Ông cha ta thường nói:
Vỏ quý dầy có móng tay nhọn!!!
Dù bạn có lợi hại đến đâu cũng sẽ có người trị được bạn!!!
Chỉ là người đó đến bao giờ mới xuất hiện thôi....
- Véo!!! Bụp!!!!!!!!!!!!!!!!
cái dép... à không chiếc guốc không hiểu từ đâu bay tới đập đánh bốp vào mặt cha con họ Bạch!
Tuyên Vỹ choáng váng mặt mũi. Còn Bạch Tuấn Kiệt! Ông không hề nổigiận như bình thường mà len lén nhìn về phía chiếc guốc bay tới.
- Mình... mình... tới rồi hả???
Phải!!! Thưa các bạn! Người duy nhất trên đời này khiến Bạch Tuấn Kiệt run sợ chính là đây:
Đặng Bảo Hy!! Mẹ của Bạch Tuyên Vỹ và cũng chính là vợ của Bạch Tuấn Kiệt!
Không biết bà ấy lợi hại cỡ nào nhưng nhìn vẻ mặt tái men mét của ông chồng là thấy rõ.
Không trả lời chồng, bà ta quay sang phía kiều Liên mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của bà ta tự dưng mọi người đều lạnh gáy. Tuyên Vỹ hốt hoảng xua tay.
- Mẹ!!! Chuyện này không liên quan đến cô ấy!!!!
Nhưng đã muộn rồi!! Đặng Bảo Hy không hổ danh là bàn tay đen đứng sau chồng mình đã phi ra mũi trâm bén ngót.
- Phập!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngay từ lúc người đàn bà đó xuất hiện, Kiều Liên đã cảm thấy không bình thường. Miệng thì tươi cười nhưng ánh mắt bà ta rất lạnh.
Kiều Liên ngấm ngầm đề phòng. Từng cử chỉ của người đàn bà đó đều được cô soi kĩ.
Quả nhiên!!! Cô không hề sai lầm!!!
Lúc mũi trâm tung ra cũng là lúc Kiều Liên khởi động Loạn Tung Bộ!!
Món đồ chơi nguy hiểm của mẹ Tuyên Vỹ xuyên qua ảnh ảo của Kiều Liên rồi cắm phập vào tường.
Không để cho Kiều Liên kịp định thần, bà ta lao tới tấn công tiếp.
- Vù!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mấy cú đá nháng lửa được tung ra.
Thế mới biết võ công của Tuyên Vỹ chủ yếu là do mẹ hắn dậy. Tốc độ đònchân của bà ta nhanh hơn con trai nhưng lực đá không mạnh bằng.
Kiều Liên đã từng đụng độ với Tuyên Vỹ nên kinh nghiệm ứng phó với kiểu đánh này cũng biết chút ít.
Cô không né tránh như đấu với Tuyên Vỹ mà tự tin đỡ đòn...
- Bốp!!! Bốp!!!!!!!!!!!
Kiều Liên vận sức vào cánh tay. Cô hất tung đòn tấn công của bà ta ra rồi quay người vung chân bổ xuống!!!
- Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cú đá ngàn cân của Kiều Liên hạ cánh trên... mặt bàn!!
Đặng Bảo Hy lúc bị đẩy bật ra đã nhanh chóng chụp lấy cái bàn gần đó vung lên.
Chiếc bàn... gãy làm đôi.
Mọi người sững sờ. Tuyên Vỹ toát mồ hôi hột.
Kiều liên thủ thế chờ đối thủ tấn công tiếp thì đột nhiên bà ta phá lên cười.
- Hay!!! Hay lắm!!! Tuyên Vỹ!!! Ta chấp nhận cô gái này là vợ của con!!!
- Cái gì????????????
Tiếng hét đầy kinh ngạc của... Kiều Liên khiến Tuyên Vỹ tái mặt. Hắnnhào tới chỗ " người yêu hờ " bịt miệng cô rồi cười hì hì.
- Mẹ!!!! Mọi chuyện để từ từ rồi giải quyết cũng được!!!
Đặng Bảo Hy nhíu mày. Vẻ kì lạ của con trai bà lẫn cô gái nó đem về khiến bà thấy khó hiểu.
Nhưng không sao!!! Cô gái này khiến bà vừa ý hơn Ánh Hồng!!! Vừa cótài vừa có sắc lại đầy bản lĩnh. Con bé chính là người thích hợp nhấtlàm dâu Bạch gia....
Mọi người lục tục ra về sau khi Bạch phu nhân ngỏ lời cáo lỗi. TinhĐiền Đức cũng không gây sự thêm hay đúng hơn là chưa gây sự...
Tuy nhiên sự xuất hiện của cô gái được lựa chọn đã trở thành chủ đề bàn tán của cả giới giang hồ!!!
......................................................
Ánh Lục hoảng hốt vô cùng.
Ánh Hồng chạy đâu rồi nhỉ??? Cầu trời!!! Con bé đừng làm gì dại dột.
Anh chợt nhớ ra chỗ mà Ánh Hồng có thể lui đến. Đó là nơi lưu giữ bao kỉ niệm thời thơ ấu của cả . Hi vọng con bé đang ở đó!!
Kia rồi!!! Ánh Lục đã nhìn thấy bóng dáng em gái mình. Ánh Hồng đanglơ đãng ngồi trên chiếc xích đu.Miệng lẩm nhẩm điều gì không rõ.
- Ánh Hồng!!! May quá!!! Em đây rồi!!!
Ánh Lục mừng rỡ chạy tới bên em gái. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô.
- Đừng buồn nữa!!! Rồi anh sẽ tìm cho em người con trai khác tốt gấpvạn lần tên đó! Quên hắn đi! Tuyên Vỹ không xứng với em...
Đáp lại sự ân cần của Ánh Lục, Ánh Hồng khe khẽ lắc đầu. Cô thút thít:
- Không!!!.... Em không cần ai hết... Em chỉ cần anh ấy thôi...
- Ánh Lục!!! Anh giúp em đi! Phải làm sao để Tuyên Vỹ yêu em???
Ánh Lục bực mình. Anh nổi nóng.
- Đủ rồi!!! Em cố chấp vừa thôi!!! Thằng đó không phải dành cho em! Đừng có ngu ngốc làm khổ mình nữa...
Tiếng quát của Ánh Lục có hiệu quả tức thì. Ánh Hông giật mình ngơ ngác. Rồi cô bật khóc tức tưởi.
- Hic... em... cũng... muốn... quên... hic... nhưng... hic... không... được...
Những giọt nước mắt của đứa em gái quý báu khiến Ánh Lục mềm lòng. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô thì thầm
- Được rồi!!! Được rồi!!! Nín đi nào!!! Có anh đây mà!!!
Ánh Lục rất yêu quý em gái mình. Kẻ làm cho em gái anh phải khóc nhất định phải trả giá.
Ánh lục gằn giọng:
- Ánh Hồng!!! Anh không thể đem Tuyên Vỹ về cho em nhưng anh thề... sẽ không để cho hắn sống yên ổn!!!
Tuyên Vỹ! Mày nhất định phải trả giá!!!