“Ai… Mặc kệ ngươi.” Quý Lăng Tiêu phiền muộn cúi đầu, tam đệ hắn càng ngày càng thấy thối thí (đánh rắm thối. Ý cả bạn Tiểu ở đây là bạn Liễm nhà chúng ta càng nhìn càng thấy đáng ghét đó mà =))))),Có điều hắn cũng vì y sống lại mà cảm thấy vui vẻ, may mắn khoảng thời gian y tuyệt vọng nhất gặp được Tiểu Bảo, Tiểu Bảo dành cho y niềm mong muốn mà y hi vọng, càng làm cho y so với trước đây mở lòng rất nhiều, dáng tươi cười trên mặt không hề xuất hiện lấy một tia bi thương, trong lòng hắn thầm khẩn cầu cho quan hệ của hai người về sau càng bền chặt. Nhưng với tính tình của tam đệ hẳn là sẽ không nén giận, cứ đơn giản như thế mà nuốt xuống ngậm bồ hòn (nhịn chịu ấm ức), lúc này trong lòng y có khả năng đã lập ra mưu kế gì đó rồi.
“Ngươi muốn báo thù như thế nào?” Quý Lăng Tiêu lấy tay chống cằm, mạn bất kinh tâm(thờ ơ như có như không) hỏi, con mắt hắn ngập tràn ý cười tiết lộ hắn cảm thấy rất hứng thú.
“Đúng vậy, tam đệ, ngươi muốn dùng phương pháp gì báo thù, đại ca giúp ngươi.” Hà Ý Nhân cũng xoa tay nóng lòng muốn được đánh nhau, hay nhất là đem tiểu tử họ Tần kia chộp tới, đem gã thả xuống biển, cho gã chịu nỗi khổ bị ngứa ngáy.
“Trước không vội, chờ gã tới Lạc Dương đã. Gã bao lâu nữa sẽ tới Lạc Dương?” Liễu Phong Liễm thưởng thức bút lông sói trên bàn, tùy ý hỏi.
“Phỏng chừng hai ngày nữa.”
“Nhị ca, ngươi lưu ý giùm ta, Tần Nguyên vừa đến, lập tức cho ta biết.”
“Được, không thành vấn đề.”
“Lẽ nào ngươi muốn…” Hà Ý Nhân đưa tay làm một động tác cắt cổ, “Ám sát.”
“Sao có thể a, ta không ngu ngốc, ám sát quá không thực tế.” Y buồn cười trả lời.
“Ngươi cho tam đệ là ngươi sao, làm việc không cần não, chỉ biết là khinh xuất.”
“Ta nào có khinh xuất, ta không phải muốn ngầm giết hắn sao?” Hà Ý Nhân bất mãn trừng mắt phản bác.
“Nói ngu ngốc, vậy ngươi không phải muốn lúc trời rõ như ban ngày cùng gã một mình đấu sao?” Quý Lăng Tiêu nói hàm chứa đầy ý tứ đùa cợt cùng chế giễu chọc Hà Ý Nhân tức giận đến thẳng giơ chân, có điều gã hết lần này tới lần khác ăn nói vụng về, nghĩ không ra nói lời bác bỏ, chỉ có thể quay đầu hướng một bên không thèm để ý tới Quý Lăng Tiêu, sinh hờn dỗi.
Liễu Phong Liễm nhìn Hà Ý Nhân bị nói cứng họng, âm thầm buồn cười, nhị ca vẫn không thay đổi có cơ hội nhất định mượn cơ hội pha trò trêu chọc đại ca, thương cảm thay đại ca luôn luôn bị nhị ca ăn gắt gao a.
“Được rồi, ta tự có dự định, chỉ cần đến lúc đó các ngươi phối hợp với ta là được.” Y mượn lời nói để hòa hoãn bầu không khí, “Nhị ca, ngươi có biết đệ đệ cùng nương (mẹ) hắn giờ ra sao không?”
“Theo tin tức mà thuộc hạ của ta báo về, sau khi ngươi gặp chuyện không may, không lâu sau, hắn đã bị Tần Nguyên đưa hắn lên làm con trai của Vương gia (nì ta chem. Nhá. Qt nó là hắn đã bị Tần Nguyên dâng cho con trai trưởng của Vương gia, mượn cơ hội lôi kéo. Có điều, không được nửa tháng hắn đã mạc danh kỳ diệu mà chết, nương hắn cũng mất tích, đến nay tung tích không rõ.”
“Ồ…” Liễu Phong Liễm có chút đăm chiêu, ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Hay là bọn họ nội đấu, này đối ta rất có lợi.” Dáng tươi cười tuyệt mỹ hiện lên trên khuôn mặt y, phối cùng hai tròng mắt híp lại của hắn, hình ảnh này vốn làm người ta say mê lúc này thế nhưng lại làm cho tâm sinh ra tia sợ hãi.
Ô… Hảo lạnh… Nhìn ánh sáng trong mắt Liễu Phong Liễm từng bước dần tối lạnh lẽo, Quý Lăng Tiêu nhịn không được đánh một cái rùng mình, lần thứ hai trong lòng kêu rên, Tiểu Bảo, của ánh mắt ngươi thật không đúng!