Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

quyển 1 chương 12: không muốn chết thì cút đi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở về tiểu viện, Độc Cô Thiên Diệp vào phòng, bỏ lại một câu: “Ngươi tự tìm phòng đi.”

Mạc Phong vác hành lý trên vai, tìm một căn phòng xa hơn một chút, đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống trải, vật gia dụng gì cũng không có.

Còn chưa biết nên thu dọn thế nào, Độc Cô Thiên Diệp đã đẩy cữa bước vào, ném cho hắn một cái lọ, nói: “Ăn đi. Sau đó thay quần áo, chúng ta ra ngoài.”

Mạc Phong nhìn cái lọ, đôi mắt nhất thời mở lớn.

Thánh tê đan tứ phẩm? Tuy phẩm chất không cao lắm, nhưng cũng là thánh phẩm chữa thương, nhất là nội thương. Bởi vì luyện chế khó khăn, đan dược thành phẩm không nhiều, cho nên giá rất cao.

“A Cửu, ta chỉ bị một ít thương ngoài da, không cần dùng thuốc tốt như vậy.” Mạc Phong nói. Hắn từng nhìn thấy Ngũ gia cho Mạc Cúc ăn cái này lúc bị thương, vẻ mặt luyến tiếc.

“Được không? Thứ này ta có rất nhiều. Mau ăn đi, chúng ta phải ra ngoài.” Độc Cô Thiên Diệp không cho là đúng, xoay người ra ngoài.

“Ách, được rồi.” Mạc Phong bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp đả kích, đổ thuốc ra ăn. Chỉ một lát sau, những vết thương trên người hắn liền biến mất không thấy đâu.

Mạc Phong thay một bộ quần áo sạch sẽ, mở cửa ra ngoài, thấy Độc Cô Thiên Diệp ở trong sân chơi đùa với một con chim màu sắc rực rỡ. Thân thể nhỏ bé, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận sinh mệnh mạnh mẽ, làn da vàng như nến lúc trước đã trở nên hồng nhuận, ánh nắng chiếu vào gương mặt tươi cười của nàng, thật ấm áp.

Nghe thấy âm thanh mở cửa, Độc Cô Thiên Diệp quay đầu nhìn hắn: “Hiệu quả cũng không tệ lắm, miệng vết tương cũng không thấy nữa.”

Mạc Phong rất muốn liếc mắt xem thường, dung Thánh tê đan trị ngoại thường, còn nói là không tệ.

Độc Cô Thiên Diệp đẫn hắn đi tới vách tường, nhảy ra. Đợi một hồi, không thấy Mạc Phong nhảy ra, nàng phóng lên tường, nhất thời giăng đầy hắc tuyến.

Mạc Phong đi tìm cái ghế, vẫn không qua được bức tường, thấy Độc Cô Thiên Diệp nhảy vào, nhất thời nhảy dựng lên.

Được rồi, nàng quên cấp bậc trên Huyễn hoàng mới có thể ngự không phi hành. Nàng nhảy xuống, bắt lấy bả vai Mạc Phonlaaysmang hắn nhảy ra ngoài.

Hai người đi trên đường, mọi người đều chỉ trỏ Độc Cô Thiên Diệp.

Mạc Phong muốn cãi nhau với bọn họ, nhưng bị Độc Cô Thiên Diệp ngăn lại: “Để ý họ làm gì?”

Hai người vẫn đi tới tiệm may lần trước. Ông chủ nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, cười khanh khách chào đón: “Cửu tiểu thư, hoan nghênh ghé thăm.”

Độc Cô Thiên Diệp gaaij gật đầu, lấy ra hai kim tệ: “Theo vóc dáng của hắn, lấy vài bộ quần áo đến đây, cũng lấy cho ta vài bộ nữ và nam trang.”

“Được, Cửu tiểu thư xin chờ một lát.” Ông chủ xoay người chuẩn bị quần áo. Bây giờ, Độc Cô Thiên Diệp là khách quý, không thể đắc tội.

Mạc Phong muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống. Hôm nay, những gì chứng kiến, nghe thấy, bất luận là Thánh tê đan, nàng mang hắn nhảy ra khỏi bước tường, hay là tùy ý lấy ra hai kim tệ, tất cả đều nói lên, A Cửu hiện tại không còn là phế vật A Cửu trước kia nữa.

Ra khỏi tiệm may, hai người tiếp tục đi trên đường. Đi vào tiệm gia dụng, Độc Cô Thiên Diệp mua cho Mạc Phong một cái giường, bàn, ghế dựa, ngăn tủ, thuận tiện cũng mua cho mình một bộ. Những thứ trong phòng nàng cũng đã quá cũ.

Sau đó, hai người lại đi mua một ít dụng cụ làm bếp, thức ân, thực phẩm gia vị, còn có một chút nguyên liệu nấu ăn. Nhìn gia vị cùng mấy nguyên liệu đơn điệu, Độc Cô Thiên Diệp có chút hoài niệm đủ loại đồ ăn ở thế kỷ , nhớ lại những món mỹ thực của nàng.

“Chủ nhân chủ nhân. Nhiều người thiệt nha! Tiểu Hỏa thật vui vẻ.” Tiểu Hỏa ở trên vai Độc Cô Thiên Diệp nhảy nhót, từ vai trái nhảy qua vai phải, lại nhảy về vai trái.

“Ha ha… Về sau, ngươi sẽ được nhìn thấy nhiều người hơn nữa.” Độc Cô Thiên Diệp lấy tay chỉ chỉ đầu Tiểu Hỏa.

“Oa… Chim nhỏ thật đáng yêu !” Ngay lúc Độc Cô Thiên Diệp cùng Tiểu Hỏa dung ý niệm truyền âm, một giọng nói vang lên từ phía sau, “Này, ngươi đứng lại. Ta cho ngươi một kim tệ, band con chim nhỏ này cho ta.”

Độc Cô Thiên Diệp cùng Mạc Phong xoay lại, nhìn một nam một nử đang đi tới. Nam tử khoảng tuổi, mặc trường bào màu xanh, cầm một cây quạt giất khẽ phe phẩy, vẻ mặt đáng khinh. Nữ tử khoảng , tuổi, mặc y phục màu đỏ, cầm một sợi roi màu lửa đỏ.

“A, ta cứ tưởng là ai. Thì ra là phế vật A Cửu. Thế nào, bán con chim nhỏ kia cho ta.” Nữ tử kia nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, càng thêm ngạo mạng. Nàng là Huyễn sư, nói chuyện với một phế vật, đúng là tự hạ thấp thân phận.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn hai người kia, là “song phách” Quý gia Quý An Dương và Quý Linh Nhi. Quý An Dương tuổi, đã là Huyễn sư câp . Quý Linh Nhi tuổi, là Huyễn sư cấp . Hai người là trực hệ Quý gia, lại có thiên phú cao, ở Quý gia rất được sủng ái.

“Không bán.” Độc Cô Thiên Diệp liếc nhìn Quý Linh Nhi một cái, xoay người rời đi.

“Đứng lại !” Quý Linh Nhi thấy Độc Cô Thiên Diệp không cho mình mặt mũi, nhất thời nổi giận, “Phế vật ngươi, ta nói muốn mua là đã nể mặt ngươi, không cần không biết xấu hở như vậy.”

Quý Linh Nhi thấy Độc Cô Thiên Diệp chẳng những không dừng lại, mà còn tiếp tục bước đi, liền hung hang vung roi.

Độc Cô Thiên Diệp kéo Mạc Phong tránh khỏi đường roi.

“Không muốn chết thì cút đi !” Độc Cô Thiên Diệp lãnh quát một tiếng.

Sao mấy nử tử kiêu căng đều thích dung roi như vậy?! Độc Cô Thiên Diệp buồn bực.

“Bổn tiểu thư coi trọng chim nhỏ của ngươi, không bán phải không, vậy đừng trách bổn tiểu thư không khách khí.” Nói xong liền vung roi đánh Độc Cô Thiên Diệp: “Nếu ngươi chết rồi, chim nhỏ không phải là của bổn tiểu thư sao?!”

“Chủ nhân, đánh người xấu, đánh người xấu.” Tiểu Hỏa dùng ý niệm nói với Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp vốn không muốn dây dưa với Quý Linh Nhi, vận dụng bộ pháp Phiêu Miểu, tránh qua bên trái, thoải mái tránh khỏi sợi roi, đi tới bên cạnh Quý Linh Nhi, ngón tay bắn ra, tay di chuyển, sợi roi liền nằm trong tay nàng. Lui hai bước, sợi roi vung lên, Quý Linh Nhi liền bị trói lại.

“Oa… Quý Linh Nhi ngay cả phế vật A Cửu cũng đánh không lại.”

“Đúng vậy, thật kỳ quái.”

“Vừa rồi cô ta tới cạnh Quý Linh Nhi như thế nào vậy? Các ngươi thấy rõ không?”

“Chậc chậc… Ngay cả phế vật cũng đánh không lại.”

Đám người xung quanh xôn xao một trận.

“Ngươi… Phế vật, tha ta ra!” Quý Linh Nhi vặn vẹo thân thể, muốn thoát ra.

Độc Cô Thiên Diệp không muốn gây sự, liền thả roi ra. Quý Linh Nhi được tự do, hai tay ngưng tụ huyễn lực, ném tới Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp thoải mái né tránh.

“Đại ca, giúp muội bắt ả!” Quý Linh Nhi thấy Độc Cô Thiên Diệp tránh khỏi công kích, liền gọi Quý An Dương.

Quý An Dương thấy muội muội bị người ta khi dễ, ngưng tụ huyễn lực đánh tới Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp không muốn bại lộ thực lực của mình, muốn rời đi, đột nhiên cảm thấy công kích kia bị một đạo huyễn lực khác đánh tan.

“Như thế nào, hai vị Quý gia muốn ỷ nhiều khi ít? Hay là cảm thấy người Mạc gia chúng dễ bắt nạt?” Thanh âm Mạc Liên từ trong đám người vang lên.

Mạc Liên đi tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nhìn Quý An Dương cùng Quý Linh Nhi. Mạc Cúc hung hang trừng mát nhìn Độc Cô Thiên Diệp, đoán chừng là cảm thấy nàng làm cho Mạc gia mất mặt.

“Hừ, chúng ta…”

“Ha ha… Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Chúng ta chỉ muốn nói chuyện với Cửu tiểu thư một chút thôi.”Quý Linh Nhi muốn nói lại bị Quý An Dương cắt ngang.

“Nếu là vậy, chúng ta liền đi trước. Dù sao, bây giờ, sắc trời không còn sớm. Quý công tử, Quý tiểu thư tùy ý.” Mạc Liên nói xong, liếc nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái liền rời đi.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn mặt trời nóng bỏng, không nói gì. Đồ đạc cũng đã mua khá đầy đủ, cho nên kêu Mạc Phong cùng theo Mạc Liên trở về.

Sau khi đám người kia tản ra, Quý Linh Nhi nhìn Quý An Dương: “Đại ca, sau huynh lại để bọn họ đi?”

“Bây giờ đang ở ngoài đường, bo nhiêu người nhìn vào. Xung đột với Mạc gia cũng không hay ho gì. Nếu bây giờ gây chuyện với Mạc gia, lúc trở về, không chừng còn bị phạt.” Quý An Dương dung đầu quạt gõ đầu Quý Linh Nhi: “Muội quên hai tháng nữa là tới Tứ tộc tỷ thí sao? Những người trẻ tuổi từ đến tuổi của mỗi gia tộc đều phải tham gia. Hơn nữa, vòng loại năm nay, chúng ta đối đầu với Mạc gia, đến lúc đó, muốn xử lý bọn chúng thế nào mà không được?”

“Đúng vậy, sao muội lại quên chứ? Hừ, đến lúc đó, ai còn muốn cứu ả?!” Quý Linh Nhi nắm chặt roi trong tay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio