Cửu An đã biết chuyện nhà tôi phá sản nhưng không rêu rao, cô ta tìm đến tôi nói chuyện riêng chắc chắn là có ý đồ gì đó.
“Tôi thấy cậu không xứng với Hiểu Hàn.”
Tôi bật cười.
Phải dặn lòng bình tĩnh, không chửi thề, cũng không được bước lên tát con khốn đó.
“Tôi không xứng? Vậy cô xứng sao? Tôi dù gì cũng từng giúp đỡ cô, vậy mà cô quay sang tỏ tình với bạn trai tôi.
Bị anh ấy từ chối lại quay sang uy hiếp tôi?”
“Dạo này học hành chăm chỉ có khác, văn chương, logic cũng tiến bộ hơn rồi nè.” Cửu An nghiêng đầu, nụ cười vẫn ôn nhu chưa từng thay đổi.
Tôi ghét mấy đứa học giỏi là bởi vậy.
Luôn xem những người có thành tích kém hơn chúng nó là những đứa ngu.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
“Đạm Yên Sơ, cậu cứ ngoan cố đi.
Cứ trì hoãn tương lai của Hiểu Hàn đi, tới lúc đó hắn ta có muốn đi du học cũng đừng hòng.”
Tôi luôn muốn để người mình yêu thương có được thứ tốt nhất.
Tôi không sợ bị uy hiếp, cũng không ngán phải đối đầu với bất kỳ ai cả.
Nhưng bảo tôi trơ mắt nhìn người thân vì mình mà chịu thiệt, tôi không làm được.
Cửu An không dừng lại ở đó, cô ta đưa cho tôi một phong bì, tôi cười khẩy: “Làm gì? Tính đưa tiền cho tôi à? Cô đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đó!”
“Tôi đâu phải là cậu, còn đi học mà từ đầu tới chân đều là hàng hiệu, tiền bạc rủng rỉnh chứ! Tôi chỉ có chút “quà tặng” nho nhỏ thôi.
Về nhà mở ra xem thử cũng được!”
Tôi về phòng khóa cửa, bỏ cặp sách qua một bên, chậm rãi mở phong bì mà Cửu An đã đưa.
Bên trong là một xấp ảnh, vừa liếc nhìn mặt tôi lập tức biến sắc.
Người trong ảnh vẻ mặt hoảng sợ, quần áo xốc xếch, có tấm chỉ còn mỗi nội y, tay chân bị trói chặt, đôi mắt ngấn lệ.
Và hơn nữa, người đó chính là tôi.
Tôi ngã quỵ xuống, đầu óc trống rỗng.
Tại sao Cửu An lại có những tấm ảnh này? Cô ta muốn làm gì? Tung những bức ảnh ấy ra để uy hiếp tôi ư?
“Thì ra nó đã toan tính từ trước!”
Cửu An vì muốn đẩy Phong Hiểu Hàn và tôi rời xa nhau mà làm ra những chuyện này, cô ta bị điên rồi đúng không? Tôi chưa từng hại cô ta, thậm chí còn từng giúp cô ta cơ mà? Cô ta trả ơn tôi như vậy sao?
Tôi không muốn rời xa hắn, nhưng tôi lại sợ những tấm ảnh này bị tung ra.
Đó là quá khứ mà tôi muốn quên đi nhất, là cơn ác mộng giày vò tôi nhiều năm qua.
Tôi không thể để Phong Hiểu Hàn phát hiện ra, cũng không để cho hắn vì một đứa như tôi mà bỏ qua cơ hội tốt vậy được.
“Đạm Yên Sơ, em đang giở trò gì vậy?”
Hắn nheo mắt nhìn tôi với thằng Tú ôm ấp nhau ngay phòng học.
Hắn bước tới nắm cổ tay tôi muốn kéo về phía hắn, tôi lạnh lùng hất tay hắn ra: “Cậu làm trò gì vậy? Dám nắm tay tôi hả? Muốn ăn đòn hay gì?”
“Tại sao không thể nắm tay em hả? Chúng ta là người yêu với nhau.”
“Ồ! Vậy, chúng ta chia tay đi.”
Tôi nói một câu tỉnh rụi, ôm ly trà sữa trong tay hút rột rột.
Trên mặt không có chút muộn phiền, thản nhiên nhìn hắn.
Phong Hiểu Hàn càng thêm khó chịu: “Yên Sơ, đừng nói năng linh tinh nữa.”
“Hơ! Tôi nói thật cậu lại tưởng tôi đang đùa à? Phong Hiểu Hàn, tôi chỉ chơi đùa với cậu thôi.”
“…”
“Cậu tỉnh táo lại đi.
Chúng ta sao mà hợp nhau được! Đùa giỡn một chút thôi mà cậu tưởng tôi yêu cậu say đắm lắm à?!”
Tú quàng tay qua eo tôi, thân mật mỉm cười: “Rốt cuộc chị cũng sáng mắt ra.
Làm em còn tưởng chị tính quen thằng nhà nghèo này nữa chứ!”
“Đổi gió thôi.
Nghe nói người nghèo hay sống tình cảm mà.
Quả nhiên là thật! Đúng là ngốc hết chỗ nói.”
Tôi cố hết sức để diễn cho tròn vở kịch này, Phong Hiểu Hàn, là tôi phụ lòng cậu.
Cứ mặc kệ tôi đi!
“Anh sẽ không chấp nhận cái cớ vô lý này.
Tan học chúng ta nói chuyện rõ ràng.”
Dứt lời, hắn lập tức bỏ đi không để tôi kịp nói thêm gì.
Tôi luýnh quýnh hất tay thằng Tú ra: “Khi nãy mày ôm tao làm gì? Điên hả?”
“Là chị kêu em diễn sao cho thân thiết mà?”
“Thân thiết bằng lời nói thôi.
Còn ôm nữa tao chặt tay mày đấy!”
“Hu hu… Thế chiều nay tan học chị có gặp thằng Hiểu Hàn không?”
Tôi nghiến răng: “Đương nhiên là gặp! Cậu ta chưa đồng ý chia tay cơ mà!”
Tôi thầm cầu mong Phong Hiểu Hàn hãy nhanh chóng đồng ý lời đề nghị chia tay này đi, tôi sợ mình không cố được.
Dù sao hắn IQ cao, càng dây dưa sẽ càng lộ ra khuyết điểm mà thôi.
Tú tò mò hỏi tôi: “Mà chị Yên Sơ, sao đột nhiên chị muốn chia tay với hắn vậy? Có phải hắn đã làm gì có lỗi với chị không?”
“… Không phải.
Là tao muốn chia tay thôi.”
Tôi muốn cười, nhưng cảm xúc cứ nặng nề, đến việc nở một nụ cười cũng khiến tôi thấy quá hao tâm tổn sức.
Tôi dặn với lòng phải dứt khoát, cứ để Phong Hiểu Hàn ghét bỏ tôi cũng được.
Một mình tôi lạc trong u tối là đủ rồi, không thể kéo hắn theo.
“Vậy chiều nay em sẽ đi với chị.
Chúng ta làm cho hắn hết hy vọng.”
“Ừ.”
Trong lòng tôi ngàn vạn lần xin lỗi Phong Hiểu Hàn.
Tình cảm cấp Ba thôi mà, chỉ vài năm nữa, không, đợi tới khi tốt nghiệp, chia tay nhau rồi hắn cũng sẽ quên đi tôi mà thôi.
Chung quy ở phương trời mới, cám dỗ nhiều hơn, mấy ai vượt qua được cơ chứ!
Tôi tin rằng mình cũng sẽ ổn.
Tình cảm mới có mấy tháng thì sâu nặng đến nhường nào đây? Lẽ nào tôi còn nhớ mãi không quên hay sao?