Chương :
Chu Phong cảm thấy lần này vận khí của bọn họ đặc biệt tốt, chỉ đi ra ba ngày liền tìm được một kho gạo hầu như là chưa bị người động tới, mà quan trọng nhất là ở đây lại chẳng có bao nhiêu tang thi tồn tại cả.
Hắn vỗ vỗ gạo, trong cặp mắt tam giác gian xảo được nhuộm bởi một tầng ý cười.
Lần này trở về nộp lên trên ba tầng, mấy người bọn họ có thể không cần ra khỏi thành đến vài tháng, hiển nhiên những người khác trong đội ngũ cũng nghĩ đến điểm ấy, tay chân làm việc càng thêm nhanh nhẹn hơn.
Chu Phong nhìn lại người trong đội, lúc đó gã cùng tiến vào căn cứ với người, hiện tại chỉ còn lại có một nửa.
Bốn nữ nhân, ngoại trừ Trương Tuyết Yến vừa mới đến căn cứ đã theo chân bọn họ mỗi người đi một ngả, còn lại ba người khác vẫn ở đây.
Trên đường đi Chu Phong dẫn theo nữ nhân, trực tiếp giao dịch cho nơi ăn chơi bí mật, còn dư lại một bạn học nữ liền giam vào trong phòng để lại cho các anh em chơi, tuy rằng gã không thích nữ nhân nhưng ít nhiều gì thì mấy anh em cũng có chỗ để dập lửa.
Ba người này đều là người thường, Chu Phong tự nhận là bản thân đã giúp các nàng tìm được một nơi ổn định, coi như là đã rất tốt rồi.
Lập tức, gã dẫn theo bảy nam sinh còn dư lại cùng nhau gây dựng tiểu đội dị năng giả, ngoại trừ một tên mập đã chết, trước nay gã nhận về không ít người, thành lập nên một tiểu đội gồm người, nói sao nhỉ, hiện tại gã cũng được coi như là một người có quyền thế nhất định.
Mỗi lần nhớ tới trước đây khi còn đi học, ánh mắt mọi người nhìn gã đều là phỉ nhổ, Chu Phong liền hận đến ngứa răng, nhưng hiện tại thì thế nào đây? Hừ, những người trước đây tự nhận là rất thanh cao, nếu không phải là bày ra bộ mặt thật thì đều đã chết hết rồi, về phần mấy kẻ may mắn thoát chết cũng đã bị gã dẫm nát dưới chân, ngưỡng cổ sống nhờ hơi của gã.
Chu Phong vừa mới dẫn người trở lại khu C, còn chưa kịp đến Vọng Phong Tháp báo tin đã có một người quen vội vội vàng vàng vọt về phía gã.
“Phong ca, anh đã về rồi, các anh em đang không biết phải làm sao mới tốt đây!” Người quen này tên là Tiễn Nhân, nhưng bởi vì đứng hàng thứ hai, nên tất cả mọi người đã quen gọi hắn là Tiễn Nhị, là thủ hạ tâm phúc đệ nhất của Vương Hổ.
Nói thế nào đây, thật ra sau khi Vương Hổ chết một cách không minh bạch, nội bộ của bọn họ liền nổi lên mâu thuẫn gay gắt nháo đến chia bè kéo cánh, có một nhóm người bởi vì thường ngày được nhận nhiều ân huệ cho nên dự định đi báo thù cho đại ca, một nhóm người khác đã sớm nhìn không vừa mắt tác phong của Vương Hổ, muốn nhân cơ hội này tách ra, hai bên liền quậy rùm beng lên.
Mặc dù Tiễn Nhị không phản đối Vương Hổ, thế nhưng cũng không tán thành đi báo thù, đối phương có thể gϊếŧ chết Vương Hổ một cách nhẹ nhàng như vậy chính là thực lực rất khó lường, còn không phải cái dạng mình muốn tùy tiện động thủ là có thể được.
Chu Phong là anh em kết nghĩa của Vương Hổ, ngày thường quan hệ của hai người cũng không tệ, vừa nghe được tình huống như vậy, nhất thời tức giận nổi trận lôi đình, thế nhưng, gã so với Vương Hổ, cái loại người mà đầu óc ngu si tứ chi phát triển này hoàn toàn bất đồng, trong lòng Chu Phong có tính toán quanh quanh co co hơn nhiều.
Gã lập tức đi về cùng Tiễn Nhị, sau khi biết được chân tướng, thời điểm Trịnh Tuyết Như gϊếŧ Vương Hổ, có thể nói là rõ như ban ngày, ra tay giữa thanh thiên bạch nhật, người qua đường cũng không phải bị đui mù, chỉ là không ai quản mà thôi.
Đám người thờ ơ lạnh nhạt, căn bản là sẽ không để ý quá nhiều, bây giờ là mạt thế, quả đấm của kẻ nào mạnh thì đó chính là đại ca, huống chi, vốn dĩ Vương Hổ cũng không phải hạng người tốt lành gì, chết đi chính là trừng phạt đúng tội.
Vào giờ phút này, Trịnh Tuyết Như đã biết được tung tích của Chu Phong, bọn họ vừa mới đi ra ba ngày, mà dựa theo tình huống của mấy tiểu đội khác, đại khái sẽ trở lại trong vòng ngày tới, nàng định mang theo Tiểu Tố Nhã ở lại chỗ này thêm hai ngày nữa, mà Lý Thụ vốn đã hoàn thành nhiệm vụ cũng được giữ lại.
Tiểu Tố Nhã tò mò nhìn nàng vài lần nhưng đại tỷ lại không nói gì cả, cô cũng liền âm thầm chấp nhận.
Kỳ thực trong đầu Lý Thụ còn có chút bất an, chỉ bằng chút tinh thạch hắn nhận được này căn bản không đủ để ở lại khu C một ngày, thế nhưng Trịnh Tuyết Như lại chịu đứng ra trả toàn bộ cho hắn.
Lý Thụ vốn đã làm tốt chuẩn bị chờ đối phương hỏi thăm hắn, nào ngờ hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, hắn ở bên cạnh chờ đến nôn nóng, người ta lại là một bộ mặt sơn băng, tự tui thâm trầm như trước.
Ngày kế tiếp sau khi bọn họ gϊếŧ Vương Hổ, Chu Phong dẫn theo đội ngũ đã trở về, sau khi hắn nhìn đến cảnh tượng tranh cãi ầm ĩ trong đại bản doanh trực tiếp vỗ bàn tuyên bố một cách rất khí phách, mấy người định rời đi không được phép ầm ĩ nữa.
Lúc này, mười mấy người lần lượt bỏ đi. Chu Phong dẫn theo mười mấy người còn dư lại về đội ngũ của mình, thương lượng cả đêm với Tiễn Nhị, chế định phương án đáp trả.
Vì không để công kích tùy tiện dẫn đến hậu quả dội ngược mãnh liệt, bọn chúng quyết định đầu tiên là làm bộ lơ đãng tiếp cận, biểu đạt một chút thiện ý để nắm rõ lai lịch của đối phương.
Thế nhưng, khi biết đối phương chỉ là một đôi mẹ con, tư tâm của Chu Phong càng hi vọng đối phương có thể gia nhập vào tiểu đội của hắn.
Cùng lúc đó, Chu Phong ngầm tăng số nhân thủ, gϊếŧ cái bọn rời đi một mình kia không chừa một mảnh giáp.
Ở trong mắt hắn, bản thân mình chính là nên ứng với kiểu nhân vật loạn thế kiêu hùng như Tào Tháo vậy, thà rằng bảo ta là người phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta.
Hôm nay, Chu Phong dẫn theo một đội nhân mã chuẩn bị đi thăm hỏi hai mẹ con một chút, dù gì thì bọn chúng cũng đã ở trong khu C được một thời gian, rất dễ dàng liền có thể thăm dò ra nơi dừng chân của cha con hai người.
Đi tới nhà trọ nghe ông chủ nói hai người kia đã ra vườn hoa phía sau nghỉ ngơi. Chân mày Chu Phong hơi nhíu lại, không khỏi tăng thêm tâm đề phòng, đến mạt thế mà còn người có tâm tình nghỉ ngơi trong vườn hoa, hoặc là một người có thiên tính cực độ lạc quan, còn lại tuyệt đối chính là một cường giả.
Nói là ra vườn hoa nghỉ ngơi, kỳ thực hai người đều tiến vào bên trong không gian, giữa khí tức của cây đào trăm năm tuổi phả ra, bên trong không gian còn có linh khí của bầu trời được duy trì trong một trạng thái tương đối cân bằng.
Trịnh Tố Nhã được sự giúp đỡ của Quy Nguyên Quyết, hấp thu lấy linh khí từng chút một, làm dịu linh căn hệ mộc, một bên bắt đầu nỗ lực trùng kích vào tấm chắn cấp , thế nhưng khổ nỗi vẫn chưa tìm thấy đường đột phá, nếu như mạnh mẽ khai phá chỉ sợ đả thương địch thủ một nghìn, tự tổn hại bản thân tám trăm, cô không muốn phải mạo hiểm như vậy.
Sau khi Trịnh Tuyết Như để tiên pháp tuần hoàn một vòng trong người, hai dị năng đã được củng cố thêm vài phần, nàng cũng không có hoàn toàn cách ly hai cái, vẫn duy trì một bộ phận pha trộn vào nhau ở trình độ nhất định, trạng thái ban sơ của băng là nước, mà nước lại dẫn điện, Trịnh Tuyết Như cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp.
Mở mắt ra, nàng liền thấy Tiểu Nhã nhà mình đang dùng một tay chống cằm nhìn anh đầy mong chờ.
Nhất thời tim của Trịnh Tuyết Như trở nên mềm nhũn, theo thói quen vươn tay kéo Tiểu Nhã vào trong lòng, cọ cọ.
Đương nhiên Trịnh Tố Nhã cũng đã sớm tập thành thói quen với cái loại phương thức chào hỏi này, cô phối hợp bám vào cổ của Trịnh Tuyết Như, ngồi chồm hổm thành một ổ, một bên buồn buồn hỏi: " Tỷ, rốt cuộc là thời điểm đột phá sẽ có cảm giác như thế nào a?"
Trịnh Tuyết Như vừa nghe liền biết, Tiểu Nhã đây là đang phiền não vì chuyện thăng cấp, thế nhưng loại chuyện này thực sự không thể gấp được, càng sốt ruột thì càng khó gặp được kỳ ngộ.
"Tiểu Nhã ngoan, loại chuyện này chú trọng là thuận theo thiên đạo, chỉ có dựa theo thiên đạo mà đi, thuận tâm mà làm, em mới có thể nắm giữ được cơ hội thăng cấp tốt nhất."
"Vậy nếu như cả đời đều tìm không được thiên đạo thì sao nha?" Trịnh Tố Nhã khổ não nhíu mày.
"Nếu thực sự không được thì dùng tinh thạch cấp cao làm trợ lực, hung hăng tiến lên." Trịnh Tuyết Như nói, "Thế nhưng phương pháp này, nhất định phải dưới tình huống nền tảng thân thể vững chắc mới có thể dùng được."