Chương :
“Vậy mà còn tính là nhi đồng?” Trịnh Tuyết Như nhướng mi cười, “Nếu không muốn thì - tuổi đi! Kỳ thực chị cũng không chờ được lâu như vậy…”
“!!!”
Nhất thời Trịnh Tố Nhã chỉ cảm thấy trong đầu có một đám thảo nê mã chạy qua như điên!
Chị đây dâʍ ɭσạи trẻ vị thành niên!!!
...
Rốt cuộc Trịnh Tố Nhã hiện tại vẫn chỉ là thể chất của trẻ con ba tuổi, làm ầm ĩ xong rồi lập tức mí mắt trên liền dán với mí mắt dưới, ngáp không ngừng nghỉ.
“Buồn ngủ rồi sao, cứ ngủ đi, ngoan ~ ” Kể từ khi nhận được câu trả lời thuyết phục của Tố Nhã, Trịnh Tuyết Như lập tức hận không thể phá hủy cả thiên đô (đô thành của thiên tử), hầu hạ ân cần đến mức nếu em ấy muốn sao trên trời thì sẽ không cho ánh trăng.
Trịnh Tố Nhã híp mắt, lắc cổ của Trịnh Tuyết Như, cọ cọ lên đầu vai nàng, nhẹ tựa vào cảnh cáo nói: “Vậy chị không thể bỏ em ở lại đây nha.”
“Sẽ không ~ ” Trịnh Tuyết Như nghiêng đầu, quấy rầy đỉnh đầu của Trịnh Tố Nhã một chút, trấn an nói.
Đúng là trước đây nàng đã từng có suy nghĩ như vậy, nhốt Tiểu Nhã vĩnh viễn ở lại nơi hoang vắng không có người sống này, khiến cả đời của em ấy chỉ có thể nhìn thấy một mình mình, cả đời này chỉ có thể yêu một mình mình.
Thế nhưng hiện tại, rõ ràng là Tiểu Nhã đã bắt đầu chấp nhận ý đồ của nàng, nàng cao hứng đến mức hận không thể treo em ấy lên lưng quần mang theo, dẫn em ấy đi khắp nơi, như thế nào có thể tự tay hủy diệt con đường này cho được chứ.
Trịnh Tố Nhã quá mệt mỏi, dựa đầu lên vai của Trịnh Tuyết Như xong liền ngủ mất, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, chỉ chốc lát sau liền có nước bọt chảy xuống, nhóc con kia còn rất có tự giác mà cọ cọ lên quần áo của nàng, Trịnh Tuyết Như cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Mắt thấy Tố Nhã đã ngủ say, Trịnh Tuyết Như nhàn nhạt kêu một tiếng trong ý thức: “Ra đi.”
Đúng lúc này, trước mặt Trịnh Tuyết Như xuất hiện một quả cầu sáng nho nhỏ đang ngưng tụ lại, quả cầu sáng rơi xuống đất, hóa thành bộ dáng của một con chó Bắc Kinh, mang theo một thân lông xù tuyết trắng nịnh nọt cọ vào cẳng chân của Trịnh Tuyết Như rất là thân thiết.
Khóe miệng Trịnh Tuyết Như có hơi giật giật, vừa mới chuẩn bị dùng một cước đạp bay cái tên không biết sống chết này ra, bỗng nhiên lại lo lắng đến động tác của mình có biên độ quá lớn sẽ đánh thức đến Trịnh tiểu bánh bao, thế là nàng không thể làm gì khác hơn ngoài chuyện gắng gượng nhẫn nại xuống.
“Đủ rồi, đồ đần.” Ở trong đầu Trịnh Tuyết Như đang hung hăng quát lên.
Chó Bắc Kinh nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống bên chân Trịnh Tuyết Như, vừa đung đưa cái đuôi vô cùng vui sướng, cẩn cẩn thận thận đứng dậy, lỗ tai rũ xuống, một đôi mắt to đen láy có chút ủy khuất mà chớp chớp.
Kỳ thực nó là hóa thân của cái không gian hư ảo này, từ rất lâu về trước, thời điểm vị thượng cổ tiên nhân sáng lập ra nơi này còn sống trên đời, nó đã tồn tại rồi. Kỳ thực từ lúc ban đầu ở đây cũng không phải là một không gian đơn thuần mà là nơi tiên nhân chế tạo thần khí, thời điểm ngồi ở chỗ này chế tạo thần khí, do bộ phận cấu thành, cây, xác, cùng chìa khóa. Chỉ có khi bộ phận này tụ lại với nhau cùng một chỗ, thì nơi thần khí này mới có thể chân chính ra đời.
Còn nó thì tự mình phát triển trong cái nơi thần khí này, gần như đã đạt tới cảnh giới cực kỳ thần khí, hình thành ý thức chủ quan, nó liền rõ ràng, nếu như một khi bị tiên nhân phát hiện ra sự tồn tại của mình nó sẽ lập tức bị xóa bỏ.
Tiên nhân sử dụng thần khí, nhưng lại không cần tự ý thức thần khí của chính mình, bằng không sẽ rất dễ dẫn đến kết cục vào thời điểm mấu chốt bị phản bội, khi đó trên thế giới đã từng xuất hiện rất nhiều án lệ tương tự, chỉ có một số ít người cực kỳ thần khí mới có thể bảo tồn mạng sống.
Vì vậy nó vẫn thận trọng che giấu bản thân, thẳng đến một lần trong chiến dịch, thần khí nổ tung, ba bộ phận triệt để phân tán, nó liền lựa chọn lưu lại nơi có thể tích lớn nhất.
Cuối cùng vị tiên nhân kia chỉ tìm được xác cùng chìa khóa, liền để hai thứ đồ này lại cho hậu đại ở nhân giới, sau khi căn dặn bọn họ tìm kiếm cây xong liền tự mình rời đi.
Hậu đại của tiên nhân vào lúc bấy giờ chính là Trịnh gia, mà viên hạch đào Tố Nhã mang về kia, đó là cây thần khí, tất cả minh minh chi trung, bản thân có định số giống nhau, nên thứ gì của người Trịnh gia dù có chạy như thế nào cũng đều chạy không thoát.
“Nói như vậy, khi đó vòng cổ chịu ảnh hưởng, không phải là bởi vì cảm giác được Tiểu Nhã, mà là cảm nhận được cây trong cơ thể Tiểu Nhã sao?” Trịnh Tuyết Như nhíu mi, vòng cổ đúng là tổ truyền của nhà bọn họ, khi đó mẹ giao vòng cổ cho nàng, liền bảo nàng phải hảo hảo bảo quản, nhưng căn bản là chưa từng đề cập qua chuyện tìm kiếm cây này nọ, sau đó nàng thấy bộ dáng Tiểu Thần rất thích nó liền trực tiếp đeo lên cổ cô.
Chó Bắc Kinh nhỏ gật đầu, tiếp tục ân cần giải thích: “Sau khi tìm được cây, cần tiến hành dung hợp bọn chúng, chính là… Khụ, như hai người đã làm lúc trước đó, kỳ thực Mục Huyền Bí Quyết và Quy Nguyên Quyết phải là một thể, tiên nhân nhà mình đã sáng tạo ra tâm pháp độc đáo: Ngưng Tâm Quyết. Chỗ lợi hại của bộ tiên quyết này, tin tưởng chủ nhân người đã cảm nhận được rồi đi.”
Nói xong, chó Bắc Kinh đắc ý lắc lắc cái đuôi tựa như một quả cầu tuyết của mình.
Sau đó, từ trong miệng của chó Bắc Kinh nhỏ Trịnh Tuyết Như biết được, chỗ lợi hại nhất của Ngưng Tâm Quyết là có thể trực tiếp thấy rõ linh hồn.
Bởi vì thần khí vốn là dựa vào huyết mạch của Trịnh gia để truyền thừa, chỉ có khi rơi vào tình huống cực kỳ đặc thù mới có thể tiếp nhận máu của dị tộc, ví như loại trường hợp đặc biệt của Trịnh Tố Nhã này đây.
Chó Bắc Kinh nhỏ nói, nếu như không phải bởi vì bản thân của Trịnh Tố Nhã mang linh hồn người Trịnh gia, chưa chắc cái cây này đã nhận chủ đâu.
Cho nên, thời điểm cây và xác bắt đầu dung hợp, Ngưng Tâm Quyết liền có ý thức phải bài trừ máu của dị tộc, nhưng để không thương tổn tới kí chủ của mình, đồng thời trong lúc bài trừ, sẽ vì thân thể của kí chủ mà trọng tố lại, lựa chọn ưu tiên đương nhiên là dựa theo hình thái của linh hồn để trọng tố rồi.
Cái gì, nguyên liệu trọng tố sử dụng hả? Ừm, chính là linh khí trong không gian╮(╯▽╰)╭ Thế nhưng Ngưng Tâm Quyết cũng không biết, mất đi cây với xác, lực lượng của linh khí vốn cũng không tính là đủ, cho nên vào lúc trọng tố, cho dù đã dùng hết linh khí bên trong không gian cũng chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục lại trạng thái của Tố Nhã cỡ khoảng ba tuổi mà thôi.
_____
Minh minh chi trung: Đa phần là để chỉ tình huống người phàm không thể dự đoán, sức người không có cách nào khống chế cùng hiểu rõ.