Từ khi ở bệnh viện về, cả người tôi cứ bừng bừng khí thế, vẫn luôn canh cánh việc phải khiến cho Phong Hiểu Hàn hạnh phúc.
Hắn nhìn thấy điệu bộ này mà bật cười: “Thôi được rồi, cậu không cần căng thẳng vậy đâu.”
“Tôi không căng thẳng mà.”
“Thật ra tôi có một nguyện vọng, không biết là…”
“Tôi sẽ làm được! Cậu cứ nói đi!”
Tôi nghiêm túc đáp lời.
Chỉ cần không phải việc phóng hỏa giết người, tôi sẽ nỗ lực biến nguyện vọng của Phong Hiểu Hàn thành hiện thực.
Hắn nắm tay tôi, ép tôi nhìn vào mắt hắn: “Tôi muốn đổi cách xưng hô của chúng ta.”
“…”
Tôi mờ mịt, không hiểu ý hắn muốn nói là gì.
“Đạm Yên Sơ, anh lớn hơn em hai tuổi, lại còn là bạn trai của em.
Về tình về lý, em gọi một tiếng “anh” cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ?”
Tôi hơi ngại.
Khi không lại xưng “anh-em”, nghe có… ngọt ngào quá rồi không?
Hắn thở dài, ánh mắt buồn buồn khiến tim tôi như thắt lại: “Không sao, anh không ép em đâu…”
“Được rồi, được rồi.
Đổi thì đổi, được chưa, anh!”
Lúc bấy giờ hắn mới tươi cười, còn hào hứng bế tôi lên: “Thế này mới ngoan chứ!”
“Ngoan con m nó!”
Dứt lời, tôi biến thành mèo.
Cũng tốt! Để cho tôi yên tĩnh một chút đi.
Đợt trước tôi có nói với ba mẹ là đến nhà bạn học bài, thỉnh thoảng sẽ ngủ lại đó.
Tôi còn thành khẩn khai báo người bạn đó chính là Ngọc Diệp.
Ba mẹ tôi thoạt đầu nghi ngờ, nhưng nhìn điểm số tăng lên vùn vụt thì quên sạch tất cả, còn thúc giục tôi sang nhà Ngọc Diệp học hành chăm chỉ vào.
Ngọc Diệp bằng tuổi tôi, nhưng học khác trường.
Điểm của nó quả là có cao hơn tôi một chút nhưng hai đứa tôi mà gặp là toàn quẳng chuyện học hành sang một bên, trong mắt chỉ còn mỗi việc đu idol mà thôi.
Cộng với việc tôi hứa đi Hàn Quốc mà cho nó leo cây, hai đứa đã giận dỗi nhau cả tháng nay rồi.
“Người bạn” kèm tôi học ấy không ai khác chính là Phong Hiểu Hàn.
Tôi quen thuộc đến độ có luôn chìa khóa nhà của hắn, treo thêm vài bộ đồ trong tủ nhà hắn, thoạt nhìn… không khác gì là cặp đôi sống chung với nhau cả.
Chỉ khi đi ngủ, tôi sẽ biến thành mèo để tránh ngại ngùng cho cả hai.
Chúng tôi cứ thế âm thầm quen nhau hơn hai tháng trời.
Hai đứa gần như không cãi nhau, nhiều lắm cũng chỉ được xem là giận dỗi vu vơ mà thôi.
Ba tôi giữ đúng lời hứa, tăng mức học bổng cho Phong Hiểu Hàn.
Hắn nhận được thông báo lập tức liếc nhìn tôi: “Là em đúng không?”
“Em đã hứa với anh rồi mà.
Như vậy thì anh có thể tập trung học hơn rồi.”
Tôi hơi sợ, thấy bảo con trai thường tự trọng khá cao không thích bạn gái xía vào chuyện riêng tư sự nghiệp.
Nhất là mấy chuyện tiền bạc nhạy cảm như vậy, tôi sợ hắn nghĩ nhiều rồi cho rằng tôi thương hại hắn.
Nhưng Phong Hiểu Hàn không phản ứng gay gắt gì, chỉ cảm ơn tôi mà thôi.
Hôm đó tôi ở lại lớp bài tập như thường lệ, mọi người về hết nên hành lang trở nên im ắng lạ thường.
Sẽ không có gì nếu tôi không nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ truyền ra từ nhà vệ sinh.
Tôi sợ dựng hết lông tơ, không lẽ trường tôi có ma?
Tôi rất sợ nhưng lại càng tò mò nhiều hơn, vậy là tôi chậm rãi tiến về phía nhà vệ sinh, run rẩy hỏi: “Ai… ai trong đó vậy?”
Bên trong truyền ra tiếng nói rất nhỏ: “Cứu… tôi…”
Móa! Giờ mà tôi mở cửa, có con ma nữ nào đó máu me khắp người lao ra thì đi đời mất!
“Là người… hay… hay… là ma?”
Bên trong im bặt.
Tôi nín thở đợi mãi không thấy câu trả lời.
Khiếp! Quả này chắc chắn là ma rồi! Tôi định chạy thì cô gái đó cất lời: “Là… là người…”
Tôi mở cửa bước vào, buồng vệ sinh ở cuối cùng bị ai ác ý kéo thùng nước chặn lại, bên ngoài vương vãi tập sách bị xé nát, còn có khăn giấy thấm máu.
Bằng kinh nghiệm lăn lộn giang hồ, tôi biết nơi đây đã xảy ra một vụ bạo lực học đường vô cùng nghiêm trọng.
Thùng nước rất nặng, chả hiểu con nhỏ nào sức lực ghê thế, đến mức có thể bê sang chặn ở đây.
Tôi có thử nhưng không đủ sức dời nó đi: “Cậu chờ một chút, tôi gọi người tới giúp.”
Phong Hiểu Hàn hay tin tìm tới, nhưng hắn cứ đứng mãi ở cửa nhà vệ sinh không chịu vào.
Tôi phải nói hết lời: “Anh vào giúp em một tay đi.
Em không bê nổi!”
“Nhưng… đây là nhà vệ sinh nữ…”
“Cứu người quan trọng hơn.
Với lại trong đây có ai đâu…”
“Nhưng…”
“Còn nhưng với nhị nữa, em đá anh bay xuống lầu bây giờ.”
Cuối cùng hắn bất đắc dĩ mà tiến vào, từ đầu đến cuối đều cúi mặt như sợ bắt gặp thứ gì vậy.
Hắn rất khỏe, chỉ vài động tác đã kéo được thùng nước qua một bên.
Tôi mở cửa, bắt gặp nữ sinh đó ngồi co ro trong góc, tóc tai bù xù, mắt đỏ bừng.
Trong phút chốc, cơn ác mộng của những năm tháng xa xôi kia dội về, tôi đờ đẫn tại chỗ.
“Cảm… cảm ơn…”
“Không có gì.”
Tâm trạng tôi nhất thời chùng xuống.
Tôi nhặt tập sách giúp cô ấy, trên nhãn vở đề tên: Cửu An.
“Cửu An?” Tôi ngỡ ngàng kêu lên.
“Cậu bị ai đánh vậy?”
Hóa ra làm hoa khôi cũng chẳng vui vẻ gì.
Cửu An bị đám nữ sinh khác đánh hội đồng vì cho rằng cô mê hoặc bạn trai của họ.
Mặc kệ cô ta ra sức giải thích, đám người đó vẫn lao vào xâu xé, lúc nãy tôi nhìn thấy dáng vẻ đó cũng hết hồn.
Vết thương trên chân không ngừng chảy máu, áo bị xé, tóc tai lộn xộn, tôi thở dài não nề.
Tôi biết cảm giác này tuyệt vọng đến nhường nào.
Không nghĩ nhiều, tôi cởi áo khoác choàng lên người cô ấy: “Cầm lấy đi, áo bị rách rồi kìa.”
“Tôi…”
“Tập sách đều bị xé rách cả rồi, không dùng được nữa.
Để ngày mai Phong Hiểu Hàn cho cậu mượn vở chép lại.”
“…”
“Tôi có băng cá nhân, dán đỡ cho cậu.
Về nhớ sát trùng không thì lâu khỏi lắm.
Lần sau nếu bị nhốt thì đạp mạnh vào cửa, không thì đập phá tan nát cho tôi, nếu cậu cứ im lặng và sợ sệt chẳng khác nào tạo điều kiện cho bọn chúng bắt nạt dữ dội hơn.
”
Cả Phong Hiểu Hàn lẫn Cửu An đều nghệch mặt ra đó, có lẽ hai người họ không ngờ được tôi cũng có bộ mặt thế này.
Cửu An mặt đỏ, mắt cũng đỏ bừng như sắp khóc: “Đạm Yên Sơ, cảm ơn cậu.”
“Đi đường cẩn thận.”
Cửu An trước khi đi còn quay sang nhìn chúng tôi: “Phong Hiểu Hàn, cảm ơn.”
Hắn không đáp lại, mặt lạnh gật đầu một cái rồi thôi.
Đợi đến lúc bóng dáng cô ấy khuất sau hành lang, tôi khoác ba lô lên, mới đi hai bước đã bị hắn kéo lại ấn vào tường, dùng đôi tay rắn rỏi giam tôi trong không gian nhỏ hẹp, giọng nói trầm ấm cuốn hút cất lên: “Bạn gái bé bỏng của anh, em có vẻ thành thạo việc này quá nhỉ?”