Chương
Cả đám quản lý đều vây quanh trợ lý Tiêu để hỏi.
Hôm nay thái độ của ông chủ cực kỳ lạ, chẳng lẽ ông chủ muốn tất cả bọn họ đều cuốn gói ra khỏi tập đoàn?
“Trợ lý Tiêu, anh là trợ lý của ông chủ, anh nói sớm xem ý của ông chủ là gì để chúng tôi còn chuẩn bị trước.”
Trợ lý Tiêu trả lời một cách bình tĩnh khi đối diện với những câu hỏi hoảng loạn của mọi người: “Ai nói với mấy người rằng ông chủ sắp bị đuổi việc mấy người.
Vì hôm nay tâm trạng của ông chủ đang vui vẻ nên mới thế.”
“Ông chủ đang có tâm trạng tốt ư? Điều này là không có khả năng.”
“Nhưng đúng là hôm nay tôi cũng cảm thấy tâm trạng của ông chủ rất lạ, lại còn cầm ngược tài liệu nữa cơ.”
Trợ lý Tiêu hắng giọng một tiếng: “Sao mấy người có thể nói như vậy hả, ông chủ là người như thế nào? Là người cầm ngược tài liệu cũng có thể xem hiểu nội dung.”
Anh ta làm trợ lý bên cạnh ông chủ nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng phải giữ lại chút hình tượng của anh trong lòng nhân viên chứ.
Sau đó anh ta nói tiếp: “Trước khi buổi họp diễn ra, bà chủ đã mang cơm trưa tình yêu đến, đã hiểu vấn đề chưa?”
“Đã hiểu, thì ra là thế.”
“Tôi từ lâu đã nghe nói quan hệ của ông chủ với bà chủ rất nồng nàn sâu sắc, hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến.”
Trợ lý Tiêu cười gật đầu: “Về sau lời nói của bà chủ chính là đại diện cho lời của ông chủ.
Mọi người phải thông minh hơn chút.”
“Đã biết…Đã biết.”
Không ngờ ông chủ là người máu lạnh vô tình như vậy, bọn họ cho rằng chắc chắn anh sẽ phải sống cô đơn đến già, nhưng giờ đây lại thực sự gặp được tình yêu đích thực.
Thế giới này rộng lớn như vậy.
Đúng là không có chuyện gì là không thể xảy ra được.
Hôm nay, Tiêu Khôn Hoằng tan làm sớm trực đi đến nhà trẻ đón ba đứa nhỏ.
Ba bánh bao nhỏ nhìn thấy anh đến, chúng cực kỳ vui vẻ chạy đến chỗ anh giống như khi nhìn thấy pháo hoa.
Người đàn ông mỗi tay ôm một đứa, đứa còn lại ôm cổ anh.
Tiêu Khôn Hoằng cúi người bế ba đứa bé lên xe, anh đưa mấy đồ ăn vặt chuẩn bị sẵn cho ba đứa: “Hôm nay đi học các con có ngoan ngoãn nghe lời cô giáo không vậy?”
“Con rất ngoan đó.”
Đứa bé thứ ba hay gây rối phá phách, mỗi lần trả lời thì cô bé cực kỳ nhanh, chỉ sợ bị túm bím tóc nhỏ của cô bé lại.
Tiêu Khôn Hoằng híp mắt lại nhìn ba đứa bé: “Sao cha lại nghe thấy được có một đứa bé không nghe lời, khi đến giờ ngủ trưa luôn đi quấy rầy đến những bạn khác?”
Đôi mắt tròn vo của Mạc Tiểu Khê chớp chớp: “Bởi vì mấy bạn kia đều không ngủ được mà ba.”
“Bạn đó có ngủ được hay không thì con cũng không nên đi trêu đùa bạn, con làm chuyện này là không đúng rồi.”
“Nhưng lần trước cậu ấy cũng đánh thức con dậy, nhưng cô giáo vẫn không nói bạn ấy.
Sao cha lại nói con cơ chứ?”
Bánh bao nhỏ bỗng thấy có chút khó chịu, cô bé cảm thấy miếng bánh ngọt đang cầm trên tay cũng không còn ngon nữa.
Mạc Tiểu Bắc đang cầm hoa quả trên tay nói chen vào một câu: “Đó là do em thường xuyên không nghe lời, cô giáo đương nhiên có cái nhìn phiến diện đối với em.”
“Em ghét cô giáo đeo kính kia.”
Bánh bao nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Tiêu Khôn Hoằng và nói: “Cha…cha, cha bảo cô giáo đừng đeo cái kính đó nữa được không?”
“Ừ, để cha về bảo với cô giáo.”
Tiêu Khôn Hoằng lấy khăn giấy ra rồi tự lau miệng cho cô con gái nhỏ:” Con cẩn thận một chút, đừng để rơi vụn %D ra ngoài, con quấn giấy ăn vào mà cầm.”
“Dạ, được ạ.”
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn cầm lấy, một giây sau đó thì chỗ bánh vụn trọng tay cô bé đều lọt vào khe ghế.
“Ôi, bánh rơi xuống rồi.”
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ cực kỳ lo lắng, lập tức duỗi bàn tay nhỏ ra nhặt lên.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy vụn bánh quy trên tay con gái, lông mày đều nhíu lại, cuối cùng anh đành phải thở dài, một tay ôm cô bé ngồi lên đùi anh: “Quên đi, con không cần phải nhặt, con ăn bánh trước đi.”
Một người đàn ông mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế về sự sạch sẽ, không bao giờ ăn trên xe.
“Không được rồi, ba sẽ tức giận.
Cha ơi… không phải con cố ý đâu.”
Bánh bao nhỏ biết nhìn mặt đoán ý nên khuôn mặt cô bé ngay lập tức nói xin lỗi.
Tiêu Khôn Hoằng cười cười nói: “Cha không có tức giận, không sao đâu.”
Chút việc nhỏ ấy không đáng để anh tức giận.
Khi Tiêu Khôn Hoằng đến đón con, anh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nên cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để cho con làm bẩn trên xe.
“Cha, cha tốt nhất trên đời.”
Bánh bao nhỏ nhanh chóng hôn chụt một cái lên má anh, khóe miệng cô bé còn dính vụ bánh dính thêm cả nước miếng, dán lên mặt Tiêu Khôn Hoằng.
Người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ: “…”
Bây giờ anh còn có thể làm sao nữa, chỉ còn cách là nhịn xuống.
Anh không ngừng tự an ủi bản thân đây là con của anh, do anh sinh ra.
Ba đứa nhỏ ngồi trên xe nói chuyện rôm rả lần ăn uống đủ thứ.
Lông mày Tiêu Khôn Hoằng luôn nhíu lại, nhưng sau đó lại có thể bình tĩnh nhìn cảnh tượng lộn xộn, không có bất kỳ phản ứng lớn nào.
Có lẽ thói quen là một thứ đáng sợ nhất.
Chiếc xe trở về khu biệt thự Thiên Thượng số một.
Ba đứa bé nhanh chóng nhảy xuống xe, vừa chạy vừa thi nhau gọi mẹ, vội vàng chạy vào trong nhà.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua bãi chiến trường trong xe, huyệt thái dương hơi co giật:” Cậu mang xe đi rửa với khử trùng đi.”
” Vâng thưa ông chủ.”
Trợ lý Tiêu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, từ khi ông chủ có thêm ba đứa con còn mua thêm mấy chiếc xe có không gian khá lớn.
Trong đó, xe bảo mẫu cũng có hai chiếc xe.
Vì cái gì ư, nguyên nhân rất đơn giản, ví dụ gặp tình huống như hôm nay còn có xe để thay đổi.
“Cậu cũng tan làm sớm về nhà đi.”
Tiêu Khôn Hoằng không để cho trợ lý đi theo vào, bây giờ anh không cần có trợ lý bên cạnh bởi vì anh còn có ba đứa bé cùng với vợ ở bên cạnh sao có thể để người khác chen vào được cơ chứ.
Trợ lý Tiêu cũng không kiên trì nữa, xoay người lái xe rời đi.
Nhưng mà anh ta vừa mới ngồi lên xe liền nhận được tin nhắn liên quan đến ông cụ Tiêu.
Trợ lý Tiêu quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự Thiên Thượng số một sau đó nói với lái xe rời đi: “Đi một chuyến đến bệnh viện trước.”
Từ sau khi Tiêu Vinh xảy ra chuyện, tập đoàn Tiêu Thị mới trở nên một mớ hỗn độn.
Tuy nhiên, bởi vì có ông chủ Tiêu ở đây, tập đoàn cũng chưa đến mức phải đóng cửa, nếu như không có ông chủ để ý tới, ước chừng cách thời gian tập đoàn bị phá sản không xa.
Mà nghe nói sức khỏe của ông cụ cũng không tốt, cũng chính là chuyện trông chờ từng ngày.
Bây giờ, ông cụ lại muốn gặp cậu chủ Tiêu.
Trợ lý Tiêu cảm thấy anh ta nên đến gặp trước rồi sẽ nói cho ông chủ sau, ông chủ vất vả lắm mới được trải qua cuộc sống bình thường nên anh ta không muốn phiền đến anh vì chuyện nhỏ này.
Bệnh viện tư nhân của của nhà họ Tiêu.
Khi trợ lý Tiêu đi đến chỗ này, anh ta thấy nơi này có chút vắng vẻ, nhưng mà bệnh viện vẫn hoạt động bình thường.
Anh ta đi trực tiếp lên tầng cao nhất, nhưng còn chưa đi đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng loảng xoảng của cái gì rơi xuống đất.
Nhìn ông cụ Tiêu trông phờ phạc ốm yếu nhưng lại trực tiếp cầm đĩa cơm lên đập thẳng vào người Vương Ngọc San, trong ánh mắt ông ta hiện nên sự tức giận.
Nếu không phải do người phụ nữ này gây ra thì nhà họ Tiêu cũng không trở nên như thế này.
Mà ông ta cũng không thể không gặp được ba đứa cháu nội của ông.
Vương Ngọc San tức giận nói lại: “Ông già mà không chịu chết đi, ông còn tưởng rằng bản thân là ông già cao thượng ngồi tít trên cao sao? Bây giờ ông là một người tàn phế, nếu tôi mà không đến đưa cơm cho ông, ông đã sớm chết đói ở chỗ này rồi.”
“Cút, đồ phụ nữ đê tiện.”
” Đúng vậy, tôi là người phụ nữ đê tiện đấy.
Nhưng mà ông thì hơn tôi được chỗ nào cơ chứ?? Không phải lúc trước là do đuổi Thi Nhân ra khỏi nhà sao? Cũng là ông coi Hải Đào như bảo bối mà cưng chiều sao, chính ông mới là mắt mù, ông cũng là người ngu xuẩn mà thôi.”
Ông cụ tức giận đến mức ho khan không ngừng.
Vương Ngọc San đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn ông cụ, mỗi lần đều như vậy, sao ông già này còn chưa chết quách đi chứ?
Mỗi ngày cô ta đều đến chọc tức ông cụ.
Kết quả là sức khoản của ông ta càng ngày càng sống tốt hơn.
Bây giờ, Tiêu Vinh đều bị bắt mà ông cụ sau nhiều lần nguy kịch vẫn sống sờ sờ ra đấy.
Khi trợ lý Tiêu xuất hiện ngoài cửa phòng, thì nhìn ông cụ Tiêu đang nằm trên giường và tình hình ở trong phòng, anh ta không khỏi nhíu mày lại, không khí trong phòng bệnh có vẻ như không vui vẻ gì.
“Trợ lý Tiêu?”
Khi Vương Ngọc San nhìn thấy người đứng ở cửa sắc mặt cô ta nhanh chóng thay đổi: “Vừa rồi do ông cụ Tiêu tự mình nổi giận không ăn, không liên quan gì đến tôi.”
Vương Ngọc San còn cho rằng Tiêu Khôn Hoằng đã từ bỏ tài sản bên ông cụ Tiêu, không nghĩ tới trợ lý Tiêu sẽ lại đến đây.
“Trợ lý Tiêu, cậu đến đúng lúc lắm, tôi muốn gặp Tiêu Khôn Hoằng!”
Ông cụ Tiêu nhìn thấy trợ lý Tiêu đến thì cố hết sức để kiềm chế cơn ho nói: ” Tôi muốn lập một bản di chúc mới.
Đáy mắt Vương Ngọc San hiện lên sự độc ác.
Cái ông già chết tiệt này, sao còn nhớ mãi không quên đến việc lập di chúc mới vậy, mà căn bản hiện tại Tiêu Khôn Hoằng cũng không thèm lấy nhận chức tại tập đoàn Tiêu Thị.
Nếu di chúc thật sự được sửa lại, cô ta sẽ thật sự ra đi với hai bàn tay trắng.