Cửu An đ è xuống cảm giác bất an, giọng nói hơi run run: “Phong Hiểu Hàn… đây… là có ý gì?”
Trong phòng ngoài hắn ra, còn có thêm bốn người khác.
Hai người mặc vest, hai người mặc trang phục cảnh sát.
Cô ta gắng gượng bình tĩnh bước vào nhưng vẫn không dám lại gần nhóm người kia mà chỉ đứng ở gần cửa.
“Tôi đã điều tra rồi.
Vụ việc tiết lộ bí mật thương nghiệp lần này là do cô chủ mưu.”
“Bằng chứng đâu? Tôi không làm!”
Cửu An thề với lòng sống chết không thừa nhận.
Mấy người này còn dám bắt cô ta đi hay sao? Gia đình cô ta cũng không phải tầm thường, Phong Hiểu Hàn dựa vào ai chống lưng mà dám đối xử với cô ta như thế?
“Mấy việc làm bẩn thỉu của cô đều ở đây hết rồi.”
Phong Hiểu Hàn ném tập hồ sơ lên mặt bàn, Cửu An không thèm sờ vào.
Cô ta khoanh tay ngẩng cao đầu: “Hừ! Tôi không quan tâm.
Tôi sẽ tìm luật sư của nhà tôi đến làm việc với các người.”
“Cửu An, dám bán tài liệu mật của công ty, cô muốn đi tù đúng không? Báo cho cô biết, lần này gia đình cũng không giúp cô nổi đâu.”
Bởi lần này hắn không làm việc này một mình mà có cả Lâm Kiêu Thành nhúng tay vào trợ giúp.
Lúc biết toàn bộ sự tình, hai người đàn ông vừa ngỡ ngàng vừa rùng mình sợ hãi.
Phụ nữ là giống loài yếu ớt về mặt sức lực, nhưng một khi xuất hiện dã tâm thì còn đáng sợ hơn cả đàn ông.
Đạm Yên Sơ năm lần bảy lượt bị hại là do cô đã quá đơn thuần, không nhìn ra được ý đồ của Cửu An.
Cũng may Phong Hiểu Hàn vẫn luôn thiên vị cô, chứ nếu đổi lại là công ty bình thường khác thì giờ phút này cô phải gỡ lịch trong tù rồi không chừng.
“Phong Hiểu Hàn, anh dám vu oan cho tôi.
Tôi không bỏ qua chuyện này đâu!”
Cửu An làm dữ muốn bỏ đi nhưng bị cảnh sát tiến lên chặn lại.
Hai người mặc vest kia hóa ra là đến từ văn phòng Luật sư, một trong hai lên tiếng: “Chúng tôi có bằng chứng, cũng có nhân chứng cho việc cô đã bán tài liệu mật của Lập Phong cho công ty Vân Đô.
Làm ảnh hưởng đến tình hình kinh doanh của Lập Phong lẫn uy tín của Vân Đô, hiện đơn kiện đã được tòa án tiếp nhận rồi.”
“Mong cô hợp tác để điều tra.
Nếu cô Cửu An hoàn toàn trong sạch, chúng tôi sẽ không để cô chịu oan ức.”
Trong sạch? Làm sao mà trong sạch được khi chính cô ta đã bày ra hết thảy mọi chuyện cơ chứ!
Cửu An sợ khóc nấc lên: “Hiểu Hàn, anh đang làm gì vậy? Chúng ta đã bên nhau bảy năm rồi mà! Anh nỡ đối xử với em như vậy sao?”
Nước mắt chẳng phải là vũ khí mạnh nhất của phụ nữ hay sao?
Nhưng Phong Hiểu Hàn chẳng có chút cảm giác gì, hắn lạnh lùng nói: “Tôi chưa từng thích cô.
Cô ở đây khóc lóc cũng vô ích.
Có làm hay không, đi theo cảnh sát điều tra là biết!”
Cô ta không thể đi.
Ngộ nhỡ lỡ miệng nói sai cái gì thì từ đây về sau chỉ có thể ở trong tù mà thôi!
Cửu An lao đến níu lấy tay hắn muốn cầu xin nhưng bị hắn gạt ra: “Em sai rồi.
Là em quá yêu anh nên nhất thời mù quáng thôi.
Anh không thể để bọn họ dẫn em đi!!!”
Cô ta không dám tin mình lại thất bại.
Bao năm qua dày công sắp đặt, nhưng Phong Hiểu Hàn cứ một mực chung tình với Đạm Yên Sơ.
Giờ phút này còn vì Đạm Yên Sơ mà muốn tố cáo cô ta nữa.
Cô ta không cam tâm!
“Cửu An, đừng nói yêu tôi.
Nghe thật ghê tởm!”
Tình yêu của Cửu An quá bin thái.
Thừa biết tình cảm không thể cưỡng cầu, lại dốc sức hại Đạm Yên Sơ ra nông nỗi này.
Thời điểm cầm toàn bộ thông tin trên tay, Phong Hiểu Hàn thề với lòng sẽ giúp Yên Sơ rửa hận, bắt Cửu An phải trả giá.
Một việc cũng không được thiếu!
Mặc kệ Cửu An cầu xin, cô ta vẫn bị lôi lên xe cảnh sát đưa đi.
Đồng nghiệp trong công ty đều há hốc mồm trước cảnh tượng này, mọi người nhìn nhau muôn vàn thắc mắc.
“Không phải nói Cửu An và sếp là một đôi hay sao?”
“Tại sao Cửu An lại bị cảnh sát đưa đi vậy? Cô ta làm chuyện gì sai ư?”
“Tôi không biết.
Đừng có hỏi tôi!”
Thư ký Linh là người cảm thấy khó hiểu nhất, chẳng phải mới nãy còn tốt đẹp sao? Tự dưng lại thành ra như vậy?
Sau đó mọi người mới biết hóa ra bọn họ đã bị Cửu An dắt mũi bấy lâu nay.
Làm gì có yêu nhau? Làm gì phải bạn gái từ thời đi học? Đều do Cửu An tự mình dựng chuyện mà thôi.
Cô ta còn điên khùng đem tài liệu mật của công ty đi bán, báo hại công sức làm việc của bao đồng nghiệp đổ sông đổ bể, mặt dày trút hết tội lỗi lên đầu Đạm Yên Sơ.
Trước mặt cứ luôn mồm luôn miệng nói tội nghiệp Đạm Yên Sơ, sau lưng thì bày trò hại người ta.
Sống không có đạo đức như thế, nghiệp quật là đáng lắm!
Tòa án xử tới xử lui, kéo dài hơn cả tháng cuối cùng cũng ra quyết định tù giam tám năm.
Gia đình Cửu An đã chạy vạy khắp nơi để xin giảm án nhưng cuối cùng không thành.
Bọn họ không biết rốt cuộc con gái mình đã đắc tội với thế lực nào để chuyện thành ra như này.
Cửu An không ngừng bật khóc, không ngừng cầu xin, cô ta liên tục hét lên: “Tôi muốn gặp Hiểu Hàn! Để tôi gặp Phong Hiểu Hàn.”
Nhưng từ đầu tới cuối hắn chẳng hề xuất hiện, toàn bộ đều ủy quyền cho luật sư đại diện.
Hắn căm ghét đến mức chỉ cần nhìn Cửu An lần nào thì ghê tởm lần đó.
Tám năm này xem như là thay Đạm Yên Sơ đòi lại công đạo.
“Đạm Yên Sơ, anh giúp em lấy lại hết những gì em từng đánh mất.
Em có thể quay về bên anh không?”
Tiếng thở dài theo gió tan vào không trung.
Hắn vẫn sẽ tìm cô, tìm một tháng không được thì một năm.
Một năm không được thì hai năm, không được nữa thì hai mươi năm, ba mươi năm…
Tóm lại, cả đời này lòng hắn chỉ có một người duy nhất là cô mà thôi.