Hai năm học bổ túc cứ thế trôi qua.
Trong hai năm này tôi đã học được rất nhiều, mà nhiều nhất chính là sự nhẫn nhịn, thu mình vào vỏ bọc tươi cười vô tri.
Đối diện với lời chì chiết của dì chú, tôi không mất chút sức lực nào cũng có thể thản nhiên đón nhận.
Bọn con Huyền bắt nạt mãi chẳng thấy tôi phản kháng cũng chán, chuyển mục tiêu sang đứa khác.
Cuộc sống của tôi mỗi ngày bình yên trôi qua, đến trường, đi làm, đi học pha chế, về nhà.
Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy tôi lạc quan và mạnh mẽ, gia đình như thế vẫn chống chọi không nửa lời oán thán.
Nhưng chỉ có mình tôi biết bên trong đã tan nát rã rời.
Tốt nghiệp xong, tôi thành công xin vào quán bar ở thành phố, thuê phòng gần khu nhà trước đây của Phong Hiểu Hàn dù nó rất xa chỗ làm.
Từ một đứa đến đường về nhà cũng lạc lên lạc xuống, giờ tôi có thể vi vu khắp thành phố mà không sợ lạc.
Mỗi ngày gặp gỡ vô số khách đến uống rượu, đừng nói là tuổi, đến một vài sở thích đặc trưng khó che giấu, tôi liếc mắt cũng dễ dàng đoán trúng.
Tôi chỉ nói với ba mẹ mình làm việc ở quán cà phê, không có ý định tiết lộ mình làm ở quán bar.
Chỗ làm của tôi khá loạn, những chuyện [email protected] tình diễn ra mỗi ngày khiến tôi học được cách che giấu đi tính cách ảm đạm của bản thân.
Bởi tôi hiểu càng ra vẻ thanh cao lạnh lùng sẽ càng kch thích bản năng săn mồi của đám đàn ông lang sói kia.
Cười đùa vài câu nhạt nhẽo thôi mà, tôi thừa sức làm được.
“San, khách quen lại tới kìa.”
Đồng nghiệp kề bên tai tôi trêu đùa.
Thú thật tôi chỉ thấy phiền.
“Ryan, anh nhìn như vậy khiến tôi áp lực đấy!”
Tôi hạ ly lắc trong tay xuống.
Ryan chính là vị khách quen mà đồng nghiệp nhắc đến.
Anh ấy tuần nào cũng đến, phần lớn thời gian là nhìn tôi chằm chằm khiến tôi nổi hết da gà.
Nhưng Ryan nói anh ta vô cùng hưởng thụ cảm giác trong vô số khách ở đó, chỉ có mình anh ta biết tên thật của tôi.
Như này có phải hơi bin thái rồi không?
Trong quán, tôi tự gọi mình là San.
Tôi không bài xích công việc mình đang làm, nhưng tôi không thích đem cái tên du dương mà ba mẹ cất công đặt được xướng lên ở nơi hỗn loạn này.
Lương ở quán bar rất cao, tôi nhanh chóng trả xong nợ, còn mỗi tháng gửi tiền về cho ba mẹ đỡ vất vả.
Thật ra cũng chỉ mỗi ba mẹ tin tôi đi làm ở quán cà phê mà thôi, những người họ hàng khác đã ra rả lời ong tiếng ve, nói tôi làm công việc không đứng đắn, bị đàn ông bao nuôi…
Tôi không đoái hoài đến những lời đàm tiếu đó.
Trong mắt tôi chỉ còn một mục tiêu duy nhất: Kiếm tiền.
Tôi muốn cho ba mẹ cuộc sống dư dả thoải mái.
Cũng muốn để bản thân có số vốn mở quán rượu như ước vọng ban đầu.
Tôi dốc sức làm việc, đứng từ đêm đến sáng để pha chế, trời sáng rồi thì tan làm về nhà ngủ thẳng đến chiều.
Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như thế.
Thỉnh thoảng không kiềm chế được tôi lại lang thang đến khu nhà trọ cũ, nghe nói nó sắp bị giải tỏa.
Bãi đất trống mà Phong Hiểu Hàn từng dẫn tôi đến chơi cũng được chủ thầu mua lại, chuẩn bị xây lên khách sạn.
Tôi hoang mang và sợ hãi, càng ngày những kỷ niệm giữa chúng tôi càng trở nên ít ỏi đến đáng thương.
Chiếc MP mà tôi giữ kỹ cũng chỉ còn duy nhất một bản nhạc là Take me to your heart.
Đến bản thân cũng không rõ mình đang chờ đợi điều gì.
Hơn hai năm nay tôi chẳng có chút tin tức gì của Phong Hiểu Hàn cả.
Có khi hắn và Cửu An đã ở bên nhau rồi.
Khốn nạn! Mới nghĩ thôi mà lòng đau như cắt vậy.
Ryan theo đuổi tôi hơn hai năm, tôi cũng lạnh nhạt cự tuyệt anh ta hết hai năm.
Cuối cùng anh ta không kiên nhẫn nữa, ấn tôi lên tường muốn ép tôi: “Rốt cuộc em còn băn khoăn điều gì? Tại sao không chịu cho anh một cơ hội?”
Tôi không kháng cự, ngoảnh mặt lạnh lùng: “Đơn giản là không thích thôi.”
“Vậy em thích mẫu người như thế nào? Em nói đi!”
“Mẫu người như Phong Hiểu Hàn ấy.”
Tôi dứt lời, nhân lúc Ryan đang ngẩn người thì gạt tay anh ta ra, vùng chạy vào màn đêm tối tăm.
Hóa ra tình cảm nhỏ nhoi lúc đó có thể đậm sâu như vậy, có thể khiến tôi nhớ mãi không quên.
Tôi biết mình không thể tiếp nhận tình cảm của một người nào khác, cam tâm tình nguyện lún sâu vào giấc mơ này.
Sau đó Ryan không tìm tôi nữa, đồng nghiệp thấy tiếc cho tôi nhưng tôi lại thấy dễ chịu hẳn.
Một thời gian nữa, anh ta tìm đến, mỉm cười chìa thiệp cưới mời tôi.
“Chúc mừng anh.”
Tôi thật tâm chúc phúc.
Suy cho cùng Ryan không còn nhỏ tuổi nữa, không thể suốt ngày đùa giỡn với một mối tình biết rõ không có kết quả gì.
“Hy vọng em sẽ đến.”
“Em nhất định đến mà.
Còn dự tính đi phong bì không nhỏ đâu.”
Tôi thấy trong mắt Ryan hơi buồn, nhưng điều này không liên quan gì đến tôi.
Tôi hy vọng anh ấy hạnh phúc, bởi nếm trải qua cảm giác yêu mà không thể ở bên nhau, tôi chỉ mong không có đôi tình nhân quyến lữ nào bỏ lỡ nhau giữa thế gian này.
Màn đêm buông xuống, nhịp sống về đêm ở con phố này bắt đầu thắp lên.
Chỉ có trái tim quạnh quẽ của tôi là lặng im trong băng giá, không cách nào vực dậy được.