Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

chương 87

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Dọc theo đường đi chiếc xe đã đánh bay rất nhiều tang thi, nhuộm từng đạo thịt thối, càng giống với một chiếc xe của người chạy nạn.

Tiểu Tố Nhã chỉ đường, đặc biệt lượn quanh một vài địa phương.

“Rõ ràng những địa phương kia có tang thi cấp cao tọa trấn, hiện tại chúng ta chưa cần phải biểu lộ thực lực quá mức thì tốt hơn.” Tiểu Tố Nhã nghiêm túc giải thích.

“Ừm ừm, Tiểu Nhã nói rất đúng.” Trịnh Tuyết Như gật đầu.

Tỷ, cái loại bộ dáng nghe lệnh liền theo của chị quá mức đáng sợ rồi đó, sẽ tổn hại đến hình tượng lãnh khốc tiêu sái của chị đó a! Tiểu Tố Nhã yên lặng che mặt, đây không phải là lỗi của ta đâu.

Hai người lái chiếc xe cũ nát tới cửa vào Căn cứ Tây Giao, xe quá hỏng hóc, căn bản là người quản lý nhìn không thuận mắt, dẫn qua một bãi đổ xe chuyên môn ở bên cạnh, bảo bọn họ nộp một viên tinh thạch cấp làm phí đỗ xe rồi cũng xong việc.

“Mỗi người nộp hai mươi viên tinh thạch cấp , hoặc là cân lương thực.” Tên béo canh cửa nhàn nhạt quét mắt qua bọn họ, hữu khí vô lực nói.

Ở trong mắt của hắn, hai người này vừa nhìn liền biết rõ là hai mẹ con đang chạy nạn, khẳng định không thể mò ra được chút béo bỡ gì rồi.

Tiểu Tố Nhã bất mãn bĩu môi, phí vào cửa của nơi này nhiều hơn chỗ bọn họ đến tận viên, cũng không thấy có điểm nào tốt hơn chỗ của mình cả.

Nếu không phải do hai căn cứ cách nhau quá xa, phỏng chừng người ở bên trong đã sớm chạy mất một nửa rồi.

Căn cứ Tây Giao hệt như tên của nó, thành lập ở thành phố Tây Giao, là do Thôn Đại Thụ làm trụ cột, từng bước một cải tạo ra, vây quanh thôn được đắp một vòng tường đất cao dày hơn ba thước, sau này để mở rộng căn cứ, lại làm thêm một vòng tường đất thứ hai vây quanh ở bên ngoài. Tạo nên tầng cách ly của hiện tại.

Kém nhất là ở tầng ngoài cùng, đương nhiên tốt nhất là tận sâu bên trong, chế độ tính điểm lại rất khác so với Căn cứ Ngự Long Uyển, ở đây áp dụng chế độ nộp lên trên, ngoại trừ có kỹ năng đặc thù, mỗi ngày mỗi người đều phải giao nộp tinh thạch mới có thể tiếp tục ở lại.

Chẳng hạn như ở tầng ngoài cũng, mỗi ngày cần phải giao nộp viên tinh thạch cấp , nếu không nộp đủ sẽ bị đuổi ra ngoài, mỗi lần vào sâu hơn một tầng thì lại tăng thêm viên tinh thạch.

Tiểu Tố Nhã là tới tìm người, cô chỉ có hai cái manh mối, bạn của Trương Tuyết Yến, hình như là… Chu Phong.

Đây là một người quen mà gần đây cô vừa nhớ tới, kỳ thực cô cũng không có bao nhiêu thân thiết với Chu Phong, thậm chí lúc ở trong trường học chỉ từng nghe nói qua một lần, có mấy lời đồn đãi không tốt lắm về người này, ví dụ như ăn cắp, tụ tập, lạm giao và vân vân.

Thế nhưng khi đó gặp nhau dưới tình huống như vậy Trịnh Tố Nhã cũng không quá để ý, vốn dĩ cũng không định tiếp xúc gì nhiều, nào ngờ Chu Phong đánh chiêu bài bạn học chủ động đến gần cô, Trịnh Tố Nhã nghĩ dù sao bản thân mình cũng định tìm nước tiện đường đi cùng nhau cũng không sao cả.

Rất hiển nhiên là Chu Phong muốn dựa hơi của cô liền mời cô vào đội lại bị cô cự tuyệt không chút suy nghĩ, bây giờ nhớ lại, nhất định là vào ngay lúc đó, Chu Phong liền có động cơ gϊếŧ cô đi.

Người này tính cách gian xảo lòng dạ hẹp hòi, ngay cả khi phải chịu cuộc sống hèn mọn nhất cũng không xứng!

Bỗng nhiên đáy mắt của Trịnh Tố Nhã chợt lóe lên sát khí.

“Tiểu Nhã?” Trịnh Tuyết Như tiến tới bế Tố Nhã lên, kiên quyết lấy lý do có quá nhiều người sẽ bị lừa chạy đi mất, không cho phép cô tự đi đường.

Tỷ, em đã tuổi rồi, đã tuổi rồi có được hay không! Phi, là tuổi lận.

“Tiểu Nhã, làm sao vậy?”

Tiểu Tố Nhã chớp mắt một cái, giữa hai hàng chân mày hiện lên một luồng do dự, sau đó, bỗng nhiên cô vươn tay, vòng qua cổ của Trịnh Tuyết Như, vùi đầu vào trong cổ của đại tỷ.

“Tỷ…”

“Tiểu Nhã?” Vòng tay của Trịnh Tuyết Như không khỏi trở nên căng thẳng.

“Tỷ, em muốn gϊếŧ vài người, mấy tên đó nhất định phải chết.” Thanh âm buồn buồn, phảng phất như là đang vọng lại từ trong cổ của nàng.

Khóe môi của Trịnh Tuyết Như chậm rãi nhếch lên: “Được.”

Chu Phong, bạn của Trương Tuyết Yến, chỉ dựa vào hai cái manh mối này thì quả thật có chút khó khăn, từ một tháng trước chuyện tiểu đội dị năng giả ra ngoài lại không có một người trở về khiến Trịnh Tuyết Như lập tức bắt tay vào điều tra, rất nhanh, dưới sự dụ dỗ của tinh thạch và lương thực, nàng đã nghe được một vài cái lý do của đội ngũ này.

Thì ra đội ngũ này vốn có tên là “Liệt Diễm”, bởi vì trong đội ngũ từng có một người bị đội ngũ khác hãm hại mà chết đi, nên đã quậy ra chuyện lớn.

“Tôi nhớ rõ lần cuối cùng thấy bọn họ ra khỏi cửa, chính là bọn họ đã đổi thêm vài đội viên mới.” Ngồi ở cửa, nam nhân ăn mặc không khác gì một kẻ ăn xin lôi kéo tay áo của Trịnh Tuyết Như, len lén nói ra.

“Sao anh lại nhớ rõ ràng vậy?” Trịnh Tuyết Như hỏi ngược lại, một bên im lặng không tiếng động mà đưa tới một bịch mì ăn liền.

Kẻ ăn xin bẩn thỉu nhanh chóng nhét nó vào trong bộ quần áo rách tơi tả, một bên dùng dư quang cẩn thận nhìn quanh bốn phía, khẽ nói: “Ngày đó trong đội ngũ của bọn họ có một cô gái phi thường xinh đẹp. Cho tôi viên tinh thạch cấp , tôi sẽ nói cho hai người biết, sau khi những người trước kia cùng cô gái đó tiến vào đã đến ở chỗ nào.”

“Chúng tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng anh.” Tiểu Tố Nhã nổi giận, người này cũng quá tham lam rồi đó, bọn họ đã cho thức ăn, hiện tại còn muốn tinh thạch? Cô bắt đầu cân nhắc xem có nên trực tiếp kéo người này vào trong hẻm, đánh cho một trận, dù sao đây cũng là ở phía ngoài của khu một, sẽ dễ dàng thấy được tình huống hỗn loạn nhất đi.

Trịnh Tuyết Như trấn an sờ sờ lên đầu của Tiểu Tố Nhã, lạnh nhạt lấy viên tinh thạch cấp từ trong lòng ngực ra: “Nhìn thấy không?”

“Thấy được thấy được.” Người nọ tham lam vươn tay ra nhận.

Bỗng nhiên, Trịnh Tuyết Như siết tay lại, vang lên một trận “rốp rốp rốp rốp”, lần thứ hai anh mở tay ra, bên trong chỉ còn lại một đống bột phấn.

“Đã hiểu chưa?” Trịnh Tuyết Như lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.

Bỗng nhiên người nọ run lên, hắn chợt phát hiện ra, có khả năng hôm nay bản thân đã trêu chọc phải một vị Tu La rồi.

Phải biết rằng, hiện tại có thể nói tinh thạch chính là thể rắn cứng nhất trên thế giới, thậm chí còn vượt qua cả kim cương trước mạt thế nữa.

Mà cái người ở ngay trước mắt hắn này, thế mà lại có thể dùng tay không nghiền nát chúng thành bột phấn, đây là loại sức mạng đáng sợ tới mức nào chứ.

Rốt cuộc Tiểu Tố Nhã cũng xem hiểu, thế là cô giả vờ hào phóng vỗ vỗ vai người kia, cười híp mắt nói: “Chỉ cần ngoan ngoãn, cái gì cũng dễ thương lượng, có đúng hay không?”

“Đúng, đúng đúng!”

Trịnh Tuyết Như bất mãn nhíu mày, kéo Tiểu Tố Nhã quay trở về bên người, hơn nữa cố ý cẩn thận lau tay của cô qua một lần.

Kẻ ăn xin dẫn đường ở đằng trước yên lặng rơi nước mắt, không cần phải đả thượng lòng tự ái của người khác như vậy chứ, mấy người có ghét bỏ người ta cũng không thể ghét bỏ rõ ràng đến thế này được a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio