Ít ai biết rằng trong lòng Hà Nội tồn tại vùng đất được xem là Thánh Địa cho những tên du thủ du thực!!
Một nơi mà từ người vô danh tiểu tốt bạn có thể đứng lên trở thành Anh Hùng.
Zero is.... Hero!!!
Có thể bạn không cao nhưng người khác phải cúi đầu.
Nơi này được dân giang hồ truyền miệng bằng cái tên:
Võ Đài Anh Hùng!!!
Chỉ cần bạn chiến thắng! Chỉ cần bạn là kẻ mạnh! Bạn sẽ có trong tay tất cả những gì mong muốn...
Tiền ư??? Chuyện nhỏ!!!
Danh vọng ư??? Không sao!!!
Quyền lực???? Thật đơn giản!!!
Tất cả đều có thể nếu bạn đến với Võ Đài Anh Hùng!!!
Nhưng hãy suy nghĩ cho thật kĩ! Cơ hội đổi đời là rất cao nhưng rủi ro cũng rất lớn...
Nhẹ thì tàn phế! Nặng thì về với tổ tiên...
Vậy bạn có muốn thử không??? Dùng cả cuộc đời và tính mạng của mình đặt cược!!!
........................................
- Này!!! Chúng ta đang hẹn hò cơ mà! Sao anh lại đưa tôi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này???
Tuyên Vỹ nhìn người con gái ngồi sau mình không ngừng liếc ngang liếc dọc mà cười thầm!
- Tưởng cô em cứng đầu lắm chứ! Không ngờ cũng biết sợ cơ à???
- Ai sợ chứ??? Còn lâu nhé!!!
Kiều Liên nói cứng mà trong bụng run thầm.
Trên đời này cô không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất là... ma!!!Vậy mà cái tên Tuyên Vỹ này lại đưa cô đến cái chỗ chó không sủa, mèokhông kêu! Chỉ toàn cây cối và bụi rậm...
Mà trời thì đang sắp tối. Hắn có âm mưu gì vậy nhỉ??? ( ^ ^)
- Thế chúng ta đến đây làm gì??? Kiều Liên cố nặn ra nụ cười nhằm khai thác chút thông tin.
Tuyên Vỹ vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Hắn nhún vai.
- Sợ thì về đi! Đừng theo tôi nữa!!!
Câu nói của Tuyên Vỹ chọc đúng lòng tự ái của Kiều Liên khiến... máu anh hùng cuồn cuộn nổi lên. Kiều Liên cao giọng:
- Đừng hòng!!! Hạ Kiều Liên này chưa biết sợ là gì...
Thế là Kiều Liên đành cắn răng đưa chân vào miệng cọp.... Ý lộn... đưa chân theo Tuyên Vỹ!!
Chiếc mô tô chạy thẳng đến khoảng đất khá rộng rồi dừng lại.
Kiều Liên định nhảy xuống thì giọng nói tưng tửng của hắn vang lên.
- Ngồi yên đấy!!!
Nói rồi Tuyên Vỹ gõ chân xuống đất cái. Kiều Liên chưa kịp hiểu chuyện gì thì đột nhiên mặt đất nứt ra....
Cô, hắn và chiếc xe rơi thẳng xuống hố sâu tăm tối.
Kiều Liên vô cùng hoảng sợ. Suy nghĩ duy nhất ở trong đầu cô là:
- Mình đang rơi xuống địa ngục!!!
Trong vô thức cô vòng tay ôm chặt lấy Tuyên Vỹ.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn được con gái ôm. Nhưng không hiểu sao Tuyên Vỹ thấy là lạ!
Lạ ở chỗ nào nhỉ???
À mọi lần các cô bồ của hắn luôn xịt nước hoa thơm phức. Thứ hương thơm nhân tạo khiến hắn rất khó chịu... Con nhỏ này không xịt nước hoanhưng từ người nó phảng phất một mùi hương thoang thoảng!
Một hương thơm ngòn ngọt, dìu dịu....
Hắn im lặng cảm nhận mùi hương con gái bằng khứu giác. Trong đầu TuyênVỹ chợt nảy ra ý nghĩ: Giá mà được cảm nhận nó bằng xúc giác và vịgiác thì sẽ như thế nào nhỉ???
Tuyên Vỹ giật mình bừng tỉnh.
Hắn đang có ý nghĩ gì vậy??? Chết thật!!! Từ lúc con bé xuất hiện cuộc sống của hắn bị đảo lộn hết rồi!
Không được!! Tuyên Vỹ này chỉ có thể bị tiền làm lung lạc chứ quyết không lung lay trước nữ sắc...
( tg: sặc nước!!!!)
- E hèm!!!!!!!!
Tiếng ho khẽ của hắn khiến Kiều Liên chợt nhớ ra tình cảnh hiện tại Côbối rối buông hắn ra. Mặt đỏ bừng như gấc chín. May mà cả đang ởtrong bóng tối...
Một luồng ánh sáng chói lòa khiến khung cảnh trước mặt sáng bừng. Kiều Liên ngỡ ngàng nhìn mọi thứ...
Dường như không tin vào mắt mình, cô đưa tay dụi mắt. Mọi thứ vẫn y nguyên.
Có đánh chết Kiều Liên cũng không tin nổi ở dưới lòng đất lại có một nơi như thế này. Những chiếc mô tô, những chiếc xế hộp đỗ cạnh nhau sansát. Một hội trường cực kì rộng lớn...
- Tôi ghi danh cho thiếu gia rồi đó!!! Thiếu gia Tuyên Vỹ!!!
Một tay mặc toàn đồ da bóng lộn xuất hiện đưa cho Tuyên Vỹ một tấm thẻ.
- Xắp xếp cho tôi đấu trận sớm nhất!!!
Hắn gật đầu với tên kia rồi kéo Kiều Liên đi thẳng.
Tay kia nhìn theo bóng người lẩm bẩm:
- Lạ ghê ha!! Hôm nay thiếu gia đưa cả bồ tới Võ Đài Anh Hùng mới máu chứ!!!
Nhìn qua thì Kiều Liên có cảm giác như mình chuẩn bị đi xem trận đấuquyền anh. Nhưng nơi này sôi động và cuồng nhiệt hơn nhiều. Các bónghồng cũng lượn lờ nhiều hơn...
- Anh Tuyên Vỹ!!!!!!!!!!!!!!!
Ồ ai thế này nhỉ??? Chẳng phải Tinh tiểu thư và anh trai của cô ta sao???
Ánh Hồng toan nhào tới ôm cổ người trong mộng thì khựng lại khi bắt gặp Kiều Liên đang đứng bên Tuyên Vỹ.
Cô sượng sùng hỏi Tuyên Vỹ:
- Sao con nhỏ này lại đi cùng anh???
Hắn đang băn khoăn không biết nên nói sao thì Kiều Liên đã... khoác tay hắn cách tình tứ:
- Tôi là.... bạn gái ý quên là... người yêu của anh ấy!!!!
Ánh Hồng choáng váng. Cô ngơ ngác nhìn Tuyên Vỹ nhưng hắn đã giả lơ ngó sang chỗ khác
- Cô không tin hả??? Cô hỏi anh ấy thì biết! Chúng mình là người yêu mà phải không Tuyên Vỹ??? Kiều Liên mỉm cười đầy đắc ý.
- Anh Tuyên Vỹ!!! Anh nói đi!!! Con nhỏ ấy chỉ nói chơi thôi phải không???
Trước vẻ mặt khổ sở của Ánh Hồng, Tuyên Vỹ đặng chẳng đừng phải gật đầu.
- Ừ!!!
Rồi không hiểu sao hắn liền hôn phớt lên má Kiều Liên cái.
Hành động khẳng định của hắn khiến Ánh Hồng đau đớn đến si dại. Cô yêuTuyên Vỹ đã từ lâu. Vẫn biết anh quen nhiều bạn gái nhưng chỉ là chơibời. Trong thâm tâm Ánh Hồng vẫn hi vọng một ngày nào đó tình cảm củamình sẽ được đáp lại.
Cô ôm mặt chạy vụt đi.
Tinh Ánh Lục ném cho Tuyên Vỹ cái nhìn căm ghét và chút khó hiểu với Kiều Liên rồi đuổi theo em gái.
Kiều Liên sau vài phút trấn tĩnh liền trừng mắt với Tuyên Vỹ:
- Đồ dê xồm!!! Anh làm gì vậy hả????
Tuyên Vỹ theo đúng bản chất của mình thản nhiên ve cằm.
- Thì.... thực hiện theo hợp đồng!! Chúng ta là... người yêu......