Ba tôi lên cơn đau tim, phải nhập viện cấp cứu ngay lập tức.
Mẹ vẫn không ngừng khóc từ nãy đến giờ, tôi ép buộc mình phải tỉnh táo và mạnh mẽ.
Mẹ cần tôi làm chỗ dựa tinh thần vào lúc này, nếu đến tôi cũng gục ngã thì bà ấy biết phải làm sao?
“Mẹ đừng lo, ba sẽ không sao đâu.”
Tôi đã chấp nhận số phận rồi.
Đứng tựa vào tường, cả người nặng nề dường như chỉ trong giây lát tôi sẽ không thể chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống.
Một hồi lâu sau đó, bác sĩ bước ra và thông báo ba tôi qua cơn nguy hiểm.
Tôi chưa kịp thở phào thì băn khoăn khác đã ập đến: Nhà không còn nữa, gia đình tôi phải đi đâu đây?
Tôi xin nhà trường nghỉ học mấy ngày, thời gian này đều phụ mẹ ở lại bệnh viện chăm sóc cho ba.
Vì còn hai tháng nữa mới đến ngày thi Đại học, mà tài chính của gia đình không đủ nên khi ba xuất viện, ba mẹ tôi quyết định về quê ở nhà bà nội.
Còn tôi thì dùng chút tiền ít ỏi còn lại thuê phòng trọ nhỏ xíu, xập xệ.
“Thi xong con sẽ thu xếp về quê ngay, ba mẹ cứ yên tâm.”
“Một mình con có tự lo liệu được không?” Mẹ tôi rất lo lắng, tôi nấu ăn không ngon, dọn dẹp không khéo, trước giờ chưa từng sống một mình nên ba mẹ đều không yên tâm.
Điều duy nhất tôi có thể làm hiện tại mỉm cười, trấn an ba mẹ: “Mẹ đừng lo.
Trước đây nhà mình cũng có khá giả gì đâu, con sẽ ổn thôi mà!”
Tiễn ba mẹ ra bến xe, tôi quay về phòng trọ dọn dẹp sạch sẽ, trải chiếc chiếu cũ lên sàn rồi ngồi bó gối ở đó.
Tôi không biết tiếp theo mình phải làm gì bây giờ.
Trước đây, tôi muốn nỗ lực học tập để thi cùng trường với Phong Hiểu Hàn, nhưng hắn đã đồng ý lời chia tay rồi, gia đình tôi cũng phá sản, chúng tôi trở thành người của hai thế giới khác nhau.
Tôi cầm điện thoại, đọc lại từng tin nhắn cũ của hai đứa, vừa đọc vừa cười, cười mãi đến khi trước mắt nhòe đi tôi mới nhận ra mình đang khóc.
Tôi thật muốn chửi thề một câu, biến thành mèo rồi đi tìm hắn.
Nhưng tôi làm gì có tư cách?
Người nói chia tay là tôi.
Người ném tiền sỉ nhục hắn cũng là tôi.
Tôi trở lại trường mới hay tin Phong Hiểu Hàn đã chấp nhận học bổng du học Úc, thi xong sẽ lập tức lên đường.
Hắn giữ chữ tín, không đến tìm tôi nữa.
Rõ ràng học chung một trường, tôi cũng chẳng thể gặp được hắn.
Cửu An gặp riêng tôi, ném cho tôi xấp tiền như cái cách tôi từng làm với Phong Hiểu Hàn: “Cậu đúng là người uy tín, tôi rất thích những người như vậy.
Những bức ảnh đó tôi sẽ tiêu hủy giúp cậu, còn số tiền này là để cậu trang trải cho thời gian sắp tới.”
“Đừng làm phiền Hiểu Hàn nữa.
Cậu ấy không muốn gặp mặt cậu đâu.”
Tôi thấy rất khó hiểu: “Cửu An, để cậu ấy đi du học thì có ích lợi gì? Chẳng phải cậu thích cậu ấy hay sao?”
“Đạm Yên Sơ, cậu đúng là không thông minh gì hết.
Tôi sẽ đi du học với Phong Hiểu Hàn!”
Tôi nghe như sét đánh ngang tai, trừng mắt không dám tin.
Nụ cười trên mặt Cửu An càng thêm tươi tắn: “Nhà tôi vẫn dư sức để cho tôi đi du học cơ mà.”
Cô ta sẽ đi du học với Phong Hiểu Hàn? Từ đây về sau bọn họ mới là một đôi ư?
“Rút lui đúng lúc như vậy, đỡ tổn thương.”
Cửu An kiêu ngạo rời đi.
Tôi lặng nhìn theo, trong lòng cảm thấy đắng chát không tả nổi.
Rất nhanh đã đến ngày thi tốt nghiệp, tôi phải dùng hết mười phần lý trí mới ép bản thân không được hành động hồ đồ.
Giờ phút này nếu tìm Phong Hiểu Hàn để khóc lóc thì tất cả đều trở nên công cốc.
Tôi cố gắng học, nhưng đau buồn nhận ra học không vào.
Mỗi lần mở sách, trong đầu tôi chỉ toàn hình bóng của hắn.
Phong Hiểu Hàn, tôi nhớ cậu ta quá!
Hôm đi thi, Cửu An tìm đến đưa cho tôi cây bút.
Là một cây bút mực vỏ hồng phấn, làm từ nhựa trong rất đáng yêu, cô ta nhỏ nhẹ mở lời: “Là quà của Hiểu Hàn.
Cậu ấy nhờ tôi đưa cho cậu.
Chúc cậu thi tốt.”
“… Cảm ơn.”
“Không có gì.
Cố lên!”
Tôi nắm chặt cây bút trong tay, tiến vào phòng thi.
Qua hôm nay, chúng tôi sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Trong lúc làm bài thi Toán, tôi đang cặm cụi viết bỗng giáo viên tiến đến, giật cây bút trong tay tôi, cầm lên soi xét.
“Ơ…”
“Em dám gian lận?”
Giám thị nheo mắt nhìn tôi, tôi hoảng sợ lắc đầu: “Không có.
Em có gian lận đâu!!!”
“Thế đây là cái gì?”
Giáo viên rút từ trong ruột bút một mẩu giấy nhỏ, bên trong ghi rất nhiều công thức Toán.
Mẩu giấy nhỏ được gấp cuộn quanh ruột bút, ban nãy tôi chỉ lo đau lòng mà quên không xem kỹ rằng cây bút này có vấn đề.
Cả phòng thi đổ dồn ánh mắt về phía tôi, còn tôi chỉ biết điên cuồng xua tay: “Không phải em, không phải của em.
Cô đối chiếu chữ viết là biết được mà!”
Giáo viên đẩy gọng kính, ánh mắt sắc bén lia qua tôi: “Em tính toán sẽ đối chiếu chữ viết nên đánh máy lên tờ giấy này rồi chứ gì! Ha, em cũng to gan lắm.
Thí sinh số gian lận, hủy tư cách dự thi!”
Tôi chết lặng tại chỗ.
Đầu óc chợt được khai sáng, là Cửu An.
Là cô ta muốn dồn tôi vào bước đường cùng.
Cửu An, cô thủ đoạn lắm!