Chương : Mất tiết tháo
Có lẽ là tránh thoát theo bản năng, cô trừng mắt nhìn, lập tức, một bàn tay đầy thịt be bé chào hỏi qua.
“Biếи ŧɦái, luyến đồng!” Thổ lộ với một cô bé ba tuổi, chị ấy không phải biếи ŧɦái luyến đồng còn có thể là cái gì nữa! Trịnh tiểu bánh bao nhìn nàng với vẻ mặt đầy căm tức.
Trịnh Tuyết Như âm thầm thở dài: “Tiểu Nhã, đừng trốn tránh, nghiêm túc suy nghĩ một chút có được không?” Đừng ép chị phải chọn loại phương pháp thứ hai, mặc kệ là đối với em hay chị, cũng không phải là một lựa chọn tốt lành gì cả.
“Em sẽ méc mama, khốn lạn.” Trịnh tiểu bánh bao chu chu mỏ.
Cho nên, em vẫn là muốn trốn chạy sao? Cặp mắt phượng dài của Trịnh Tuyết Như tối sầm lại, đúng vậy, hẳn là nàng nên nhốt Tiểu Nhã vĩnh viễn lại chỗ này, dù sao, tất cả mọi người cũng cho rằng Trịnh Tố Nhã đã chết rồi.
“Cho dù ba ba ma ma cùng đến, cũng không ngăn cản được chuyện chị yêu em.” Trịnh Tuyết Như không để ý đến sự phản kháng của Trịnh Tố Nhã, cố chấp đè cô vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve tóc của cô, trong giọng nói lại mang theo một tia lãnh ý, “Chị tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào mang em rời khỏi chị, trừ phi, chị chết.”
Dường như Trịnh tiểu bánh bao hoàn toàn không có nhận ra đại tỷ nhà mình đang biến hóa, vẫn cứ thở hổn hển dùng cái chân ngắn ngủn đạp vào người Trịnh Tuyết Như: “Cái gì mà dời đi hay không dời đi, coi chừng em méc với papa mama, chị dâʍ ɭσạи nhi đồng!”
Trịnh Tuyết Như: “…”
Tố Nhã đang trốn tránh?
Đúng là cô đang trốn tránh, cho dù bất kỳ người nào ở trong vòng năm phút phát hiện toàn bộ thế giới quan của mình đều bị refresh thì trong lòng cũng vô pháp thoáng cái liền tiếp thu đi.
Ngay khi cô cho rằng bản thân mình sẽ lấy thân phận của Tạ Tử Diệp để sống hết quãng thời gian còn lại, đột nhiên, cô bị chị ruột thượng?! Ngay khi cô cho rằng bản thân đã biết rõ tính hướng của Trịnh Tuyết Như mà nói thẳng thân phận ra, với ý đồ để đối phương thức thời buông tha cho mình, đột nhiên, đại tỷ lại nói cho cô biết: Chị đã sớm biết rồi! Đồng thời, chính là bởi vì đã biết, cho nên mới thượng em.
Mẹ nó! này không khoa học! Nhất định là cô đã thức tỉnh sai phương thức rồi.
Trên thực tế, Trịnh Tố Nhã vẫn cảm thấy phương thức thức tỉnh của mình thật sự có vấn đề, con mẹ nó chứ sau khi tỉnh dậy phát hiện bản thân đã biến thành một bé gái ba tuổi hoàn toàn không đầy đủ ngũ âm, đây thực sự không thành vấn đề sao?
Chuyện duy nhất khiến Tố Nhã hài lòng một chút chính là hình như cô đã biến trở về bộ dáng trước kia rồi, nói cách khác thì dưới tình huống cô hoàn toàn không hay biết gì cả thân thể của bản thân đã được tái tạo lại.
Giờ này khắc này, Trịnh Tuyết Như đang ôm lấy Tiểu Bánh Bao thản nhiên đi dạo trong không gian, Tố Nhã muốn giãy ra khỏi ôm ấp của Trịnh Tuyết Như để tự đi, kết quả sau khi đi được thước ngắn ngủn đã bị té ngã ba lần, dù Trịnh Tuyết Như có nói cái gì thì cũng không chịu buông tay.
Bố cục bên trong không gian rất đặc biệt, giống như là một mảnh trời đất bị người khác tận lực cách ly ra bên ngoài.
Có một mảnh đất rộng lớn, một mảnh rừng cây xum xuê, liếc nhìn thanh tuyền, một mảnh ao hồ, còn có một tứ hợp viện xinh đẹp bên cạnh. Nơi dễ thấy nhất bên trong tứ hợp viện, cũng chính là nơi cô vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy, chính là cây hoa đào to lớn kia.
Tố Nhã luôn cảm thấy cây này rất là quen mắt, đúng lúc này, Trịnh Tuyết Như chỉ chỉ về phía tối đen, bình tĩnh nói cho Tố Nhã: “Nơi này là chính diện, còn có một cái phản diện.”
Phắc, cây này sẽ không phải là cái cây bên trong không gian của cô đó chứ!? Trịnh Tố Nhã định thần dò xét, lúc này mới phát hiện, không gian của cô thế nhưng lại biến mất?
Không, không phải biến mất, mà cái không gian này với không gian của đại tỷ đã hợp thành một thể!?
“Tiểu Nhã, nơi này rất đẹp, có đúng hay không?”
Ừm, đúng là rất đẹp. Trịnh tiểu bánh bao hài lòng gật đầu.
“Tiểu Nhã, sau này liền ở lại đây có được không?” Trong mắt của Trịnh Tuyết Như thấp thoáng hiện lên một tia sáng kỳ dị, tràn ngập dưới đáy mắt là sự điên cuồng chợt lóe lên.
Bỗng nhiên sau lưng Tố Nhã phát lạnh, cô liều mạng lắc đầu theo bản năng: “Không được, không được, một chút cũng không được.”
Đáy mắt Trịnh Tuyết Như nhanh chóng xẹt qua một tia đáng tiếc, bất quá thời điểm cảm nhận được cánh tay của Trịnh Tố Nhã đang ôm cổ mình đột nhiên siết chặt lại, sợ bị bỏ lại đây, đột nhiên tâm tình của nàng lại trở nên tốt hơn.
Tố Nhã cũng không ghét chị mình, cho dù đã xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không có cảm giác chán ghét, đương nhiên, càng đừng nói tới cái gì mà thù hận.
Cảm giác cô cảm nhận được nhiều hơn là kinh ngạc, cùng với không thể tin được.
Đối với tình cảm đại tỷ dành cho mình, cô cho rằng bản thân sẽ cảm thấy ghê tởm, chán ghét, nhưng trên thực tế, cô cảm thấy càng nhiều hơn chính là hoảng sợ, cùng với hoảng hốt và bất an thình lình kéo đến, những tâm tình này thúc giục cô muốn trốn tránh.
Trịnh Tiểu Bánh Bao cũng không có nghĩ đến, tình cảm chị em tốt đẹp lúc ban đầu của bọn họ, từ lúc nào thì đã bị thay đổi đến dị dạng như thế rồi.
“Tỷ…” Bởi vì đang được ôm, Trịnh Tố Nhã theo quán tính mà vòng qua cổ của Trịnh Tuyết Như, gương mặt mượt mà vừa vặn cọ lên lỗ tai của nàng, lúc nói chuyện, từng cổ nhiệt khí xông thẳng tới hai gò má cùng lỗ tai.
Nhất thời trong lòng Trịnh Tuyết Như nảy lên một trận tê ngứa, lập tức chọt chọt vài cái lên gương mặt của Trịnh tiểu bánh bao.
Trịnh Tố Nhã: "...."
Chị đủ rồi đó, Trịnh Tuyết Như! Lão nương đây còn chưa có đáp ứng mà, sao chị đã bắt đầu loạn chiếm tiện nghi rồi chứ!!!
“Làm sao vậy, Tiểu Nhã?” Không cảm giác được sự phản kháng của Trịnh Tố Nhã, lá gan của Trịnh Tuyết Như càng lớn hơn, nhẹ nhàng gặm vài cái lên gương mặt đáng thương của cô.
Trịnh Tố Nhã triệt để hỏng mất, hỗn động trong gió. Người này hoàn toàn chính là điển hình của cho chút ánh sáng liền rực rỡ, cho chút nước sông liền ngập lụt mà!
Thượng Đế a, người xác định hàng này không có bị xuyên qua sao? Người này thật sự là đại tỷ lạnh lùng bạc tình, thủ đoạn độc ác của con thiệt hả? ( Miêu: Liêm sỉ gì tầm này)
______
Đôi lời: Cảm thấy con dân nhà ta toàn là thể loại hung tàn a... (●´⌓'●)
Đừng ỷ ta chưa có ny liền tùy ý ăn hiếp ta (•'O´•) chờ xem! Ta mà có ny ta méc ny ta (꒦ິ꒳꒦ີ)