Chỉ chớp mắt chúng tôi đã kết thúc học kỳ một, rất nhanh thôi sẽ bước vào kỳ thi Đại học.
Dạo gần đây tôi chăm chỉ hẳn, thành công truyền động lực cho bạn học cùng cố gắng.
Tuy thành tích so với lớp A hẳn còn kém rất xa nhưng cũng xem như là tích cực nỗ lực.
Tôi đang muốn cùng Phong Hiểu Hàn thi vào một trường Đại học, song, thành tích hiện tại khiến tôi rất đỗi lo lắng.
Cứ tình hình này tôi đừng mong học cùng trường với hắn nữa.
Tôi thở dài ngao ngán nằm dài trên bàn, không hay biết ngoài cửa có người chầm chậm tiến vào.
“Không tranh thủ ôn từ vựng đi còn ở đây thở dài cái gì?”
“Em muốn bỏ cuộc quá!”
Tôi không ngẩng đầu lên cũng biết Phong Hiểu Hàn đặt cặp sách ngồi ngay bên cạnh.
Tôi bắt đầu hối hận rồi, biết trước có ngày này thì từ đầu tôi đã chăm chỉ học hành một chút.
Hiện tại phải dùng thời gian ít ỏi hằng ngày để học lại khối kiến thức khổng lồ mà tôi đã bỏ bê từ năm lớp Mười.
“Ngốc! Không cần phải áp lực với bản thân như vậy đâu.”
Phong Hiểu Hàn luôn ôn nhu với tôi thế đó.
Thậm chí khi thấy tôi thức đêm học, bỏ bữa để tranh thủ làm bài hắn còn nghiêm túc đề nghị: “Em cứ thi như bình thường, em đậu trường nào, anh sẽ nộp đơn học ở đó.”
Chính câu nói này càng khiến tôi phải quyết tâm hơn.
Bởi tôi không muốn trở thành chướng ngại trên con đường học tập của Phong Hiểu Hàn.
Nếu vào được trường Đại học danh tiếng, tương lai của hắn sẽ trở nên rực rỡ, sẽ có cơ hội thay đổi cuộc sống khổ sở hiện tại.
Ba mẹ không ép tôi học nhiều, họ chỉ mong tôi tốt nghiệp cấp Ba, sau đó cho tôi vào trường Đại học tư nhân nào đó học để lấy bằng, hoặc đi du học cũng không thành vấn đề.
Nhưng Phong Hiểu Hàn thì khác, hắn chỉ có một con đường duy nhất: Đỗ Đại học danh tiếng.
“Thật ra… không học cùng trường cũng được…” Tôi lí nhí nói.
Đến nước này thì phải nhìn vào thực tế thôi.
Người ta cố gắng bao nhiêu năm nay rồi, tôi mới nỗ lực chưa đến một năm, thực lực vốn đã không giống nhau.
Phong Hiểu Hàn xoa đầu tôi cưng chiều: “Đúng vậy đó.
Không học cùng trường thôi mà.
Anh vẫn sẽ thích em như cũ thôi.”
Tôi đỏ mặt: “Nói linh tinh cái gì đó.
Không sợ bị người khác nghe thấy à?”
“Bạn gái anh không phải trùm trường sao? Có em bảo kê, anh còn sợ gì nữa.” Hắn cười.
Tôi dẩu môi ngại ngùng.
Công nhận là từ sau vụ lần trước, không ai gây khó dễ cho Phong Hiểu Hàn nữa.
Đám đàn em còn vì tôi mà chặn tin đồn đang lan truyền trong trường, để hai chúng tôi có thể qua lại mà không bị thầy cô phát hiện.
“Nhưng… em thật sự muốn cùng anh học chung trường…”
Bạn trai của tôi quá ưu tú.
Mấy ngày trước tôi còn nghe Tú học lại là Cửu An đã tỏ tình với hắn.
Đương nhiên Phong Hiểu Hàn là trai tốt chính hiệu, lạnh lùng từ chối hoa khôi kia.
Nhưng trong lòng tôi vẫn có khúc mắc: Tại sao hắn lại không nói chuyện này với tôi?
Với năng lực học tập của Cửu An, chắc chắn cô ta sẽ học cùng với Phong Hiểu Hàn.
Cửu An xinh đẹp lại học giỏi, tính tình cũng tốt như thế, liệu Phong Hiểu Hàn có rung động không?
Vào lúc tôi còn đang tính toán chuyện thi cử, nên đăng ký trường nào thì Phong Hiểu Hàn đã bắt được cơ hội vàng.
Khi đó, Tú hớt hải chạy đến tìm tôi: “Chị Yên Sơ, chị hay tin gì chưa?”
Tôi hút hộp sữa rột rột, thản nhiên lắc đầu.
Tú không bình tĩnh nổi, đập bàn nói: “Thằng….
à không, Phong Hiểu Hàn vừa nhận được học bổng toàn phần du học ở Úc rồi!”
Tôi ngây dại, không tin vào tai mình: “Mày nói gì?”
“Em nói, Phong Hiểu Hàn được trường tiến cử, nhận học bổng toàn phần đi Úc rồi.”
“Cậu ấy đồng ý rồi sao?”
“Cơ hội ngàn năm có một như thế, chỉ thằng đần mới từ chối!”
Tôi ngỡ ngàng, thất vọng sau đó lại thấy giận dữ.
Đã nói là cùng tôi nhập học, tiếp tục cuộc sống yêu đương tràn đầy hạnh phúc.
Sao giờ lại một mình bỏ đi đến vùng đất xa lạ như thế?
Hắn đang chê bai tôi kém cỏi? Hay đang cảm thấy tôi là hòn đá ngáng đường?
Tôi rất giận nhưng không dám đối chất trực tiếp với hắn.
Điều duy nhất tôi có thể là trốn tránh, tôi sợ chạm mặt hắn, nghe những lời hứa hẹn sáo rỗng, những lời phân trần vô nghĩa.
Trong mắt tôi, hắn đồng ý nhận học bổng chính là đã phản bội tôi rồi.
Tôi không ở lại chờ hắn về cùng như mọi ngày nữa.
Thậm chí còn cúp tiết đi về sớm để không phải gặp nhau.
Khi về đến nhà, cảnh tượng trước mắt làm tôi sửng sốt không nói nên lời.
Căn biệt thự xinh đẹp, sang trọng thường ngày giờ bị hắt đầy sơn đỏ, tường nhà bên ngoài viết đầy những lời chửi rủa, nhục mạ.
Cửa khóa im lìm khiến tôi càng thêm sợ hãi.
Tôi vội vã tra chìa khóa, mở cửa xông vào nhà.
Ba mẹ ngồi ở sofa, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía tôi: “Yên Sơ, con về rồi hả? Sao về sớm vậy con?”
“Ba, mẹ! Có chuyện gì vậy? Tại sao nhà mình bị người ta phá hoại thế kia?”
“…”
“Hai người nói gì đi chứ?! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hay… hay mình báo cảnh sát đi?”
Tôi luống cuống bao nhiêu thì ánh mắt ba mẹ tôi lại càng sầu não bấy nhiêu.
Mẹ chậm rãi lên tiếng: “Vô ích thôi con.
Đây là do nhà mình làm sai trước.”