Chương
Ngày này, đã chuẩn bị một khoảng thời gian.
Có điều, Tiêu Khôn Hoằng vẫn không chắc, nếu nhìn thấy liệu cÔ VỢ nhỏ có vui vẻ không, hài lòng không.
Sau khi ăn xong, Mạc Tiểu Khê luôn muốn đi khu vui chơi.
Mạc Tử Tây giả vờ gọi một cú điện thoại, sau đó nhìn Thi Nhân: “Nữ thần, anh trai em mở cửa sau cho em.
Chúng ta âm thầm từ cửa sau đi vào, để không bị ai khác phát hiện ra.
Khu vui chơi tối nay là chúng ta bao trọn đó.”
“Được, vậy cảm ơn anh cả của em.”
Thi Nhân cũng không muốn làm Mạc Tiểu Khê thất vọng.
Hơn nữa cô cũng rất thích khung cảnh của khu vui chơi vừa rồi, trước đây cô cũng muốn đến nơi này, nhưng tiếc là chưa từng có cơ hội.
Bây giờ được đi cùng các con có thể coi như bù đắp tiếc nuối của bản thân.
Đoàn người đi xe ra phía sau khu vui chơi, ở đó đã có nhân viên chờ sẵn.
Đối phương cung kính nhìn Mạc Tử Tây: “Cô hai, xin mời.”
“Được rồi, mọi thứ bên trong đã sắp xếp xong chưa?”
“Đã sắp xếp xong rồi, nhưng chỉ có thể chơi một số trò chơi, những nơi không bật đèn tốt nhất đừng nên đến.”
Mạc Tử Tây quay lại nhìn Thi Nhân: “Đành phải chịu thôi, nếu ban đêm bật đèn, nhất định sẽ bị người ta nhìn thấy.
Khi đó sẽ rất khó giải thích.”
“Không sao, tôi hiểu mà.”
Thi Nhân cảm thấy hôm nay được vào chơi đã là không tệ, cô không có quá nhiều hy vọng xa vời.
Đèn trong khu vui chơi có hơi tối.
“Mẹ ơi, có một chiếc đu quay ở đằng kia.”
Mạc Tiểu Khê nhìn thấy bánh xe đu quay cao chọc trời thì chạy một mạch về phía đó.
“Tiểu Khê, chờ một chút.”
Thi Nhân vội vàng đuổi theo, Mạc Tiểu Khê chạy quá nhanh, đèn ở đây hơi tối, cô rất sợ đứa trẻ sẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Cô vội vàng đuổi kịp đứa trẻ: “Con chờ mẹ một chút.”
Sau khi Thi Nhân ôm lấy đứa trẻ, cô theo bản năng quay đầu lại thì phát hiện ra sau lưng không có một bóng người.
Mọi người đâu rồi? Chẳng lẽ là cô chạy quá nhanh, cho nên Tiêu Khôn Hoằng và Mạc Tử Tây không chạy theo kịp?
“Tiểu Khê, đừng chạy lung tung, chỗ này khá lớn, nếu con chạy mất, không tìm được thì phải làm sao đây?”
“Vâng vâng, dạ, con ngoan mà.”
Mạc Tiểu Khê lập tức dừng lại, cô bé nhìn xung quanh: “Mẹ, cha đâu?”
“Có lẽ họ đi chậm.”
Thi Nhân nắm lấy tay Mạc Tiểu Khê, đột nhiên đèn sau lưng vụt tắt, không nhìn thấy được đường đi.
“Mẹ, con sợ.”
Nhìn thấy đèn tắt, Mạc Tiểu Khê lập tức ôm Thi Nhân, có chút sợ hãi bóng tối: “Cha đi đâu vậy? Để cha tới đánh người xấu.”
“Chờ mẹ một chút, mẹ gọi cha.”
Thi Nhân sờ vào túi quần áo của mình, lúc này, cô mới nhớ ra khi rời nhà hàng, điện thoại di động đã để ở chỗ Tiêu Khôn Hoằng Ai, Thi Nhân dở khóc dở cười.
Hiện tại xong rồi, chỉ có thể chờ Tiêu Khôn Hoằng đến tìm mình.
Đột nhiên đèn xung quanh bật sáng, sau đó Chuột Mickey, Vịt Donald, Bạch Tuyết và các nhân vật hoạt hình khác cùng nhau xuất hiện.
Mạc Tiểu Khê đột nhiên mở to mắt: “Mẹ, nhìn kìa.”
“Mẹ thấy rồi, rất đẹp.”
Thi Nhân nhìn những con búp bê này, Mạc Tiểu Khê nhanh chóng tuột khỏi vòng tay cô lao về phía vịt Donald.
Đây là con búp bê yêu thích của Mạc Tiểu Khê.
Có điều bọn họ đều cầm trên tay một đóa hoa hồng.
Mỗi nhân vật búp bê đi về phía cô đều sẽ tặng cô một đóa hoa hồng.
Chẳng bao lâu sau, trong ngực Thi Nhân đã có rất nhiều hoa hồng.
Cô sững sờ nhìn cảnh tượng này, còn chưa phục hồi lại tinh thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thật khó để nói có cái gì đặc biệt?
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Thi Nhân, sau đó không dám chắc chắn.
Luôn cảm thấy có chút không đúng.
Chẳng mấy chốc, cô thấy ánh đèn xung quanh sáng lên, bên ngoài mỗi chiếc xe trên vòng đu quay cao chọc trời đều có ảnh của cô và Tiêu Khôn Hoằng.
Ánh đèn thơ mộng cùng âm nhạc của khu vui chơi vang lên.
Ba đứa nhỏ đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh, tất cả đều thay quần áo của các nhân vật theo chủ đề anime, vừa hát vừa xoay quanh tay cô, đi vòng vòng.
Lúc này, tất cả đèn xung quanh đột nhiên tắt ngấm.
Sau đó chỉ có một tia sáng từ một nơi nào đó chiếu tới, một người đàn ông nào đó từ bóng tối bước ra, mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt đẹp trai vừa thâm thúy vừa chói mắt.
Cầm bỏ hoa trên tay, anh chậm rãi đi về phía cô.
Thi Nhân ngạc nhiên che miệng, chuyện gì thế này?
Lúc này cô cũng đoán được đại khái rồi.
Trong khi cô đang choáng váng, người đàn ông đã bước đến gần cô, quỳ một gối trước mặt cô, sống lưng ưỡn thẳng tắp.
Thi Nhân ngạc nhiên hỏi: “Anh đây là?”
“Anh đang cầu hôn em.”
Người đàn ông nhàn nhạt nhìn cô, sau đó lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn trong bó hoa đưa đến trước mặt Thi Nhân: “Anh nghĩ trước đây anh nợ em rất nhiều, muốn đền bù cho em một chút.”
Thi Nhân nhìn hộp nhẫn, không khỏi đỏ bừng mắt.
Cô thật sự không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại cầu hôn ở đây.
Không, cô không ngờ rằng anh sẽ cầu hôn mình một lần.
Thi Nhân nhìn xung quanh, phát hiện thấy ba đứa trẻ, Mạc Tử Tây trong bộ quần áo búp bê và cả Diệp Tranh.
Hóa ra họ đã biết từ lâu.
Hóa ra Diệp Tranh đã ở đây từ lâu.
Chỉ có cô là chẳng hay biết gì.
“Cô vợ nhỏ, em từng nói rất tiếc nuối khu vui chơi, nên anh mới cầu hôn em ở đây, dùng hạnh phúc bù đắp tiếc nuối của em.
Sau này nhớ đến nơi này sẽ chỉ có những kỉ niệm đẹp.”
Giọng người đàn ông trầm trầm, đôi mắt mang theo tình cảm.
Thi Nhân trợn tròn mắt.
“Vậy em lấy anh nhé?”
“Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi!”
Những người xung quanh bắt đầu ồn ào lên.
Thi Nhân mím môi, vui mừng đến mức không biết nói gì.
Cô thực sự không ngờ anh sẽ làm như vậy.
Thi Nhân chủ động đưa tay ra: “Được.”
Nếu là anh, thì cả quãng đời còn lại cô nguyện ý đánh cược một lần.
Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy lấy tay cô, nghiêm túc và thành kính đeo chiếc nhãn kim cương lên đó, sau đó trên trời xuất hiện pháo hoa rực rỡ, chiếu sáng cả một khoảng trời đêm.
Cảnh này cũng được ghi lại trong máy ảnh.
Những người trong nhà hàng bên cạnh đó đã xem toàn bộ quá trình, sau đó phát trực tiếp trên facebook.
“Có người cầu hôn trong khu vui chơi, không biết ai lại có tiền nhiêu như vậy.”
“Nghe nói mấy ngày nay khu vui chơi đang tu sửa.
Chẳng lẽ là vì buổi cầu hôn này?”
“Tôi là nhân viên của khu vui chơi kia, nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nói ra rồi, đúng thế, ở đó có một đại gia bao trọn để cầu hồn.”
“Oa, không biết là đại gia ở đâu, nhìn hình ảnh hai người đẹp trên đu quay chọc trời kia, có hơi lạ mặt.”
“Họ không phải người Singapore đúng không?”
Tin tức nhanh chóng lan truyền.
Bạch Mỹ Đình cũng nhận được tin, lúc này cô ta đang ở nhà họ Mạc ăn cơm với ông nội.
Mạc Đông Lăng và Mạc Tử Hàn cũng có mặt, nhưng Mạc Tử Tây không đến.
Sau khi nhìn thấy tin tức, Bạch Mỹ Đình bình tĩnh nói: “Ông nội, con cứ nói sao Tử Tây không có ở đây, thì ra là đi cầu hôn cùng bạn bè.”
“Cầu hôn? Ai cầu hôn quan trọng hơn ăn cơm với ông thế?”
Ông nội tỏ vẻ không vui.