Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

chương 81

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương :

Lúc này Trịnh Tuyết Như đã đi tới nhà ăn, tổ viên của bọn họ tăng lên một cách nhanh chóng, đương nhiên sẽ không còn tiếp tục vây quanh trên một cái bàn ăn nữa, ví dụ như Tào Văn Hoan, gần đây chơi rất là thân với một đại thúc mới tiến vào, tình cảm của hai người đột ngột tăng vọt lên, trở thành anh em kết nghĩa.

Nhưng vị trí của Trịnh Tuyết Như lại cố định —— ở bên cạnh Trịnh Hạo Lâm, còn Đường Văn Triết thì ngồi ở chỗ còn lại bên cạnh Trịnh Hạo Lâm.

“Có cháo không?” Trịnh Tuyết Như nhíu mày, hiện tại Tiểu Nhã biến thành một bé gái, phỏng chừng không quá thích hợp để ăn mấy thứ béo ngậy này nọ, tốt hơn hết là phải ăn chút đồ lỏng mới được.

Đường Văn Triết một bộ biểu tình minh bạch, hiểu rõ nói: “Một lát nữa em sẽ đi nói phòng bếp làm chút thức ăn lỏng là được, không nhất định phải ăn cháo.”

“Ừ.” Trịnh Tuyết Như gật đầu, như vậy cũng tốt, không thôi Tiểu Nhã sẽ ngán mất, “Phải có dinh dưỡng một chút.” nàng không quên săn sóc nói.

“Đó là đương nhiên.” Đường Văn Triết cười cười tựa như một chị gái rất tri tâm, hắn ta nhớ rõ trong tư liệu có nói qua, người ở bên dưới, phải bảo vệ dạ dày cho thật tốt, nhất là sau khi vừa mới làm xong.

Cho nên mới nói, kỳ thực hai người các nàng hoàn toàn không có cùng một tần số a!

“Đại tỷ muốn ăn đồ lỏng sao?” Trịnh Hạo Lâm kinh ngạc, “Cái kia ăn không đủ no.”

Đường Văn Triết đẩy kính mắt một cái: “Là Tiểu Diệp, thân thể em ấy không quá thoải mái.”

“À! Hèn gì buổi sáng không thấy em ấy, không được, em phải đi thăm thôi.”

“Đừng làm rộn, thân thể Tiểu Diệp khó chịu, phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.” Đường Văn Triết thong thả ung dung cầm lấy một cái bánh màn thầu bột bắp.

“Ấy chà, không đúng nha, anh đã sớm biết thân thể Tiểu Diệp khó chịu, vậy tại sao sáng sớm còn bảo em đi… Ưm ưm…”

“Ăn thật ngon, đừng vội.” Đường Văn Triết bình tĩnh thu tay về, cười híp mắt nhìn Trịnh Hạo Lâm bị nhét đồ ăn vào miệng.

Đáng thương cho một tên ngốc độc thân lặng lẽ rơi lệ gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Giờ này khắc này, Trịnh Tố Nhã ở trong phòng không chịu nổi cơn đói, thế là quyết định đi ra ngoài tự mình kiếm đồ ăn, khi cô dùng sức leo xuống cái giường gần như cao bằng mình mới bi thúc phát hiện, mình thế mà lại vẫn còn đang thả rong thế này đây?!

Trịnh Tuyết Như cư nhiên lại không giúp cô mặc quần áo vào! Trịnh Tố Nhã tức giận quơ quơ tiểu nắm tay, còn dám nói bản thân không dâʍ ɭσạи nhi đồng, đây chính là hiềm nghi trần trùi trụi a!

Trịnh Tố Nhã mở tủ quần áo của Trịnh Tuyết Như ra, bên trên treo vài bộ âu phục, còn lại phía dưới đều là mấy chồng quần áo mặc ở nhà được sắp xếp thật chỉnh tề, Trịnh Tố Nhã liếc mắt thấy một cái núi quần áo chỉ lùn hơn mình nửa cái đầu.

Chính nó, sau đó xuất ra toàn bộ sức lực bú sữa mẹ để bò vào, ở giữa một đống quần áo cô lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, cảm giác vẫn là tương đối hài lòng, sau đó cô lộn mình một cái, cả người mang theo một đống quần áo cùng nhau lăn ra ngoài.

Bò từ trong đống quần áo ra, Trịnh Tố Nhã vỗ vỗ bụi bặm vốn dĩ không tồn tại ở trên người, kéo lấy cái áo sơ mi dài thườn thượt đứng trước tấm gương sát đất, đối với chuyện bản thân mình không cẩn thận làm ngã vài đống núi đồ, không có chút nào hổ thẹn cả.

Vóc người của Trịnh Tuyết Như vốn đã rất đẹp, quần áo này căn bản là làm ra để dành riêng cho nàng, cho nên Trịnh Tố Nhã chỉ mới ba tuổi có vẻ có chút khó khăn, cô cố gắng muốn mặc vừa cái áo, liền cuốn cuốn nó lại, đáng tiếc là bận rộn hồng hộc hồng hộc, vẫn không có hiệu quả như cũ, mặc kệ là nhìn từ hướng nào, mặc cái áo này lên trên người cô, đều có vẻ vô cùng tai to mặt bự.

Rơi vào đường cùng, Trịnh Tố Nhã liền xoay áo sơ mi sang ngang quấn vòng quanh trên người mình, sau đó cột hai cái tay áo lại, cứ như vậy, một cánh tay phấn nộn trần trụi, tiểu loli choàng ‘khăn tắm’, vừa mới ra lò.

Ừm ừm, đây đúng là cực phẩm! Trịnh Tố Nhã phi thường hài lòng với tác phẩm của mình, lúc cô đang cao hứng đi ra cửa, lần thứ hai bi thúc phát hiện, bởi vì vấn đề chiều cao thậm chí đến cả chốt cửa cô cũng với không tới.

Cố gắng kéo cái ghế duy nhất trong phòng tới cửa, lại dọn tiếp sách vở trên trên đầu giường của đại tỷ sang tạo thành bậc thang, Trịnh Tố Nhã lao lực thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng có thể mở cửa ra, rời khỏi căn phòng đã mang đến cho cô đủ loại cảm giác phức tạp này.

Không lâu sau đó, Tố Nhã lại phải đối mặt với một thách thức trong cuộc sống mới của cô —— cầu thang.

Rốt cuộc bậc thang cao chót vót này là cái quái gì? Đến tột cùng là lúc cô còn nhỏ sao có thể sống sót trong cái căn nhà kinh khủng này được vậy chứ?!!

Quả thực Tố Nhã đã muốn phát điên rồi, thời điểm thiết kế ngôi nhà này lẽ nào không có người nào suy nghĩ cho một đứa nhỏ ba tuổi hay sao? Loại bậc thang cao ngất này gần như có thể so sánh với nửa cánh tay của cô đó nha, lỡ như trẻ con té xuống thì làm sao bây giờ?

Kỳ thực Tố Nhã đã hoàn toàn quên mất, khi còn bé lúc cô muốn đi xuống thang lầu đều là có người ẵm đi.

Nghiêng người, hai tay vịn lấy lan can, Trịnh Tố Nhã run run rẩy rẩy chuyển động cặp chân ngắn ngủn, chậm rãi thả chân xuống, thẳng đến lúc đụng tới bậc thang, sau khi xác định không có vấn đề gì mới buông một chân khác xuống.

Cứ như vậy, di chuyển từng chút từng chút với tốc độ của một con rùa, thậm chí cậu còn từng hoài nghi lúc mình chưa xuống được cầu thang đại tỷ đã trở về ẵm cô quay trở lại phòng luôn rồi. Chẳng biết đã mất bao nhiêu thời gian cuối cùng cũng đi tới lầu hai, cô chạy bịch bịch bịch bịch qua hành lang, chạy đến cầu thang tầng một, nào ngờ ngay cua quẹo lại đụng cái rầm vào một bức tường thịt, Trịnh Tố Nhã bất ngờ không kịp đề phòng, thoáng cái đã bị bắn ngược trở ra.

“Ai nha ~ ”

_____

Gần đây lo dọn nhà~ vội quá T.T

Màn thầu bột bắp

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio