Mấy ngày sau tôi đã có công việc mới, làm trợ lý cho Phong Hiểu Hàn.
Tôi từng nghĩ hắn nhiều lắm cũng chỉ là ông chủ mới khởi nghiệp, công ty chắc cũng chẳng lớn bao nhiêu.
Gọi là công ty, chi bằng nói là văn phòng thì đúng hơn.
Nhưng khi nhìn tòa nhà trước mặt, tôi thấy mình choáng váng một hồi.
Đừng nói tòa nhà tầng này… là “văn phòng” của hắn nhé?
“Ông chủ, đây… là công ty của anh?”
Hắn mỉm cười dắt tôi vào thang máy, chậm rãi giải thích: “Vì mới về nước nên anh chỉ tạm đầu tư bấy nhiêu thôi.
Trụ sở ở Úc vẫn lớn hơn, mấy công nghệ, máy móc đều tập trung bên đó cả.
Nếu thời gian tới tình hình kinh doanh trong nước tốt hơn thì anh sẽ cân nhắc mở rộng quy mô.”
Tôi đâu có nói là công ty mình quy mô nhỏ…
Nhà tôi hồi trước cũng chỉ đủ bản lĩnh lập công ty trong tòa nhà bảy tầng thôi.
Công ty của hắn hoành tráng như vậy liệu tôi có làm được không?
“Đạm Yên Sơ, đứng thẳng lên.
Đừng có rụt đầu rụt cổ như thế!”
Hắn nghiêm giọng.
Tôi theo phản xạ lập tức điều chỉnh tư thế.
“Chút nữa đem hồ sơ đến phòng nhân sự, xong rồi đến tầng mười hai tìm anh.
Rõ chưa?”
“Dạ rõ.”
Hu hu… sao tự nhiên nghiêm khắc quá vậy?
Thang máy dừng ở tầng năm, hắn ra hiệu cho tôi đi ra ngoài, trước khi cửa đóng còn không quên nháy mắt khích lệ: “Cố lên.
Anh tin em làm được.”
Vì không muốn bị đồn đại linh tinh, Phong Hiểu Hàn đã giới thiệu tôi với tư cách là bạn học.
Có ông chủ ra mặt, mọi thủ tục khác đều làm chiếu lệ, hỏi han vài câu rồi đối phương dặn tôi lên tầng mười hai bắt đầu làm việc.
Ban nãy, khi liếc nhìn qua sơ yếu lý lịch, tôi để ý thấy đối phương đã nhíu mày một cái.
Chắc là thấy tôi tốt nghiệp cấp Ba trường bổ túc đây mà.
Cái nhíu mày chỉ một thoáng, nhưng đủ làm tim tôi tê dại đôi phần.
Vì là ngày đầu nên công việc chưa có gì phức tạp.
Đánh máy, in tài liệu, chạy qua lại giữa các phòng ban, pha cà phê cho ông chủ… tóm lại cũng không có gì đao to búa lớn như tôi từng nghĩ.
Phong Hiểu Hàn cũng rất tập trung, tôi không nhắc chắc hắn cũng bỏ ăn trưa luôn.
Rốt cuộc bình thường đi làm hắn ăn uống như nào vậy? Cứ thế mà bỏ bữa ư?
Trong công ty có một nhóm năm người thư ký, hôm nay tôi mới gặp hai người, cả hai đều xuất chúng khiến người ta lóa mắt.
Khỏi phải nghĩ cũng biết tôi chính là đứa phế vật nhất.
Nếu không có Phong Hiểu Hàn nói giúp, vào đây làm lao công chắc cũng không có cửa đâu.
Tôi không thể để hắn thất vọng được!
Công ty chuyên về công nghệ điện tử của AI, một ngành khá mới lạ lúc bấy giờ.
Thảo nào mà chỉ mới về nước đầu tư đã có thể nhận được nguồn vốn lớn như vậy.
Nhà nước rất coi trọng những dự án của công ty, nhiều tập đoàn lớn cũng muốn bắt tay hợp tác, đồng thời có không ít công ty tương tự mỗi ngày đều lăm le cướp ý tưởng, cướp hợp đồng.
Thảo nào người ta hay nói “thương trường là chiến trường”.
Nghe nói, phòng đối ngoại ở công ty tôi là cừ nhất.
Toàn bộ nhân viên đều tốt nghiệp trường top, hoặc trường danh tiếng ở nước ngoài.
Văn phòng nhiều nữ, mỗi ngày là một cuộc chiến khốc liệt.
Phụ nữ thường có khuynh hướng ganh đua với nhau, chú ý tiểu tiết, từ quần áo, trang sức đến thực lực đều không muốn mình bị thua sút so với đối thủ.
Cứ đi tới gần phòng đối ngoại là tim tôi đập muốn văng ra ngoài, thở cũng không dám nữa là.
Chung quy bởi mỗi lần tôi xuất hiện, cả phòng ban đều nhìn tôi chòng chọc như muốn dùng ánh mắt đâm thủng tôi vậy.
Quá đáng sợ rồi!
Ngày hôm đó, tôi như thường lệ xuống phòng đối ngoại đưa tài liệu, chỉ là lần này có giọng nói quen thuộc gọi tên tôi: “Đạm Yên Sơ?”
Tôi nhìn về phía đó, thì ra là Cửu An.
Tôi, không thể thua sút cô ta.
Nghĩ thế tôi lập tức mỉm cười chuyên nghiệp (nụ cười mà tôi tin có thể giải quyết toàn bộ rắc rối) chào hỏi lại: “Cửu An à, đã lâu không gặp.”
Một chút ngạc nhiên trong đôi mắt bồ câu kia khiến tôi vô cùng thỏa mãn.
Dù gì tôi cũng từng làm quản lý ở quán bar, chút che giấu cảm xúc này tôi vẫn làm được.
“Cậu… làm gì ở đây thế?”
“Cửu An, hỏi gì lạ vậy? Tới đây đương nhiên để đi làm rồi.
Chẳng lẽ ôn lại chuyện cũ ư?”
Cửu An sượng mặt, ánh mắt có phần mất tự nhiên: “Cậu đang làm ở tổ nào?”
“Mình làm trợ lý cho ông chủ.”
Cô ta trừng mắt, định nói gì đó thì bị tôi phủ đầu trước: “Cậu ở lại làm việc nhé.
Tôi phải quay lại xem ông chủ có việc cần giao không.”
Nói rồi thì cất bước đi thẳng.
Trong lòng tôi muôn phần mãn nguyện, thua gì cũng được nhưng không thể thua về khí thế! Tôi phải để cô ta biết đừng hòng uy hiếp vớ vẩn, bắt tôi lùi bước.
Không ngờ có ngày tôi lại trở thành đồng nghiệp với Cửu An.
Nhưng khi về phòng, nhìn Phong Hiểu Hàn tôi lại bực bội.
Hắn bị ngốc đúng không? Rõ ràng là cô ta có mưu đồ “chiếm đoạt” hắn, vậy mà hắn vẫn để Cửu An làm việc dưới trướng mình?
Không lẽ hắn đang xem hoa khôi là lốp dự phòng?
“Yên Sơ, đi pha cà phê cho tôi đi.”
Còn dám sai bảo tôi? Không dỗ tôi lại còn sai tôi?
Tôi đứng đực ra đấy, hắn tưởng tôi nghe không rõ nên lặp lại.
Tôi giận dỗi ngang, trừng mắt: “Anh tự đi mà pha lấy! Không thì gọi lốp xe của anh lên pha cho ấy.
Hứ!”
Phong Hiểu Hàn: ?!!.