Chương
Tuy rằng không mang được đồ trang sức về nhưng Thi Nhân muốn mua cho con gái một bộ.
Cô cảm thấy như vậy rất có ý nghĩa.
May mắn thay là địa vị của Tiêu Khôn Hoằng không tầm thường.
Rất nhanh chóng, nhân viên nhà họ Mạc mang tới một chiếc hộp, bên trong chắc là đựng vòng tay trầm hương.
Thi Nhân nhận lấy mở ra xem, cô sững người: “Đây hình như không phải chuỗi vòng tôi chọn.”
Trong hộp có hai chuỗi vòng, một to một nhỏ, rõ ràng đó là một đôi.
Mạc Đông Lăng điềm tĩnh nói: “Đây coi như là quà gặp mặt của tôi, bà Tiêu đừng khách sáo.”
“Thế này thì đắt quá.” Mặc dù Thi Nhân không hiểu nhiều về những thứ này, nhưng nhìn màu sắc và mùi thơm của đôi vòng này thì không phải là đồ bình thường.
Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng bên cạnh.
Người đàn ông nọ gật đầu: “Em nhận lấy đi, thứ mà nhà tổng giám đốc Mạc có sẵn nhất chính là những thứ này.” Ý ở ngoài lời, Mạc Đông Lăng không thiếu tiền.
“Nữ thần ơi, cô nhận lấy đi.
Đại ca tôi không tuỳ tiện tặng quà cho người khác, sau này nhất định không bắt cô trả đâu.” Mạc Tử Tây thêm mắm thêm muối.
Thi Nhân cười nói: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Mạc Đông Lăng nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, không tiễn hai người.
Việc hợp tác sau này, chúng ta hẹn thời gian bàn bạc sau.”
“Luôn sẵn lòng chờ đợi.” Hai người đàn ông nhìn nhau, mọi điều toan tính đều không nằm trong lời nói.
Cao thủ ra tay không cần thiết dùng đến những câu chữ thừa thãi.
“Nữ thần, tôi cũng đi trước đây.
Hẹn gặp cô lần sau!” Mạc Tử Tây cũng rời đi cùng Mạc Đông Lăng.
Thi Nhân khoác tay Tiêu Khôn Hoằng, trên tay cô cầm chiếc hộp, tâm trạng vô cùng tốt.
Hai vợ chồng họ vừa ra khỏi cửa thì một đám đông giới truyền thông chạy đến: “Ông Tiêu, tôi có thể phỏng vấn hai người một lát không?”
Thi Nhân chau mày.
Cô cứ ngỡ Tiêu Khôn Hoằng sẽ lạnh lùng từ chối, nhưng lần này anh lại dừng lại, nhìn các đơn vị truyền thông mời phỏng vấn: “Được, nhưng có một số vấn đề tôi chắc chắn sẽ không trả lời mọi người.”
“Anh Tiêu, chuyện tranh đấu nội bộ của tập đoàn Quang Minh, anh chuẩn bị xử lý thế nào? Nghe đồn cổ phiếu rớt giá mạnh, nội bộ tập đoàn cũng chịu ảnh hưởng, nhiều người đã từ chức.
Anh định xoay chuyển tình thế ra sao?”
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc trả lời: “Kẻ đầu sỏ Tiêu Vinh đã bị bắt giữ, cổ phần nội bộ không có biến động gì quá lớn.
Tôi tin là chẳng mất bao nhiêu thời gian là sẽ khôi phục lại được tập đoàn như trước, thậm chí còn có thể tốt hơn.”
“Anh Tiêu, nhà họ Hách đồn ra rằng cuộc đấu thầu lần này có nội tình.
Là đối thủ số một của họ, anh đánh giá nhà họ Hách như thế nào?”
Ánh mắt anh như có lửa thiêu: “Có lẽ nhà họ Hách ở nước Mỹ có chút thế lực, thế nhưng ở đây, thực lực mới được tính.” Giọng điệu của anh lộ rõ sự cao ngạo nhưng lại không khiến người khác khó chịu.
Ai bảo nhà họ Hách kiêu căng như thế, ấn tượng của họ trong mắt người ngoài căn bản là chẳng ra sao.
Thêm vào đó, tập đoàn Quang Minh là doanh nghiệp nước nhà, nhà họ Hách tự cao tự đại xem thường tập đoàn Quang Minh, từ một góc độ nào đó cũng là xem thường đất nước này.
Như vậy xem ra, những người đứng về phía nhà họ Hách ngày một ít ỏi hơn.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng trả lời hai câu hỏi trên, anh liền khoác tay lên vai Thi Nhân rồi rời đi.
“Câu hỏi cuối cùng, anh Tiêu, trên mạng từng đồn rằng anh đã ký một bản chuyển nhượng tài sản, người được thừa hưởng là vợ anh, đúng không?”
Tiêu Khôn Hoằng ngừng lại nhìn phóng viên: “Đúng thế, là do tôi ký.”
Người xung quanh cùng oà lên một tiếng.
Ghen tị quá đi mất, những điều này thế mà lại là sự thật.
Tiêu Khôn Hoằng lại là kẻ si tình thế này ư? Đem tất cả tài sản của mình cho vợ con.
Thi Nhân nghe xong, trong mắt cô tràn ngập ý cười.
Sự hiểu lầm bên ngoài kia rất nhiều, cô biết anh là vì cô nên mới đứng ra phía trước tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.
Tiêu Khôn Hoằng cũng chủ động ở trước mặt phóng viên nắm tay cô, thái độ đã tương đối rõ ràng rồi.
“Anh Tiêu, vậy thì anh và vợ lúc nào mới tổ chức đám cưới?”
Tiêu Khôn Hoằng sững người, đám cưới ư? Anh bất chợt nhớ đến năm năm về trước, hình như khi kết hôn với Thi Nhân, cơ bản là chưa có cái đám cưới nào.
Bao nhiêu năm trôi qua, có vẻ anh đã quên bằng đi chuyện này.
Bây giờ bị phóng viên hỏi đến anh mới nhớ ra mình còn nợ vợ một đám cưới.
Một nét áy náy vụt qua trong mắt Tiêu Khôn Hoằng,sau đó anh nhìn phóng viên đáp: “Sắp rồi, đến lúc đó mọi người đều tới uống rượu mừng nhé.”
Người đàn ông này chẳng mấy khi lại rộng rãi như thế, thái độ cũng thoải mái đến vậy.
Khi phóng viên vẫn còn tiếp tục muốn phỏng vấn thì Tiêu Khôn Hoằng đã đưa Thi Nhân đi rồi.
Hai người mau chóng rời khỏi hội trường triển lãm.
Sau khi lên xe, Thi Nhân vẫn cảm thấy hai tai mình còn nóng bừng.
Cô cúi đầu mở chiếc hộp, cầm một chuỗi vòng đưa lên ngửi, mùi hương thật thơm.
Hương thơm hơi nhẹ, nhưng thứ mùi này không biết phải nói ra sao, lúc ẩn hiện lúc rõ ràng, rất đặc biệt.
“Thơm lắm à?” Tiêu Khôn Hoằng dựa sát lại, tự nhiên ôm cô vào lòng, cúi đầu ngửi chuỗi vòng trên tay cô: “Ừ, không tệ.”
“Để em đeo cho anh.” Thi Nhân kéo tay anh lại, đeo lên tay trái của anh, chiếc sơ mi màu trắng phối với chuỗi vòng màu này, bỗng nhiên cảm thấy trông hơi già dặn.
Hình như chỉ có người đã có tuổi mới thích thú với những thứ này.
“Sao vậy?”
“Không sao, em đang nghĩ là cái này có phải người có tuổi rồi mới đeo không?” Thi Nhân cứ cảm thấy kỳ quặc, thêm vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái bên phải của anh, càng nhìn anh càng giống như một thương nhân giàu có tuổi trung niên.
“Có trẻ trung như anh không?” Chân mày Tiêu Khôn Hoằng khẽ nhướng lên, khuôn mặt trưởng thành đầy sức quyến rũ, dáng người cao ráo rắn chắc, nhìn thế nào cũng không giống một người đàn ông có tuổi.
Thi Nhân vẫn về bàn tay anh: “Vâng, không ai trẻ trung như anh cả được chưa.”
Tiêu Khôn Hoằng tiện tay cầm chuỗi vòng còn lại trong hộp, cũng đeo lên tay cho Thi Nhân, điều chỉnh kích cỡ lớn nhỏ của chiếc vòng, đeo lên vừa như in.
“Nam trái nữ phải, em phải đeo bên phải chứ.”
“Không phải đều giống nhau cả à?”
“Không giống nhau.”
Tự Thi Nhân lại chỉnh sửa một chút, đổi từ tay trái sang tay phải, lúc điều chỉnh kích cỡ có chút bất tiện.
Người đàn ông bên cạnh giúp cô điều chỉnh lại, sau đó anh khẽ giọng nói: “Em muốn đám cưới như thế nào?”
Đám cưới?
Thi Nhân bỗng ngẩn người, cô lắp ba lắp bắp trả lời: “Chúng ta bây giờ còn phải tổ chức đám cưới à? Con cũng có rồi.”
Nói thật lòng, trình tự của cô và Tiêu Khôn Hoằng đã bị đảo ngược lại.
Hiện giờ đúng thực là cô chẳng hề nghĩ đến chuyện đám cưới và cũng không để tâm lắm.
“Đương nhiên là phải tổ chức.” Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt tay cô không buông: “Người khác có, em cũng phải có.
Người khác không có, em cũng phải co.
Hôm nay phóng viên đã nhắc nhở anh.
Anh đúng là nên cho vợ mình một đám cưới.
Người phụ nữ nào cũng để tâm đến mấy thứ nghi thức này, anh muốn đền cho cô một cái.
Chủ yếu là anh muốn thấy cô vợ bé nhỏ của mình mặc váy cưới, mặc cho anh xem, mặc váy cưới gả cho anh, chứ không phải giống như ngày đó, cái gì cũng không có.
“Anh cảm thấy đám cưới khi xưa của anh là đủ khiến rung động lòng người rồi.”
Thi Nhân ngẩng đầu, nửa cười nửa không nhìn anh: “Anh Tiêu ngày xưa chơi bời cũng dữ lắm, hộp đêm trở thành đêm tân hôn, cả đời này em cũng không quên nổi.”
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng rất phức tạp, anh bị chọc tức đến nỗi không nói nên lời bởi lời cô nói là sự thật.
Ngày xưa khi anh đón cô đến, hình như trên người cô cũng mặc váy cưới, vô cùng thảm hại đứng trong căn phòng đó.
Anh thậm chí còn không nhớ ngày đó vẻ mặt của cô ra làm sao.
Tiêu Khôn Hoằng ôm lấy cô, khẽ nói: “Anh xin lỗi”
“Em chấp nhận lời xin lỗi, nhưng em có vài điều nghi vấn.” Mắt Thi Nhân bừng sáng, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Công cụ trong cái phòng đó, anh đã sử dụng chưa?”