Cửu An bị hỏi đột ngột lại thẳng thừng như vậy liền thấy xấu hổ: “Bởi vì anh rất tốt với em.”
Từ ngày đầu tiên gặp Phong Hiểu Hàn, cô ta đã rung động rồi.
Nhưng do từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc nên Cửu An không dám đường đột tiến lên tỏ tình, chỉ biết chôn giấu tình cảm vào lòng.
Cô ta nỗ lực học tập, để tên của mình và hắn trên bảng được gần nhau thêm một chút.
Cô ta chăm chút bản thân, để luôn luôn đến trường với vẻ ngoài rạng ngời.
Sự cố gắng đó được đền đáp khi cô ta trở thành hoa khôi trong mắt mọi người, ai cũng ngưỡng mộ cô ta.
Nhưng Phong Hiểu Hàn vẫn lạnh nhạt như vậy.
Sau đó khi Cửu An bị tụi bắt nạt nhốt lại, xé hết tập sách, là Phong Hiểu Hàn cứu cô ta ra, còn cho cô ta mượn vở để chép lại.
Hắn cũng có một chút rung động đúng không?
“Vậy à.”
Hắn cứ thế trả lời chiếu lệ, không nhắc lại chuyện này nữa.
Mãi đến khi trời tối Cửu An mới chịu buông tha cho hắn về nhà.
Ba mẹ Cửu An càng nhiệt tình hơn, không ngừng dặn dò đủ điều.
Phong Hiểu Hàn lái xe như bay đến quán bar trước đây Yên Sơ từng làm việc, tìm gặp đồng nghiệp trước của cô để hỏi thông tin.
Hóa ra cô đã làm việc ở đây rất lâu, hoàn cảnh sống có vẻ cũng không dễ chịu gì, không hề dư dả như cô từng đề cập.
Gia đình cô chẳng phải rất giàu có sao?
Hắn từng nghi ngờ nhưng lần nào hỏi đến, Đạm Yên Sơ cũng trả lời rất rành mạch nên hắn không nghĩ cô nói dối.
Mà tại sao cô lại phải nói dối hắn chứ?
Đồng nghiệp tò mò hỏi: “Anh là gì của chị San vậy?”
“… Là chồng sắp cưới.”
Nói xong đến chính hắn cũng cảm thấy khó tin, chồng sắp cưới gì mà không biết chút gì về cô cả.
Ai ngờ đối phương mỉm cười: “Cuối cùng chị San cũng chịu kết hôn à? Hồi trước có anh chàng đẹp trai lắm, tuần nào cũng đến đây trồng cây si mà không tán được chị ấy đấy!”
“Nhiều người tán tỉnh cô ấy lắm ư?”
“Dĩ nhiên rồi.
Chị San rất có sức hút nha.
Nhưng mà suốt quãng thời gian đó chị San không đồng ý quen ai hết! Làm bọn tôi còn tưởng chị ấy không thích đàn ông nữa ấy.
Hoá ra là có chồng sắp cưới đẹp trai như anh!”
Bước ra khỏi quán bar, tâm trạng hắn trở nên phức tạp, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vì sao những năm qua cô không có bạn trai? Không phải ngày đó cô chê bai hắn sao? Bạn trai mới của cô không phải là thằng oắt con tên Tú kia à?
Tôi về nhà thu dọn đồ đạc, trong đầu đã dựng lên vài tình huống khó xử khi chạm mặt Phong Hiểu Hàn, nhưng rồi trong nhà vắng tanh, tôi cố ý ngồi câu giờ hai ba tiếng mà chẳng thấy ai.
Có lẽ đây là ý trời rồi.
Tiền mà Minh Nguyệt trả lại tôi đưa hết cho mẹ, cộng với căn nhà cũ ấy tôi tin không có tôi bà vẫn ổn.
Tôi nhắn với mẹ sẽ đi làm ăn ở nước ngoài một thời gian, không cần lo lắng cho tôi.
Thu xếp mọi chuyện ở quê xong, tôi về căn nhà mà tôi với Phong Hiểu Hàn chung sống thời gian qua, dọn hết đồ đạc vào một chiếc vali.
Những món trang sức đắt đỏ hắn mua tặng tôi không mang theo thứ gì hết.
Dọn dẹp sạch sẽ, tôi để lại chìa khóa nhà và bức thư trên bàn.
Văn tôi không tốt, chỉ biết chúc hắn cuộc đời hạnh phúc và bình an.
Xách vali, nhìn nơi này lần cuối.
Từng là nhà tôi, sau là nhà của hắn, rồi lại trở thành nhà của chúng tôi, hóa ra nó cũng chứng kiến nhiều kỷ niệm đến vậy.
Tôi mang vali đến bãi rác gần đó rồi vứt đi.
Tôi đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Tôi từng cảm thấy làm mèo cũng không tệ, có thể trốn tránh, có thể mặc kệ hết thảy, tuổi thọ lại ngắn nữa.
Vậy chi bằng cứ làm một con mèo, nhìn ngày tháng trôi qua đi.
Tôi dùng số tiền ít ỏi cuối cùng đi xe bus đến ngoại ô, biến thành mèo, lang thang đi giữa cung đường vắng tanh.
Tôi cứ đi như thế, bao giờ mệt thì dừng lại, cuộn mình dưới tán cây nào đó chợp mắt một chút.
Ban đầu tôi còn cho rằng mình sẽ hối hận, sẽ lo sợ nhưng nào ngờ tôi thích nghi rất nhanh, thậm chí còn cảm thấy dễ chịu.
Trước đây bà Nguyên từng nói tôi bị biến thành mèo là do phải gánh chịu hình phạt, nhưng hiện tại, tôi thấy đây giống như một món quà thì đúng hơn.
Nếu tôi bỏ đi trong hình hài một con người thì Phong Hiểu Hàn chắc chắn sẽ tìm ra tôi.
Đã thế khi làm người, tôi phải đi làm kiếm tiền, lo chỗ ngủ, miếng cơm hằng ngày, sẽ bị ràng buộc đủ thứ, nói ra nói vào.
Nhưng làm mèo thì khác.
Tôi thích thì ngủ bên đường, ăn gì cũng được, không ai lại hỏi một con mèo vì sao không đi làm kiếm tiền cả!
Tôi quẩn quanh ở vùng ngoại ô, nơi này có núi non xinh đẹp, có ngôi chùa nhỏ ở phía xa, mỗi tối tôi sẽ trở về đó ngủ nhờ dưới mái hiên.
Người dân ở khu này chủ yếu là ông bà lớn tuổi, đối xử với tôi rất hiền hòa, xin miếng cơm cũng dễ hơn.
Phần lớn thời gian tôi sẽ ngồi dưới bóng cây, lim dim nhìn thời gian trôi đi.
Trong lòng không muốn bận tâm đ ến những chuyện đã qua nữa.
Chỉ có như vậy mới khiến lòng tôi thấy bình yên.