Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Được cứu rồi!
Thân ảnh của Tào Văn Hoan và Trần Nguyên vừa mới biến mất, bỗng nhiên Tố Nhã triển khai một bức màn tinh thần bao bọc lấy bọn họ, cũng ngay trong chớp mắt này, bốn phía vừa nãy còn trống rỗng nhất thời hiện ra vô số tang thi, chi chít không khác gì bầy kiến, đã sớm vây quanh lấy bọn họ.
"Ẩn hình?" Trịnh Hạo Lâm không dám tin mà mở to hai mắt, bỗng nhiên cậu ta đã hiểu rõ cảm nhận ban nãy của bọn Tào Văn Hoan.
Cứ vô thanh vô tức như vậy đột nhiên lại rơi vào bầy tang thi, có thể lập tức chạy đi mới là gặp quỷ đó, sợ rằng có vài người còn chưa kịp phản ứng là đã vong hồn dưới móng vuốt rồi đi.
Cứ như vậy, bọn họ dục huyết phấn chiến (cả người đẫm máu còn đang ra sức chiến đấu), nhưng con tang thi hệ tinh thần này vẫn cứ thần long kiến thủ bất kiến vĩ, hiển nhiên cũng không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, nó càng thêm gia tăng lực độ.
Tố Nhã nhân cơ hội bắt được võng tuyến tinh thần lực của đối phương liền bò lên đó, không ngừng quấy rầy việc nó truyền đạt mệnh lệnh cho đám tang thi cấp thấp, giúp Trịnh Hạo Lâm giảm bớt một bộ phận áp lực.
Thế nhưng sự chấn động tinh thần của tang thi lại bất đồng rất lớn với nhân loại, Tố Nhã vô pháp trực tiếp xóa bỏ lệnh khống chế tang thi, có lẽ là vào một thời điểm khác trong tương lai sẽ có khả năng đạt đến loại trình độ đó, nhưng bây giờ tuyệt đối là làm không được a...
Tiểu BOSS cảm thấy rất không thoải mái vì mệnh lệnh của mình luôn bị quấy rầy, đột nhiên nó triệt tiêu việc khống chế tinh thần lực, giải phóng đám tang thi đang bị khống chế kia.
Tố Nhã thầm nghĩ: Không xong!
Bản năng của tang thi là công kích nhân loại đang đứng gần mình nhất, đương nhiên bọn họ chính là mục tiêu đầu tiên.
Trịnh Hạo Lâm lập tức đẩy Tố Nhã ra: "Đi mau!"
Có lẽ là xuất phát từ hổ thẹn, hoặc có lẽ là xuất phát từ tâm tư muốn bồi thường, cho dù ngoài miệng có nói như thế nào đi chăng nữa nhưng đúng như lời Tào Văn Hoan đã nói, vào lúc bất tri bất giác, cậu ta luôn đem Tạ Tử Diệp trở thành Trịnh Tố Nhã để đối đãi.
Cậu ta đặt tất cả lòng hổ thẹn và mong muốn bồi thường với Tố Nhã lên người Tạ Tử Diệp.
Có lẽ là nên nói, đối với Tiểu Nhã cũng rất không công bằng, thế nhưng đó là tiềm thức, làm thế nào mà bản thân mình có thể khống chế cho được đây!
Giống như khốn cảnh trước mắt này, trong nháy mắt đã khiến cậu ta nhớ lại tình cảnh Tố Nhã sắp chết, có phải cũng sẽ là tuyệt vọng, cùng với một chút hy vọng mong manh dưới đáy lòng giống như bây giờ hay không.
Đáng tiếc, Tố Nhã không thể đợi đến khi niềm hy bọng kia biến thành sự thật, thế nhưng hiện tại, cậu ta cũng không thể khiến Tiểu Diệp mất đi cơ hội cầu cứu cuối cùng.
Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút a, Tào Văn Hoan! Chỉ cần có thể gọi đại tỷ tới đây, nhất định chị ấy sẽ có thể cứu Tiểu Diệp ra!
Dị năng của Trịnh Hạo Lâm đã tiêu hao gần hết, không biết con tang thi hệ tinh thần đang nấp ở nơi nào đột nhiên phát động một đợt công kích tinh thần với cậu ta, Trịnh Hạo Lâm còn chưa kịp phản ứng đã mang theo vẻ mặt mờ mịt ngã xuống, một lần cuối cùng, cậu ta thoáng nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tạ Tử Diệp.
Ngu ngốc, sao còn chưa chịu chạy đi chứ!? Cậu ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, rất nhanh, liền thực sự không cảm nhận được cái gì nữa.
Tố Nhã biết, căn bản là bản thân mình sẽ không trốn thoát khỏi vòng vây của tang thi, cho dù là Trịnh Hạo Lâm còn tỉnh cũng sẽ không trốn thoát được.
Tiêu hao quá độ đã sớm khiến cô không còn cách nào chống đỡ được nữa, dưới chân Tố Nhã mềm nhũn, tê liệt ngồi ở bên người Trịnh Hạo Lâm, nhưng về mặt tinh thần lực lại không dám thả lỏng chút nào.
Lúc cô theo sát con tang thi tiểu BOSS kia thấy nó buông tha quyền khống chế, thiên tân vạn khổ mới có thể thiết lập lại tinh thần võng một lần nữa, phía trên là một sợi tinh thần do cô kiềm chế, phía dưới là sợi tinh thần còn sót lại của con tang thi kia.
Hai sợi đan xen vào nhau, sản sinh một cảm giác quái dị không thể hình dung, cùng với sự va chạm, đám tang thi bị khống chế một bên đau khổ giãy dụa, một bên chậm rãi vươn móng vuốt về phía Tố Nhã.
Cho dù đã nhìn thấy móng vuốt đáng sợ ở gần ngay trước mắt, Tố Nhã lại không mảy may động đậy, bằng không, nếu để bức màn bị vỡ, bọn họ liền thực sự không có một con đường sống.
Đúng lúc này, một đạo ngoại lực mạnh mẽ quấy rối vào, con ngươi của Tố Nhã chợt co rụt lại, chuyện cô lo lắng nhất vẫn cứ xảy ra, con tang thi chết tiệt kia lại xuất kích, cô không chỉ không thể ngăn trở được, còn có thể gặp phản phệ mãnh liệt.
Cùng lúc đó, trong chớp mắt Trịnh Tuyết Như liền phóng ra uy áp, nàng chạy ra khỏi quán bar, trơ mắt nhìn giữa vô số con tang thi, Tố Nhã, giống như một con diều đứt dây, chậm rãi rũ hai mắt xuống, đôi mắt em ấy tràn đầy sự mờ mịt, nhưng đột nhiên, em ấy liếc nhìn về phía mình.
Dường như Trịnh Tuyết Như nhìn thấy một tia sáng xẹt qua cặp mắt kia, sau đó, là một bầu trời đêm vĩnh hằng không trăng không sao.
"Tiểu Nhã" Nàng rống giận, trực tiếp hóa thành sóng dữ cuồn cuộn, lấy thế công của cơn sóng mãnh liệt, nghìn vạn đạo sấm xanh rờn hạ thẳng xuống từ bầu trời.
Bầy tang thi chi chít hoảng loạn thành một mảnh, chen lấn nhau chạy ra ngoài, thế nhưng thiên lôi cứ đua nhau mà tới, rất nhanh liền khiến bọn chúng nổ thành từng mảnh từng mảnh.
Về phần cái con tang thi tiểu BOSS hệ tinh thần kia, trong chớp mắt Trịnh Tuyết Như xuất hiện, liền trực tiếp lắc mình biến mất.
Giỡn cái gì vậy, đầu của nó phải bị cửa kẹp mới có thể lưu lại xử lý kẻ cường giả cấp đang phẫn nộ kia, tuy rằng đánh mất cái tinh thạch hệ tinh thần kia có chút đáng tiếc, nhưng lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu.
Nó cũng không phải đồ ngu đâu.
Thời điểm đám người Đường Văn Triết chạy tới cửa nhìn thấy trước mắt lấm chấm vệt đen, cùng với ở chính giữa là cảnh Trịnh Tuyết Như đang ôm Tiểu Diệp vào lồng ngực.
Được rồi, ở bên cạnh bọn họ còn có một Trịnh Hạo Lâm đang hôn mê, bất quá rất mờ nhạt, lần thứ hai lại không được để mắt đến. ( Trịnh Hạo Lâm: Đậu má! Đừng có kỳ thị người độc thân như thế a!)
____
Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu (ở nơi có núi xanh, không sợ thiếu củi đốt): ý nghĩ là chỉ cần còn được sống thì không sợ không có hi vọng
____
Không biết sao, nhưng tự dưng thấy tâm trạng hôm nay rất tốt : tâm trạng tốt nên đăng chương mới nà~ thường thường đi học ta chỉ đăng thứ bảy thoi nhaaaa :
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thật ra hôm nay sắp hết đại di mụ + hôm nay bài soạn ít, có thêm thời gian xõa :)))