“Ngươi muốn báo thù sao?” Tiểu bảo nhẹ giọng hỏi.
“Nghĩ, cũng không nghĩ.” Nói ra xong, biểu tình Liễu Phong Liễm bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Ách?” Tiểu Bảo thoáng thất thần, há hốc mồm nhìn Liễu Phong Liễm.
Người khác gặp phải loại tình huống này đều không phải nghiến răng nghiến lợi muốn báo thù rửa hận sao? Vừa rồi Liễm còn rất bình thường, sao thoáng cái liền chuyển biến thái độ vậy? (đoạn này hình như thái độ bình thường của Tiểu Bảo chính là nghiến răng nghiến lợi muốn trả thù).
“Có cơ hội đương nhiên sẽ báo, nhưng chỉ là trả thù việc ta bị người thiết kế, hận vì bị lừa. Cái chết của phụ thân, chỉ có thể trách hắn, huống hồ chính hắn sẽ chịu trách nhiện mọi việc. Hừ! Trước mộ mẫu thân ta hắn từng thề rằng chung thân không cưới, đảo mắt không được một năm liền đón người mới vào cửa, chung thân của hắn thật là ngắn.” Liễu Phong Liễm trào phúng, châm biếm nói, “Vài chục năm nay, ta ẩn nhẫn đối nữ nhân kia cùng việc hắn không quan tâm ta cũng đã trả hết nợ rồi.”
“…”
“Tiểu Bảo, ngươi có hay không trách ta ích kỉ?” Nói ra luận điệu như vậy, Liễu phong Liễm lo lắng nhìn Tiểu Bả, sợ hắn từ nay về sau sẽ không để ý đến y nữa.
“…Khẩu khí của ngươi rất giống phụ thân ta…” Tiểu Bảo bị biểu tình của Liễm đánh bại, vô lực rên rỉ nói.
“Ác! Vậy sao?” Liễu phong Liễm thiêu mi thú vị nghĩ.
“…Ân…” Tiểu Bảo bỗng phát giác tốc độ biến hóa biểu tình của Liễu phong Liễm so với lật sách còn nhanh hơn. Xem ra hắn dự tính lệch nha, Liễm cũng không dễ chọc, người chân chính lợi hại là người co được dãn được, Tiểu Bảo dưới đáy lòng không được kêu lên.
Hắn có cảm giác người bên người đích thị là một con hồ ly, chính là loại hồ ly chín đuôi cực phẩm.
“Vậy ngươi trước đây sao lại ngu ngốc đến nỗi bị lừa?” Tiểu Bảo trừng liếc y.
“Ách… Cũng là do ta bất hảo, nhìn người không được… Khi đó ngoại trừ thuộc hạ cùng lớn lên từ nhỏ thì chỉ có gã là tốt với ta, thời gian mà ta nhận thức gã cũng mới chỉ có mười sáu tuổi…” Liễm nhắc tới chỗ thương tâm, sầu não cúi đầu.
“Chờ chút… Ngươi hiện tại hai mươi mốt…Ngươi bị lừa năm năm…” Tiểu bảo cắt lời y, thất thanh kêu lên.
Sắc mặt Liễu Phong Liễm đỏ lên, không ý tứ gật đầu, vội vàng giải thích: “Lúc đầu chỉ là bằng hữu, thẳng tới hai năm trước mới có cái tình cảm kia.”
Tiểu bảo nghe giống như ngũ lôi oanh tặc trên đỉnh đầu, mặt tái mét, Liễm của hắn thế nhưng lại cùng người khác cái kia, Liễm cư nhiên lại ôm qua người khác. Không được, hắn nhất định phải chém cái tên hỗn đản kia, phải tuyệt hậu hắn.
Nhìn Tiểu Bảo sắc mặt bừng bừng, Liễm bất an nhẹ kêu: “Tiểu Bảo.”
Liễu Phong Liễm ôm chặt Tiểu Bảo, cho rằng hắn đang miên man suy nghĩ: “Tiểu Bảo, cái ôm của ta không đủ ấm, vai ta không rộng, cánh tay không đủ dài, lòng cũng rất nhỏ.”
“A?”
“Vì vậy, vừa đủ cho một người dùng mà thôi.” Y nâng mặt Tiểu Bảo lên, thâm tình mà kiên định nói cho hắn.
Nguyên lai là hướng hắn giải thích. Tiểu bảo lĩnh ngộ ra cười cười.
“Hảo, ta sẽ đem tâm ngươi tràn đầy ta, không để lại chút khe hở nào.” Tiểu Bảo tự tin lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Thế nhưng ngươi thật sự không muốn báo thù?”
“Ta không muốn lừa gạt người, nhưng Tần Nguyên hiện tại nhất định quyền cao chức trọng, mà ta thì vất vả mới có được cuộc sống sinh hoạt bình thường, ta không muốn phá vỡ nó.” Liễu Phong Liễm nhắm mắt, nhìn về hư không.
“Liễm, ta làm sao lại không biết ngươi không cam lòng, cũng không khó hiểu sự bất đắc dĩ trong lòng ngươi. Chỉ là… Quên đi… Ta muốn nhìn xem vận khí của ta như thế nào…”
“Ngươi có thể quên đi điều không thoải mái là tốt rồi, ngày mai chúng ta cùng ra ngoài nha.” Tiểu Bảo cúi đầu che giấu đi đôi mắt buồn bã, ngẩng đầu vui vẻ nói.
“Hảo, đều theo ý ngươi.” Liễu phong Liễm sủng nịch điểm lên chiếc mũi vểnh vểnh của Tiểu bả, đem hắn ôm chặt vào trong lòng.
Thế nhưng trong mắt y không biết vì sao lại có chút thất thần.