Chạy trốn!!!
Đây là việc mà ông làm lần thứ trong đời!
Lần thứ nhất cách đây năm, khi ông bế Kiều Liên trên tay chạy trốn khỏi nước Mỹ!!!
Chạy trốn khỏi... gã!!!!
Dù biết rằng gã đã bị khóa cứng sau song sắt nhưng ông vẫn cảm thấy sợhãi. Nỗi sợ hãi không hề giảm đi mà cứ lớn dần lên theo thời gian...
Cho đến tận ngày hôm nay!!!
Một lần nữa ông lại chạy trốn.
Những vệ sĩ của ông đã lần lượt gục ngã trước sự điên cuồng của God.
Bỏ ra số tiền lớn để thuê người ám sát gã nhưng không thành công và hậu quả là ông phải chạy trốn trước sự săn đuổi của God!!
Liệu lần này chúa trời có phù hộ cho ông???
- Ông chủ!!! Hãy chạy trước đi để tôi chặn gã lại!!!
- Không được!! Chú Hai!! Chúng ta là anh em kết nghĩa! Nếu chạy chúng ta cùng chạy chứ nhất định tôi không đi mình!!
Nguyễn Văn Hai - tuổi!!!
Nguyên là đội trưởng Đội Đặc Nhiệm trực thuộc Cục Phòng Chống Tội Phạm Xuyên Quốc Gia!
Lúc còn là nhân viên của Cục, ông nổi tiếng với tài bắn súng tay như một và khả năng phá án nhanh gọn...
Vợ mất sớm, Nguyên Văn Hai chỉ có duy nhất người con gái bằng tuổi Kiều Liên.
Nếu còn sống... năm nay cô bé cũng tuổi!!!
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Quay lại đi chú Hai!!! Đừng dại dột thế!!!!
Mặc cho người anh kết nghĩa kiêm ông chủ của mình kêu gào, Nguyễn VănHai vẫn dứt khoát lao đi. Trong đôi mắt ông rực cháy niềm căm thù.
- Duy Linh!!! Đã đến lúc... cha trả thù cho con...
Trong cơn say máu, gã vẫn không mất đi sự cảnh giác.
- Đoàng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lúc tiếng súng vang lên cũng là lúc gã tung người về đằng sau.
Không để cho God kịp định thần, đối thủ đã lặng lẽ áp sát như một bóng ma.
- Còn nhớ tao chứ??? God!!!
Lưỡi dao lạnh lẽo kề sát cổ gã. Giọng người đàn ông khàn đi vì xúc động.
- Con dao này... mày cũng nhận ra chứ??? Chính con dao mà năm trướcmày dùng để giết con tao... Bây giờ tao sẽ dùng chính nó để giết mày!!!
Cái cảnh này Nguyễn Văn Hai đã mơ đi mơ lại suốt năm nay! Ông rời bỏcương vị Đội Trưởng Đội Đặc Nhiệm, từ bỏ tất cả để trở thành ngườilái xe quèn chính là để chờ đợi cơ hội này...
Ngày... mà ông có thể tự tay giết gã!!!
- Duy Linh!!! Cha sắp trả thù cho con đây!!!
Nhưng trước khi giết gã, ông muốn gã phải trải qua những gì mà con gái ông đã phải chịu đựng!
Hình ảnh cuối cùng của đứa con gái ông yêu thương hết mực hiện ra khiến con dao trong tay trở nên run rẩy.
" Hai hốc mắt đỏ lòm! Những ngón tay dập nát! và cả khuôn mặt chi chít những vết rạch... "
Những hình ảnh nối tiếp nhau loang loáng trước mắt khiến ông như điên lên.
- Tại sao??? Tại sao mày lại giết Duy Linh??? Con bé có tội tình gì???
Trái với tưởng tượng của ông, God không một chút mảy may lo sợ. Gã thản nhiên mỉm cười.
- Duy Linh??? Có phải con bé bị tao giết cách đây năm ở NewYork???
- Phải!!! Chính con gái tao đó!!! Thằng khốn!!! Mày có nhớ đã hành hạ nó như thế nào không????
Nguyễn Văn Hai gầm lên trong nỗi căm hận cực điểm.
God nhíu mày. Kí ức trở về với gã như cuốn phim quay chậm.
Say máu giết người nhưng chưa bao giờ gã quên mất các nạn nhân của mình.
Đặc biệt là người đã bị gã tra tấn...
Đứa con gái với đôi mắt rất đặc biệt! Một bên mắt trái của nó có màu nhạt hơn mắt phải!
Chính con bé và thằng nhóc đó đã chia sẻ mất tình cảm của em đối với gã!!!
God cười khùng khục trong cổ họng. Giọng nói của gã âm u như vừa đội mồ sống dậy.
- Tất nhiên là nhớ chứ!!!! làm sao ta quên được cảnh con bé gào khóckhi ta chặt đứt các ngón tay của nó!!! Chưa kể tròng mắt của nó tavẫn giữ làm kỉ niệm đó..
- A A A A A A A A A A A A A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sự giận giữ bùng nổ. Nguyễn Văn Hai điên cuồng vung dao đâm xối xả vào ngực gã!!!
Máu... bắn tung tóe và cả... sự đau đớn!!!
Ông run rẩy cúi xuống. Con dao trên tay đang cắm vào ngực của... chính ông!!
Giọng cười giễu cợt của gã khiến ông ngẩng lên ngơ ngác.
- Tại sao... mày..????
- Trình độ cỡ đó mà cũng đòi giết ta ư??? Từ trên cao hi vọng tụt xuống hố sâu tuyệt vọng có cảm giác thế nào???
Nguyễn Văn Hai chợt hiểu.
God chỉ giả vờ để ông bắt được.....
..... cố tình gieo hi vọng cho ông rồi lại nhấn chìm ông xuống vũng bùn tuyệt vọng.
Hơn tất cả, gã... chỉ coi ông như thứ đồ chơi!!!
- Kể ra thì được chết bởi chính thứ đã giết con mình cũng có thể coi như niềm hạnh phúc đó! Ha! Ha! Ha!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng cười của gã vọng lại khiến ông cảm thấy đau hơn cả vết thương đang trào máu trên ngực.
Người Cựu Đội Trưởng của Đôi Đặc Nhiệm lịm dần đi trong niềm hối hận không thể nào nguôi.
- Duy Linh!!! Cha xin lỗi... cha không thể trả thù... cho con....