Chương Thi Nhân nhận được cuộc điện thoại này thì bất chợt sửng sốt:
“Chào anh.”
Mấy ngày nay, cô gần như đã quên mất chuyện này.
Dù sao Tiêu Khôn Hoằng không cho phép cô nhúng tay vào, khó khăn lắm mới dỗ dành được anh.
Trong khi cô còn chưa nghĩ ra nên giải quyết thế nào, rốt cuộc đối phương đã tìm đến tận cửa rồi.
“Về chuyện mở phiên tòa sao?”
“Ngày mai mở phiên tòa, nhưng tôi muốn nói một chút về chuyện này, chúng tôi thật sự không muốn ra tòa đâu, đây chỉ là ý kiến của một mình vợ tôi thôi.
Tuy nhiên sau lần trước chị đến đây thì anh Khôn Hoằng đã từ chối đàm phán rồi.”
Suy cho cùng, họ không có hy vọng sẽ giành chiến thắng trong vụ kiện tụng này.
Nhưng vì thái độ của nhà họ Tiêu bên kia nên quả thật trong khoảng thời gian này họ rất mệt mỏi.
Anh ta tính sẽ tìm chị Tiêu nhưng liên lạc mãi không được, không tìm được cách thức liên lạc với chị Tiêu.
“Vậy anh muốn nói chuyện gì đây?” Thi Nhân nhớ đến chuyện lần trước, thái độ của mẹ nhóc béo rất cương quyết, rõ là không chấp nhận giải hòa.
Cô chưa từng gặp cha của nhóc béo nên không biết thái độ của anh ta ra sao.
“Thật ra lần trước chị tới, tôi không gặp được chị, trái lại vợ tôi đã nói rất nhiều điều không hay, tôi thành thật xin lỗi chị.
Đó không phải là ý định của tôi và nhóc béo đâu.”
“Vậy anh có ý gì?”
Thi Nhân cảm thấy chuyện này còn có cơ hội chuyển biến tốt.
Thật ra mấy ngày qua, Mạc Tiểu Khê không vui vẻ như mặt ngoài, dù sao trước đây nhóc béo là bạn của cô bé, bây giờ tự nhiên lại xung đột với bạn, điều này chắc hẳn đã ảnh hưởng đến tâm trạng của con trẻ.
“Hôm đó sau khi chị đi, nhóc béo luôn nói với tôi rằng nó muốn xin lỗi Tiểu Khê, nhưng thằng bé chưa tìm được cơ hội.”
Thi Nhân bỗng nhìn lên trần nhà, cô chậm rãi hỏi: “Nhóc béo tự muốn xin lỗi hay anh chị bắt ép cậu bé?”
“Nhóc béo tự muốn xin lỗi, cu cậu còn chuẩn bị quà xin lỗi cho cặp sinh ba nhà chị nữa.
Có thể cho bọn trẻ một cơ hội không, dù vụ kiện này có mở hay không nhưng anh chị có thể để nhóc béo xin lỗi cô bé trước được không.
Tôi biết những gì con tôi nói chắc chắn đã gây tổn thương cho cặp sinh ba nhà chị.
Vì thế, xin hãy cho chúng tôi được nói lời xin lỗi.”
Thi Nhân dừng một lát, nhận ra khóe mắt mình đột nhiên ửng đỏ.
Thật ra chuyện này không gay go như cô nghĩ, đúng thế không?
Thi Nhân suy nghĩ một hồi, sau đó đáp: “Được.
Anh chọn địa điểm đi.”
Mâu thuẫn giữa trẻ con hãy để cho trẻ con tự giải quyết thôi.
Nếu ba đứa nhóc quyết định tha thứ thì cô cũng không cần phải bối rối, khó xử nữa không phải sao?
Đây là cuộc sống của các con, cô không thể đưa ra quyết định thay chúng được.
Thi Nhân ngẫm nghĩ rồi lại phấn chấn lên.
Đến thời gian hẹn, Thi Nhân lái xe đến trường đón ba đứa nhỏ về, thật ra mấy ngày nay các con luôn không đến trường.
Hôm nay là ngày đầu tiên.
“Mẹ, tại sao hôm nay mẹ đón tụi con sớm vậy ạ?”
Mạc Tiểu Bắc liếc nhìn đồng hồ, còn lâu nữa mới tới giờ tan học.
Thi Nhân hơi sững lại: “Mẹ đưa mấy đứa đi công viên chơi, không muốn đi hả?”
“Muốn, con muốn đi công viên chơi thả diều ạ.”
Mạc Tiểu Khê nghe được hai từ công viên thì nhanh chóng nghĩ đến trò thả diều.
“Nhưng mà bây giờ là mùa đông, mình không thể thả diều được đâu.”
Thi Nhân dắt ba đứa nhỏ trắng tròn mũm mĩm lên xe.
Cô đọc hướng dẫn chỉ đường rồi lái xe đến chỗ đã hẹn.
Song, Thi Nhân mới vừa đi thì thông tin đã lập tức truyền đến tay Tiêu Khôn Hoằng.
Anh nhìn tập tài liệu, do dự hồi lâu: “Tâm trạng của bà chủ thế nào?”
“Trông không tệ lắm.”
Trợ lý Tiêu nhìn anh: “Nếu anh thật sự lo lắng hay là chạy qua xem thử đi? Khi đó, có lẽ bà chủ đang mong ngóng có anh ở bên cạnh đấy.”
“Cũng đúng.”
Tiêu Khôn Hoằng thoắt đứng dậy khỏi ghế, anh cầm lấy áo khoác: “Dặn tổng giám đốc đại lý giải quyết cuộc họp tiếp theo, xong rồi đưa hồ sơ cho tôi xem.”
“Được, sếp”
Trợ lý Tiêu đứng ở văn phòng đưa mắt nhìn ông chủ bỏ đi.
Hiện nay bên cạnh ông chủ đã có trợ lý mới, không cần anh ta phải đi theo mọi lúc mọi nơi nữa.
Vậy cũng tốt, cuối cùng anh ta đã chờ được đến hôm nay rồi.
Công viên trung tâm.
Thi Nhân dẫn ba đứa nhóc đến công viên, cô nhìn thấy bãi cỏ vắng vẻ, quang cảnh mênh mông ở đây thì cảm thấy không tồi.
Vào mùa xuân nếu đến đây chơi diều là quá ổn rồi.
“Mẹ, thả diều đi mẹ!”
Cô bé nhỏ trăng trắng cũng chỉ biết có diều, không quan tâm bây giờ là mùa nào.
Mạc Tiểu Bắc nghiêm túc nói: “Đã nói bây giờ là mùa đông, mình không thể thả diều rồi mà.”
“Anh hai xấu, bên kia rõ ràng có diều kìa.”
Mạc Tiểu Khê thấy được diều ở đẳng kia, nhất thời kêu ré lên: “Mẹ, có diều kia kìa, thật sự có diều đấy ạ.”
Thi Nhân nhìn theo tầm mắt của con, thật sự có diều à.
Trời hôm nay rất lạnh.
Mặc dù có gió nhưng toàn là gió rét mà thôi.
Ai lại chơi thả diều vào lúc này chứ.
Thi Nhân dẫn ba con tới, sau đó thấy một người đàn ông đang cầm diều, bên cạnh còn dắt theo một đứa bé trai.
Cô nhận ra đứa bé đó là ai.
“Nhóc béo!”
Lúc Mạc Tiểu Khê thấy cha con nhóc béo đang thả diều, ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó cô bé như nhớ tới điều gì nên chợt dừng bước lại.
Thi Nhân liếc nhìn con, sau đó đi đến chỗ cha con nhóc béo.
Mắt của Mạc Tiểu Khê cứ dõi theo con diều đang bay trên bầu trời, nếu không phải đang có người lớn ở đây, có lẽ cô bé đã chạy theo con diều nọ rồi.
Thi Nhân nhìn đối phương: “Chào anh.”
“Chào chị Tiêu, cảm ơn vì chị đã tới đây.”
Sâu trong mắt của cha bé nhóc béo xuất hiện sự cảm kích, anh ta đưa cuộn dây cho nhóc béo: “Bây giờ cha giao cho con nhé.”
Nhóc béo nhìn Mạc Tiểu Khê: “Tớ xin lỗi cậu nha, tớ không nên nói xấu mẹ cậu, là tớ không đúng.”
Mạc Tiểu Khê liếc nhìn Thi Nhân.
Thi Nhân xoa đầu cô con gái nhỏ: “Đi đi, con muốn làm sao thì cứ làm như thế, mẹ sẽ nghe theo các con.”
Mạc Tiểu Bắc nhìn nhóc béo: “Đúng là cậu nên xin lỗi bọn tớ, nếu không phải cậu nói năng quá đáng thế thì bọn tớ đã không đánh cậu rồi.”
“Cậu đánh tớ đau lắm đấy.”
Nhóc béo còn oán giận đôi chút, cậu bé nhìn Mạc Tiểu Khê: “Tặng cậu nè, cậu nói muốn xem thả diều nên tớ đã năn nỉ cha rất lâu mới xin được đấy.”
Mạc Tiểu Khê cầm cuộn dây diều, cô bé kích động liếc nhìn con diều trên bầu trời, sau đó mím môi: “Vậy lần này tớ tha thứ cho cậu đó.
Còn nữa, tớ không nên dùng hộp bút đập vào cậu.”
Nhưng nhóc béo đã bị chảy máu rồi.
“Không sao, tớ là đàn ông con trai mà, bây giờ khỏe re rồi.”
Nhóc béo võ vỗ vào bụng nhỏ của mình, thể hiện mình rất khỏe mạnh.
Mạc Tiểu Khê giơ cuộn dây lên: “Vậy bây giờ chúng ta chơi thả diều đi.”
“Ờ được đó, cha tớ còn chuẩn bị thêm mấy con diều nữa nè.”
Nhóc béo dẫn cặp sinh ba đi lấy diều.
Thi Nhân thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra trẻ con còn rộng rãi hơn cô, do bản thân cô vẫn chưa thể quên được thôi.
“Chị Tiêu, cảm ơn chị.”
“Không, tôi cũng phải cảm ơn anh mới đúng.”
Giờ đây Thi Nhân nhớ tới những gì Tiêu Khôn Hoằng từng nói thì mới hiểu được dụng ý của anh.
“Chị Tiêu, vậy tôi qua đó giúp bọn trẻ chơi thả diều nhé.”
“Vâng.”
Thi Nhân đứng nhìn, gió lạnh mùa đông thổi qua nhưng cô lại cảm thấy không quá lạnh.
Trái lại nó còn giúp cô trở nên càng ngày càng minh mẫn.
Đột nhiên bả vai nặng trĩu, sau đó là cảm giác ấm áp, Thi Nhân quay đầu lại thấy có người đang khoác áo cho cô.
Tiêu Khôn Hoằng đứng bên cô: “Xem ra các con đã có được sự lựa chọn của mình rồi.”