúng ta tồn tại quá nhiều vấn đề, chúng ta không thích hợp đâu” “Anh có thể coi ba đứa trẻ đó là con ruột của anh, dù sao anh cũng là cha nuôi của bọn nó mà.”

Thi Nhân cũng không biết nói sao cho phải.

Cô cần môi nói: “Nói thật thì Hách Liên Thành, tôi cũng không biết rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào.” Lúc đó cô chật vật nhờ Hách Liên Thành để thoát thân, hơn nữa còn là phụ nữ đã có thai.

Cô chỉ có hai bàn tay trắng, gương mặt cũng không được coi là xinh đẹp, tính cách cũng không tốt.

Cô thật sự không biết Hách Liên Thành thích cô ở điểm nào.

Ánh mắt của Thi Nhân trong veo.

Hách Liên Thành né tránh ánh mắt đó của cô, lúc này anh ta bỗng cảm thấy bản thân như một kẻ bỉ ổi, cố gắng bước đến gần cô với mục đích không trong sáng.

Chuyện trước đây không làm được nên anh ta muốn thử dùng cách khác để tiếp cận cô một lần nữa.

Anh ta rũ mắt, hờ hững đáp: “Thích một người thì làm gì có lý do.” “Văn mẫu của cặn bã à.”

Thi Nhân nhìn đồng hồ: “Được rồi, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, rốt cuộc anh đến đây vì chuyện gì.

Đừng nói là mượn cớ làm ăn để lừa gạt tôi nhé.” “Em cũng biết tình hình ban giám đốc bên kia mà, nếu bây giờ Tiêu Khôn Hoàng vẫn không xuất hiện mà cứ cố gắng kéo dài thời gian thì không phải là cách hay, dù sao cổ phiếu của Tập đoàn Quang Vinh dang liên tục rớt giá.” “Tô hỏi là vì sao phải là Tập đoàn Quang Viễn, anh vẫn chưa trả lời tôi mà”

Ánh mắt của Thi Nhân trở nên nghiêm túc: “Có liên quan đến Tiêu Vinh đúng không?” “Anh là một người làm ăn, Tập đoàn Quang Viên là miếng bánh ga tô mà ai cũng muốn cắn một miếng.

Để người khác xen vào thì thà để lại cho anh đi, đến lúc đó anh còn có thể giúp em một tay.” “Vậy cũng được, dù sao tôi và anh cũng là bạn bè.”

Thi Nhân rót cho Hách Liên Thành một chén trà nữa, hỏi tiếp: “Cho nên anh đang thu mua cổ phiếu với giá thấp nhất à?” “Đúng vậy, ban giám đốc đều có ý bán ra, anh chỉ đến đàm phán thêm thôi.

Tiêu Khôn Hoằng không bảo vệ được em thì để anh bảo vệ em.”

Thi Nhân im lặng một lúc, không đáp lại anh ta.

Hách Liên Thành uống một ngụm trà: “Anh đi trước đây, sau này có chuyện gì cứ đến tìm anh, anh sẽ xử lý giúp em.” “Được, nếu có tin tức của Tiêu Vinh thì anh làm ơn báo cho em một tiếng.

Ông ta bắt cóc con của em nên bây giờ anh ta là tội phạm, đến bây giờ vẫn không dám xuất hiện.”

Vẻ mặt của Hách Liên Thành vẫn thản nhiên: “Được thôi.” Anh ta đứng lên, chỉnh lại cà vạt rồi nhìn thoáng qua phòng làm việc một lượt.

Sớm muộn cũng có ngày nơi này sẽ thuộc về anh ta.

Hách Liên Thành nhìn Thi Nhân: “Mấy ngày nữa mẹ anh tổ chức một bữa tiệc, em cũng đến tham dự nhé “Đến lúc đó phải xem tình hình như nào đã, nếu được thì tôi sẽ đến.” “Mạc Đông Lăng cũng sẽ đến, dù sao cũng là mẹ anh gửi thiệp mời mà, em nhất định muốn lãng phí cơ hội này à?”

Thi Nhân khẽ cười: “Tôi chưa nói là sẽ lãng phí nó mà.” “Đến lúc đó anh sẽ tới đón em.”

Hách Liên Thành nói xong những lời này thì rời đi luôn.

Thi Nhân nhìn bóng lưng của anh ta rồi nhìn chén trà trong tay, luôn cảm thấy có đôi khi thời gian là một thứ gì đó rất tốt.

Nó cũng luôn khiến người khác cảm thấy thổn thức.

Cô thật sự rất cảm kích Hách Liên Thành đã chăm sóc mẹ con cô mấy ngày này.

Cô biết Hách Liên Thành có thiện cảm với bản thân nhưng dù nhiều năm như vậy, giữa bọn họ cũng chỉ có tình bạn mà thôi.

Hơn nữa cô cũng nghe nói, trước đây Hách Liên Thành thật sự rất yêu bạn gái của mình.

Dù sao ở bên Hách Liên Thành cũng là chuyện không nên, từng có người yêu thích anh ta tìm đến ra oai với cô, nói chút chuyện về người bạn gái cũ của anh ta.

Nhưng cô có hỏi như nào thì Hách Liên Thành vẫn lảng tránh.

Như vừa nãy vậy, Hách Liên Thành vẫn vô thức lảng tránh câu hỏi của cô.

ta.

Thi Nhân thật ra rất tò mò với người bạn gái cũ này của anh Đúng lúc này, trợ lý gõ cửa nói: “Mợ chủ, ban giám đốc bên kia đã đến đủ rồi ạ” “Đã nghe ngóng được Hách Liên Thành đến đây để làm gì rồi chứ?” “Đúng như anh Hách nói, anh ta đến để đàm phán thu mua cổ phiếu của tập đoàn a”

Thi Nhân khế day huyệt thái dương: “Chuyện này có nhiều người biết không?” “Hầu như ai cũng biết ạ.”

Thi Nhân thấy hơi tức giận, những người đó cũng hấp tấp quá rồi.

Đâm sau lưng Tiêu Khôn Hoằng một dao, bây giờ thì ai cũng rất tích cực để cố gắng kiếm tiền.

“Mợ chủ không cần lo lâng a, ông chủ nói đã có ông ấy ở đây”

Thi Nhân nhanh chóng bình tĩnh lại, ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phòng họp, nếu bây giờ cô đang đại diện cho Tiêu Khôn Hoằng thì không thể để vương miện của minh rơi xuống duoc

Cô càng phải mạnh mẽ hơn nữa, càng phải phô trương hơn nữa thì người bên ngoài mới nghĩ rằng Tiêu Khôn Hoằng chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Cô phải diễn cho thật tốt mới được,

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio