Chương
Tiêu Khôn Hoằng rất bình tĩnh.
Bây giờ, ngoại trừ cô vợ bé bỏng ra, mọi người xung quanh đều biết anh chuẩn bị cầu hôn ở sân chơi.
Mạc Tử Tây lén lút nháy mắt, Tiêu Khôn Hoằng đã sớm liên lạc với anh trai cô ấy từ lâu, nói rằng muốn sử dụng sân chơi để cầu hôn.
Thời điểm nhà họ Mạc tổ chức tiệc lại đúng lúc đông khách du lịch nhất.
Sân chơi của nhà họ Mạc cũng sẽ nghênh đón lượng khách cao điểm, tuy nhiên vì người đàn ông nào đó muốn cầu hôn nên đã miễn cưỡng đóng cửa một tuần, chờ tối mai sau khi màn cầu hôn này kết thúc mới có thể mở cửa trở lại.
Tiêu Khôn Hoằng vì kế hoạch cầu hôn không biết đã trả cho anh cả bao nhiêu tiền.
Nói cho cùng, anh cả cũng là người kinh doanh buôn bán, không chịu lỗ bao giờ, một tuần không mở cửa, doanh thu chắc chắn không hề ít.
Nghĩ đến đây, Mạc Tử Tây không khỏi thở dài một tiếng.
Tiền thực sự có thể giải quyết rất nhiều thứ.
Trong lòng Mạc Tử Tây thầm ngưỡng mộ Thi Nhân, gả cho một người chồng giàu có như vậy, mặc dù đầu năm trở về nước còn muốn báo thù, kết quả cuối cùng lại ở bên nhau.
Mạc Tử Tây lo lắng cho tình hình của nữ thần, không biết có phải bị Tiêu Khôn Hoằng lừa gạt, hay là vì đứa trẻ mà chịu ủy khuất không.
Kết quả hóa ra không phải như vậy.
Tuy trước đây Tiêu Khôn Hoằng có chút cặn bã nhưng đối với nữ thần có lẽ vẫn khá tốt.
Sau bữa ăn, Thi Nhân nhìn Mạc Tử Tây: “Chị đã mang lễ vật đến rồi, em lấy một ít về đi.”
“Cảm ơn chị.” Mạc Tử Tây thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may là có chị, nếu không lần này em nhất định sẽ bị mắng.”
“Sao có thể, ông nội đối xử với em rất tốt.”
“Trước kia là vậy, nhưng bây giờ lại có thêm một trà xanh.
Ông nội rất yêu thương chị họ của em, chỉ mong có thể bù đắp mọi thứ cho chị ấy.”
Mạc Tử Tây nhắc đến chuyện này, nhất thời cảm thấy tâm trạng không tốt lắm.
“Thảo nào, chị cảm thấy em có tâm sự.”
Thi Nhân sờ đầu cô ấy: “Người chị họ kia không dễ sống chung sao?”
“Ngược lại rất dễ chung sống.
Có điều em không thích chị ấy, chỉ cần duy trì mối quan hệ xã giao là được.
Nhưng chị ấy có vẻ rất thích gần gũi với em, điều đó làm em cảm thấy không thoải mái.
Sau đó anh hai liền mắng em.”
Bởi vì chuyện lần trước, Mạc Tử Tây đã lâu không về nhà.
Từ khi chị họ quay lại, cô ấy cảm thấy mình không có chỗ đứng trong nhà, trở thành một người vô hình.
“Có phải em suy nghĩ nhiều rồi không? Dù sao cô gái kia cũng mới trở về, tâm lí bất an nên muốn kéo gần quan hệ với mọi người, nhưng lại dùng sai cách.”
“Không phải, chị ấy chính là trà xanh.
Em ghét người này.”
Mạc Tử Tây chán nản nói: “Quên đi, đừng nhắc tới chị ta nữa.
Chúng ta nói chuyện khác đi, vật trang trí này thật đẹp.”
Cô ấy nhìn những món đồ trang trí mừng thọ dưới ánh đèn hồi lâu.
Cuối cùng, Mạc Tử Tây phải thừa nhận rằng nữ thần thật sự có tài, cả đời này có lẽ cô ấy cũng không bắt kịp.
“Nữ thần, chị có muốn cân nhắc việc gia nhập nhà họ Mạc chúng em không?”
Vừa vặn Thi Nhân cũng rất có hứng thú với điêu khắc, lại đặc biệt có tài năng.
Nếu cô gia nhập nhà họ Mạc thì chắc chắn sẽ lấn át trà xanh Thảo Hiến kia.
“Chị vẫn cần phải xem xét vấn đề này cẩn thận, tạm thời chưa trả lời ngay được.”
Thi Nhân vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời.
“Vậy cũng được, lúc khác chúng ta nói tiếp, em mang thứ này đi trước.
Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai em sẽ dẫn mọi người tham quan một vòng, đích thân em là hướng dẫn viên.”
“Được.”
Thi Nhân tiễn Mạc Tử Tây đi, không ngờ cô chủ mới trở về kia lại khó sống chung đến vậy.
Cô quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Anh có biết cô chủ Mạc kia không? Em nghe nói cô ấy sẽ đích thân xuất hiện trong bữa tiệc lần này.”
“Anh không quan tâm đến những người không quan trọng.”
Câu trả lời của Tiêu Khôn Hoằng rất phù hợp với phong cách thường ngày của anh.
Vốn dĩ chuyện của nhà họ Mạc không liên quan gì đến anh, anh quan tâm đến những người phụ nữ khác làm gì?
Cả hai cùng nhau đi tới đi lui, hóng gió bên bờ biển.
“Rất lâu rồi em không được nghỉ phép.
Đi dạo trên bãi biển ung dung như vậy thực sự rất thư giãn.”
“Anh cũng vậy.”
Hai người tay trong tay nhìn ba đứa nhỏ đang chơi đùa trước mặt, cảm thấy giờ khắc này vô cùng hạnh phúc.
Mạc Tử Tây mang cái hộp trở về nhà họ Mạc.
Đây là món quà mà cô ấy đã chuẩn bị, phải tìm một chiếc hộp cất giữ nó.
“Tử Tây, cuối cùng em cũng trở lại.
Ông nội nhắc về em rất lâu rồi.
Em vẫn còn giận chị sao?”
“Tại sao lại là chị?”
Thời điểm Mạc Tử Tây nhìn thấy Bạch Mỹ Đình, trong lòng không khỏi có chút bực mình.
Cô ấy không muốn để ý tới đối phương.
Nhưng Bạch Mỹ Đình không nhường đường, cô ta đi theo Mạc Tử Tây về phía trước: “Đây là quà em chuẩn bị cho ông nội sao? Chị xem qua một chút được không?” “Không thể “
Mạc Tiểu Tây từ chối không thương tiếc.
“Tử Tây, em đừng có thù hằn với chị như vậy được không, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
“Chị có phiền hay không? Người một nhà cũng có thể có quan hệ không tốt.
Đừng dùng bộ dạng này nói chuyện với tôi, ở đây không có người ngoài, chị diễn trò cho ai xem? Chị chỉ cần lấy lòng ông nội là được, đừng để ý đến tôi.”
Mạc Tử tây cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp cạn kiệt.
Bạch Mỹ Đình nhìn Mạc Tử Tây rời đi, trong mắt xẹt qua một tia u ám, người phụ nữ không biết tốt xấu.
Cô ta quay đầu nhìn người hầu bên cạnh: “Đi kiểm tra xem cô ta chuẩn bị quà gì.”
Lần này xuất hiện, cô ta nhất định phải trở thành tâm điểm của mọi người.
“Cô chủ không cần lo lắng.
Nghe nói cô hai chuẩn bị quà là lễ vật điều khắc, nhưng cô hai vốn không có thiên phủ nên không có gì phải sợ.”
“Vậy thì tốt.”
Bạch Mỹ Đình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cô ta là một người thích nhiệt tình quá mức sao?
Nếu không phải muốn biết Mạc Tử Tây đã chuẩn bị gì, cô ta sẽ không thân thiết như vậy, lại còn bị chê cười.
Hãy chờ xem, cô ta chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế phù hợp nhất của ông nội.
Về phần Mạc Tử Tây, cứ chờ đi.
“Cô chủ đã tốn không ít tâm tư cho ông chủ, lễ phục cho bữa tiệc lần này đã chuẩn bị xong.”
“Tại sao phải mặc áo dài, lễ phục cao cấp không được sao?”
Bạch Mỹ Đình có chút không cam lòng.
Cô ta thích mặc những bộ váy cao cấp đắt tiền thay vì những bộ áo dài cũ rích, không hợp với thân phận của cô ta chút nào.
“Cô chủ, đây là do ông chủ phân phó.
Tốt hơn là cô không nên tự quyết định.”
Sắc mặt Bạch Mỹ Đình khẽ thay đổi: “Ra vậy.”
Thật vất vả cô ta mới đi đến được ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc Mạc Tử Tây mang lễ vật trở vê phòng, sau đó chuẩn bị chọn một hộp quà tinh xảo.
Nhưng lại gặp phải anh cả.
Cô ấy cầm cái hộp, ủ rũ nói: “Anh cả.
“Quà làm xong rồi à?”
Mạc Đông Lăng nhìn chiếc hộp trong tay Mạc Tử Tây liên đoán rằng Thi Nhân mang lễ vật tới.
“Vâng.’ “Anh thật tò mò về khả năng điêu khắc của cô ấy.
Để anh nhìn một chút.”
Mạc Tử Tây kéo anh ta đến phòng làm việc bên cạnh, cẩn thận mở chốt an toàn rồi lấy đồ trang trí ra: “Nhìn xem, nữ thần quả nhiên là lợi hại nhất, so với Bạch Mỹ Đình còn giỏi hơn rất nhiều.”
Nữ thần của cô ấy chính là tự học được.
Bạch Mỹ Đình hao tổn sức lực đối với ông nội như vậy cũng mới chỉ học được vài nét cơ bản mà thôi.
Mạc Đông Lăng nhìn tác phẩm kia liền cảm thấy bình thường không có gì mới lạ.
Nhưng khi anh ta cầm kính lúp lên nhìn kỹ, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.