Minh Quân ngả người trên ghế. Anh hờ hững xoay chiếc Long Ấn trên tay. Cái thứ này lại chứa đựng quyền lực ghê gớm vậy sao???
Người có nó có thể huy động tất cả thành viên của Bang Cửu Long Đế... chưa kể phần lớn dân xã hội đen Miền Bắc Việt Nam..
Di vật của cụ tổ!!! Hồng Kim Long!!!
Đoạt được nó dễ dàng quá khiến Minh Quân thấy chán. Không ngờ Bạch Tuấn Kiệt lại trao trả cách dễ dàng thế??? Anh đã mong chờ cuộc tranhgiành quyền lực đúng nghĩa!!
Vậy mà.....................
Minh Quân không hề biết rằng. Điều giúp anh đạt được mọi thứ dễ dàngnhư vậy là danh tiếng của Rồng Lửa!!! Sự kính trọng của mọi người đốivới ông!!!
Nếu là bình thường chắc chắn sẽ nổ ra cuộc chiến long trời lở đất!!! Quyền lực là thứ mà con người không dễ dàng từ bỏ...
Nhưng Bạch Tuấn Kiệt cũng như những người khác trong băng vẫn ăn sâu vào máu lòng trung thành đối với Rồng Lửa... nên đành chấp nhận buông tay...
Minh Quân gõ trán. Trên đời này còn thứ gì anh không đạt được nhỉ???
Danh vọng??? Quyền lực??? Tiền bạc??? Tình yêu???
À!!! Hình như vẫn còn thứ đến giờ anh vẫn chưa có được...
............ Hạ Kiều Liên!!!
Minh Quân nhếch môi:
- Sớm thôi!!! Rồi em cũng phải thủ phục dưới chân anh như bao người con gái khác. Chẳng có gì là Tưởng Minh Quân này không làm được!!!
Có tiếng gõ cửa, giọng viên thư kí vọng vào:
- Tổng giám đốc!!! Cô Phù Dung lại đến tìm! Có cho cô ấy vào không thưa ngài???
Minh Quân nhíu mày.
Cô ta còn đến làm phiền anh đến bao giờ nữa???
Anh đã chi cho cô ta không biết bao nhiêu tiền....
- Đuổi cô ta đi!!!
Minh Quân lạnh lùng.
Viên thư kí im lặng lúc rồi cất tiếng:
- Vâng!!! Thưa tổng giám đốc...
Có phải lúc nào tiền cũng giải quyết được mọi chuyện không???
Phù Dung bẽ bàng rời khỏi trụ sở của tập đoàn Dark Moon. Ánh nhìn thương hại của viên thư kí khiến cô càng đau khổ...
Trong mắt mọi người cô đáng thương vậy sao???
- Minh Quân!!! Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy??
Tất cả mọi thứ của cô, cô đều dâng hiến hết cho anh. Cả tình yêu lẫn đời con gái....
.... vậy mà những gì cô nhận được chỉ là tấm sec....
Trong mắt anh... cô chỉ là call girl không hơn không kém...
- Minh Quân!!! Tôi hận anh!!!!
Đột nhiên Phù Dung nghiến răng. Ánh mắt trở nên cay độc.
- Chỉ tại mày!!! Đứa con gái đáng nguyền rủa!! Nếu mày không xuất hiện anh ấy vẫn bên tao!!!
- Mày không xứng với anh ấy!!! Chỉ có tao - Tạ Phù Dung này mới là người được phép ở bên Minh Quân!!!
- Giết lần mày không chết!!! Tao sẽ giết mày lần thứ !!! Lần thứ .... lần thứ n!!!
Nắm tấm sec trong tay, Phù Dung nhếch môi:
- Minh Quân!!! Anh tàn nhẫn với em thì em tàn nhẫn với cô ta! Tấm secnày là tiền công thuê người hại nó đấy!!! Em sẽ cho vợ chưa cưới củaanh tàn phế cả đời.....
........................................................
Hướng Dương nhíu mày suy nghĩ.
Từ nãy đến giờ cô đã vòng đi vòng lại chỗ này lần. Lần nào cũng để cho cô cảm giác khó chịu...
Điều gì có thể khiến Trần Nguyễn Hướng Dương phải bận tâm nhỉ???
Chính là nó!!! Chiếc xe taxi dù mang biển số L !!!
Nếu như cô không nhầm. Đây chính là chiếc xe gây tai nạn cho Kiều Liên rồi bỏ trốn..
Mặc dù Kiều Liên đã khỏe lại nhưng ít ra tài xế cũng phải chịu phần trách nhiệm chứ???
Hướng Dương có trí nhớ cực tốt. Cái gì cô đã nhìn thấy lần thì tuyệtđối không bao giờ quên. Lúc Kiều Liên bị tai nạn, có quá nhiều chuyệnxảy ra... nên....
Quày quả bước đi, Hướng Dương tiến thẳng đến chỗ chiếc xe:
- Làm phiền!!! Tôi có chuyện muốn nói....
................................................
- Ơ hay!!! Con đã nói với mẹ bao lần rồi!!! Con không muốn làm xã hội đen!!! Tuyên Vỹ gắt gỏng.
Bạch phu nhân gật gù:
- Ta biết!!! Nhưng đây là việc trọng đại liên quan đến cả Bạch gia nhàchúng ta! Cha con đã chấp nhận lui về hậu trường nhường chức bang chủlại cho tên Minh Quân đó! Chức đó lẽ ra phải thuộc về con...
Hắn nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, bà ta lại tiếp tục:
- Tuyên Vỹ!! Con không muốn làm bang chủ! Điều đó chẳng sao, nhưng còn Kiều Liên... con cũng cam tâm dâng cho hắn sao???
Tuyên Vỹ trợn mắt. Rõ ràng ngày xưa bà bắt hắn phải từ bỏ Kiều Liên. Vậy mà bây giờ lại bắt hắn tranh đấu...
- Hừ!!! Mẹ càng già càng khó hiểu!!!
Hắn lẩm bẩm.
Thấy vẻ mặt của hắn, Bạch phu nhân khẽ mỉm cười.
- Cả không thể đội trời chung! Trước sau gì cũng phải xảy ra thôi... trận quyết đấu giữa con và Minh Quân!!!
Tuyên Vỹ búng tay.
- Đó không phải là việc của con!!! Mẹ muốn thì tự đi mà quyết đấu! Con và Kiều Liên không liên quan đến việc này...
Nói rồi hắn toan bỏ đi. Nhưng vừa đến cửa thì câu nói của Bạch phu nhân kéo hắn đứng lại:
- Con là đồ chết nhát!! Con muốn Kiều Liên nhìn mình bằng ánh mắt coithường sao??? Con bé đó giỏi võ thế, nó chỉ nể phục những ai hơn mìnhthôi...
Tuyên Vỹ khựng lại. Hắn chau mày suy nghĩ.
Mẹ hắn nói cũng có lí! Chính thức thì hắn vẫn chưa tỏ tình với Kiều Liên mặc dù nhẫn đã tặng..
( tg: thằng này sao bây giờ ngu thế nhỉ??? Kinh nghiệm bao năm tán gái đâu rồi???)
Lưỡng lự một hồi rồi Tuyên Vỹ gật đầu:
- Được!!! Con sẽ quyết đấu với Minh Quân! Nhưng không phải vì chứcbang chủ đâu!!! Con quyết đấu vì tình yêu của mình!! Mẹ gửi chiến thưđi....
Bạch phu nhân mỉm cười đắc thắng. Có vậy chứ con trai!!!
Con ngoan là phải nghe lời mẹ! Võ công của con tuyệt đối không kém hơntên Minh Quân đâu! Ít nhất đứa cũng hòa... Mà hòa thì để xem mấy lão già kia giải quyết sao đây???
Giờ thì ta sắp có lại tất cả: Long Ấn! Chức bang chủ và cả.... con dâu nữa...
Tinh Điền Đức!!! Các người cứ chờ xem...
.................................................
Kiều Liên dơ bàn tay trái lên ngắm.
Chiếc nhẫn hắn tặng, cô đang đeo ở ngón giữa! Thực ra chiếc nhẫn vừa với ngón áp út hơn nhưng....
Kiều liên ngẩng lên nhìn trời.
Bầu trời xanh biếc không một gợn mây.
Khác xa bầu trời ở New York...
Tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra điều đó???
- Quang Huy!! Duy Linh!! Các em... có nhìn thấy chị không???
Nếu còn sống chắc giờ Quang Huy cũng đã là cậu con trai cao lớn khôi ngô. Còn Duy Linh hẳn cũng rất xinh xắn...
Cả đẹp đôi hết biết!!!
Tiếc là.................
Kiều Liên cúi đầu. Ánh mắt chợt tối lại.
Trời dường như cũng đồng cảm với tâm trạng cô.
Mây đen ở đâu ùn ùn kéo tới....
.... Nắng tắt......
Những tia chớp rạch ngang bầu trời. Tiếng gió gào rít liên hồi như muốn rũ bỏ tất cả.
Gió đập ầm ầm....
.... Cuốn bụi mù mịt!!!
Những chiếc lá chấp chới trên không... có giống kiếp người???
Bay cao... Hạ xuống... lại bay cao............
Kiều Liên đứng trên ban công. Cô dang hai tay như muốn bay theo những chiếc lá!!!
Ở đâu đó Quang Huy và Duy Linh đang đợi cô có phải không???
Chợt ánh mắt Kiều Liên chạm vào chiếc nhẫn...
- Bạch... Tuyên... Vỹ...
Khuôn mặt của hắn hiện lên.
Nụ cười của hắn...
... Cô hạ tay xuống.... thở dài!!!!
Mưa... đã bắt đầu rơi!!!
Kiều Liên ngửa mặt hứng những giọt nước lạnh buốt...
Lạnh Quá!!!!
Lạnh thấu tâm can!!!
Mưa Hà Thành..............
Bây giờ bên New York... có đang mưa???
Takeshi
SS cũng nghĩ rằng tình cảm của Kiều Liên dành cho God là tình yêu...Bắt đầu từ sự ngưỡng mộ... chứ không phải là thương hại như mọi ngườinghĩ!!!
Chính vì Kiều Liên yêu God nên sau khi God giết Duy Linh và Quang Huy,Kiều Liên đã tự phong ấn kí ức của mình. Khiến cô quên đi tất cả... Vì yêu nên mới muốn quên...Có lẽ là vậy...