Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

quyển 3 chương 20: thụy thú trần câu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit + beta: tuyền xù

Do chuyện Vũ Phách Thiên bị giết mà làm Thần điện đang bận rộn lại càng người ngã ngựa đổ (rối loạn) hơn. Thần Tinh Tông trước giờ luôn lạnh nhạt nên rất hiếm khi tức giận với thuộc hạ. Ba điện khác đều lén cười Vũ điện vì điện của họ liên tiếp gặp chuyện không may, nhất là Phong Giản, trong lòng đều cười đến nghẹn.

"Vân Cẩm, sau này chuyện của Vũ điện giao cho ngươi. Trưởng lão Vũ điện không thể ngăn cản Vũ Điện chủ, vậy thì quá vô dụng, trực tiếp cắt chức của bọn họ đi." Thần Tinh Tông ngồi đối diện Vân Cẩm, tức giận nói.

"Điện chủ bớt giận." Vân Cẩm nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo bình tĩnh khiến người ta yên tâm. "Phân điện điện chủ làm việc, trưởng lão phân điện sao lại khuyên được chứ, nếu vì vậy mà cắt chức của bọn họ, như vậy thì nghiêm trọng quá rồi."

Lời nói của Vân Cẩm làm trong lòng trưởng lão Vũ điện đang quỳ cảm động đến rơi nước mắt, cảm thán Thánh tử anh minh.

"Chẳng lẽ không xử phạt sao?" Thần Tinh Tông lên giọng làm bọn họ sợ tới mức vừa mới buông tâm (thả lỏng tâm tình) lại nâng lên.

"Đương nhiên là phải phạt. Dù sao Vũ điện liên tiếp gặp chuyện không may, bọn họ cũng có trách nhiệm. Nhưng chỉ còn năm ngày nữa là đến Đại tế tự, các phân điện đệ tử đều đã trở lại, bây giờ là thời điểm dùng người chi quý (đang cần người), không bằng liền phạt ba tháng tiền lương của bọn họ đi." Vân Cẩm nói.

Thần Tinh Tông nhìn người đang quỳ phía dưới, trong lòng phiền chán, vẫy tay nói: "Vậy làm theo lời của ngươi đi. Nhưng chuyện của Vũ điện ngươi phải tiếp nhận, nếu giao cho những người khác thì ta lo lắng."

"Vân Cẩm lĩnh mệnh (nhận mệnh lệnh)." Vân cẩm đứng lên, hành lễ, trả lời.

"Vân Cẩm ở lại, những người khác đều lui xuống." Một tay của Thần Tinh Tông xoa xoa huyệt thái dương, tay còn lại thì thả xuống.

Mọi người nghe thấy mệnh lệnh liền nối đuôi nhau đi ra ngoài. Sau khi tất cả mọi người đã đi ra, Thần Tinh Tông hỏi Vân Cẩm: "Thần thạch có tìm được không?"

Vân Cẩm lấy một tảng đá màu trắng ngà từ trong nhẫn không gian ra, hai tay dâng lên Thần Tinh Tông. Thần Tinh Tông có chút kích động nhận lấy Thần thạch, cẩn thận nhìn nhìn, sau đó thu vào trong nhẫn không gian, nói với Vân Cẩm: "Vất vả cho ngươi rồi."

"Được làm việc cho Thần điện là vinh hạnh của Vân Cẩm." Vân cẩm nói, "Nếu Điện chủ không còn dặn dò gì nữa thì ta đi về trước."

Lấy được Thần thạch, tâm tình của Thần Tinh Tông rất tốt, nói: "Ngươi mới trở về thì đi về nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện của Vũ điện ngươi cố gắng quan tâm là được rồi. Toàn lực để chuẩn bị Đại tế tự."

"Dạ." Vân Cẩm hành lễ với Thần Tinh Tông, sau đó xoay người rời đi. Vừa mới đi ra được một đoạn thì đã thấy Phong Giản chờ hắn ở đó.

Phong Giản thấy Vân Cẩm đi ra, cùng hắn rời khỏi chỗ đó.

"Hắc (cười gian), ngươi nói thử xem nha đầu kia nghĩ gì vậy, thiêu chết ba nhân vật quan trọng của Vũ điện. Đây là không hợp bát tự (ngày/tháng/năm sinh) với Vũ điện sao?"

"Không hợp bát tự với Vũ điện cũng không quan hệ, hợp với bát tự của ta là được rồi." Vân Cẩm cười nói. Được rồi, hắn thừa nhận, Thiếu Điện chủ Vũ điện, Điện chủ liên tiếp bị giết, trong lòng hắn thực thích!

"Ta khinh bỉ." Phong Giản khinh thường liếc mắt nhìn Vân Cẩm, hai người lần lượt rời đi.

Tình huống bây giờ của Thần điện có ra sao thì Độc Cô Thiên Diệp cũng mặc kệ, lúc này bọn họ đang ăn thịt nướng, uống rượu ngon Đô Đô ủ, chúc mừng Mạc Chấn Đình tỉnh lại, Hữu Vô đã khỏe hẳn. Đương nhiên, yêu cầu này là của Hữu Vô!

"A, thực hoài niệm hương vị này!" Hữu Vô ăn miếng thịt nướng, cảm thán nói.

"Tao lão đầu nhà ngươi (người thích rượu), dám để ngoại tôn nữ của ta làm đồ ăn cho ngươi hả?" Mạc Chấn Đình bất mãn nói.

"Ha ha, Mạc lão đầu, ngươi hâm mộ, ghen tị nên hận chứ gì! Ta ăn đồ ăn của tiểu nha đầu làm trước các ngươi, ha ha!" Hữu Vô vô cùng đắc ý nói.

"Tay nghề của nha đầu rất tốt, về sau ai cưới được cháu đều có phúc! Nha đầu có người trong lòng chưa?" Khung Cách nói.

"Phốc ——" Độc Cô Thiên Diệp vừa mới uống một ngụm rượu liền phun ra hết khi nghe thấy lời nói của Khung Cách.

"Hiện tại để ý vấn đề này còn quá sớm." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ha ha, cháu cũng không còn nhỏ nữa đã có thể quan tâm rồi!" Mấy người Mạc Trì cũng đồng ý nói.

"Trước khi tìm được phụ thân và mẫu thân, cháu sẽ không để ý đến vấn đề này." Độc Cô Thiên Diệp ớn lạnh. Hiện tại nàng mới mười mấy tuổi, với một người có thể sống đến mấy trăm tuổi hoặc một ngàn tuổi mà nói, giờ để ý vấn đề này còn quá sớm? !

Với lại, những sự đau thương của đời trước, mặc dù hiện tại không nhớ tới nhưng không có nghĩa là nó biến mất.

"Hiện tại nếu muốn biết Thủy nhi ở đâu thì chỉ có đi Thần điện." Mạc Chấn Đình nói.

"Đúng rồi, gia gia có biết phụ thân là người ở đâu không?" Độc Cô Thiên Diệp đưa một xâu thịt nướng cho Tiểu Bạch Cầu đang liên tục ầm ĩ ở trong lòng, hỏi.

"Không biết." Dường như Mạc Chấn Đình vẫn rất có thành kiến với Độc Cô Dật Hiên nên khi nghe Độc Cô Thiên Diệp hỏi hắn, giọng điệu (giọng điệu) có chút lạnh như băng.

Lúc trước Mạc Thu Thủy trở về cũng chưa từng nói qua thân phận của Độc Cô Dật Hiên cho nên mọi người cũng không biết. Chỉ biết tên của hắn là Độc Cô Dật Hiên, hình như là người có thân phận ở mặt biên khác.

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Mạc lão tam hỏi.

"Trở lại Thần điện để tính toán tất cả những món nợ với bọn họ. Với lại, nếu Thần điện thật sự tính để Hoạt về hút huyễn lực của mọi người, chúng ta ở đây không thể phân thân được. Nhưng trước khi Đại tế tự diễn ra chúng ta phải đi giải thoát những người bị giam ở Vô Ưu đảo." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Khi nào chúng ta đi?"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn bức tường nước ở bên ngoài đã cao mấy trăm mét, cảm thấy sẽ không dễ dàng rời khỏi đây.

"Chúng ta đi hội hợp với người của Ám các trước đã. Sau đó sẽ đi Vô Ưu đảo."

"Trên Vô Ưu đảo có những ai mà khiến nha đầu người để ý như vậy?" Khung Cách tò mò hỏi.

"Mọi người đi rồi sẽ biết. Là một vài người mà mọi người không thể nghĩ tới được đâu." Độc Cô Thiên Diệp cười thần bí.

Ăn cơm xong, Độc Cô Thiên Diệp cáo biệt gia tôn (ông cháu) Đồng Đồng, biết Độc Cô Thiên Diệp phải rời khỏi, Đồng Đồng không tha (không bỏ được) giữ chặt góc áo của nàng. Nước mắt lưng tròng nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

"Đồng Đồng, đệ rất có thiên phú trong luyện đan, nhưng chỉ có thiên phú thôi là không đủ, đệ phải nhớ kỹ, thành công tương đương với % thiên phú và % mồ hôi. Đệ chỉ có không ngừng cố gắng mới có thể không ngừng đề cao lên. Đã hiểu chưa?"

Đồng Đồng gật đầu.

"Ta có một quyển ghi lại lúc ta luyện đan, bây giờ ta đưa nó cho đệ. Lúc đệ rảnh rỗi có thể đọc nó." Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một bản chép tay đưa cho Đồng Đồng.

Bạch Ngân ở một bên thấy Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một bản chép tay, nói: "Không được. Bản chép tay rất quý trọng, Đồng Đồng nó..."

"Bạch gia gia, coi như là báo đáp ngài đã chiếu cố ngoại công bao lâu nay." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Với lại Đồng Đồng rất có thiên phú luyện đan, chỉ cần là luyện đan sư đều sẽ có tâm muốn bồi dưỡng người tài."

Bạch Ngân còn muốn nói gì đó, giật giật khóe miệng rồi nuốt xuống.

Độc Cô Thiên Diệp gọi một con hỏa hệ huyễn thú trong Luyện Yêu Hồ ra để Đồng Đồng khế ước.

"Luyện đan sư phải có hỏa diễm của mình, như vậy mới có thể luyện đan tốt hơn."

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp lại lấy ra một cái nhẫn không gian, cắt ngón tay của Đồng Đồng, giúp hắn lấy máu nhận chủ.

"Trong nhẫn là ta cho đệ một ít dược liệu, về sau lúc đệ luyện tập đan dược cơ bản sẽ không thiếu. Luyện đan cần không ngừng luyện tập, biết chưa?"

"Đệ biết rồi. Ca ca, đệ nhất định sẽ cố gắng!" Đồng Đồng nói, "Chờ đệ trưởng thành rồi thì sẽ cùng gia gia đi tìm ca ca. Khi đó nhất định sẽ để ca ca tự hào vì đệ!"

"Ha ha, tốt. Ta chờ." Độc Cô Thiên Diệp vỗ vỗ đầu của Đồng Đồng, mỉm cười nói.

"Đi thôi." Mạc Chấn Đình nói với Độc Cô Thiên Diệp.

Mọi người đều kêu huyễn thú của mình ra, sau đó bay về phía bờ biển. Nhóm người Hắc tử đã chờ ở đó.

Đồng Đồng ôm huyễn thú vừa mới khế ước, nhìn bóng dáng của Độc Cô Thiên Diệp hô to (nói lớn): "Ca ca, đệ nhất định sẽ đi tìm ca ca!"

Bạch Ngân vỗ vỗ bả vai của Đồng Đồng, nói: "Hắn nhất định không phải cá trong nước mà là phi ưng bay lượn trên trời cao. Nếu muốn đuổi kịp cước bộ của ca ca, cháu cần phải cố gắng rất nhiều đó."

"Dạ! Cháu biết rồi!" Đồng Đồng khẳng định nói. Sau đó cảm giác nhẫn của Độc Cô Thiên Diệp đưa cho hắn.

"Gia gia..." Đồng Đồng sợ ngây người, không biết làm sao gọi Bạch Ngân.

"Làm sao vậy?"

"Ca ca cho cháu nhẫn không gian thật lớn, lớn hơn rất nhiều nhẫn của mẫu thân để lại." Nhẫn của mẫu thân để lại cho hắn đã xem như khá lớn rồi.

"Với lại, bên trong có rất nhiều dược liệu chốc thành núi." Đồng Đồng nói tiếp.

"Hắn cho cháu rất nhiều ân huệ..." Bạch Ngân cảm khái nói, "Chiếu cố ngoại công của hắn vốn vì báo ân, hiện tại... Cháu phải cố gắng, hy vọng sau này có thể báo đáp hắn."

Đồng Đồng nhìn phương hướng Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi, trong lòng âm thầm nói: "Ca ca, đệ nhất định sẽ đi tìm ca ca!"

Nhóm người Độc Cô Thiên Diệp đi tới chỗ đã hẹn trước với nhóm người Hắc Tử, thấy bọn họ đều đứng ở đỉnh núi, nhìn bức tường nước cách đó không xa. Sau khi nghe thấy được động tĩnh, xoay người lại thấy nhóm người Độc Cô Thiên Diệp đến.

"Sao rồi?" Hắc Tử hỏi.

"Đây là ngoại công của ta - Mạc Chấn Đình, đây là hiệu trưởng học viện Đế quốc - Khung Cách, đây là Hữu Vô gia gia." Độc Cô Thiên Diệp giới thiệu nói, "Đây là nhị các chủ Ám các - Hắc Tử."

"Kính ngưỡng đại danh của các tiền bối đã lâu, hôm nay may mắn gặp mặt, Hắc Tử cảm thấy cực kỳ vinh hạnh." Hắc Tử hành lễ nói, trong lòng lại nói thầm, Độc Cô Thiên Diệp nhận thức người cũng quá lợi hại đi. Bình thường gặp được một người huyễn tôn đã khó rồi, sao nhóm người này ngoài Hữu Vô ra, những người khác đều là huyễn tôn!

"Ngươi chính là Hắc Tử sao?" Hữu Vô đánh giá Hắc Tử.

"Đúng là vãn bối." Hắc Tử trả lời.

"Sao lại không giống với lời đồn đãi vậy?" Hữu Vô quan sát xong, nói, "Nhưng mặc kệ lời đồn đãi ra sao, các ngươi có thể tranh đấu với Thần điện nhiều năm như vậy, thật sự không tệ!"

"Ách ——" Hắc Tử không biết xấu hổ cười cười.

"Tình huống bên ngoài thế nào? Có thể đi được không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Hải huyễn thú ở bên ngoài vẫn còn, không biết cái gì hấp dẫn bọn nó dừng lại lúc này. Nhưng kể từ ngày đó bạo động về sau, không có động tĩnh gì lớn nữa." Hắc Tử trả lời, "Nhưng bức tường nước vẫn không rút xuống."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn bức tường nước, hai mắt hơi nheo lại. Lúc khế ước với Tiểu Bạch Cầu mới có bức tường nước này, huyễn thú bạo động cũng là lúc khế ước với Tiểu Bạch Cầu mới bắt đầu. Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều liên quan tới Tiểu Bạch Cầu sao? Nàng nghiêng đầu nhìn Tiểu Bạch Cầu đang ngồi cắn một quả trái cây ở trên vai mình nhưng vẫn nghĩ không ra nguyên nhân.

"Chúng ta thử xem có thể rời khỏi đây từ không trung không." Mạc Chấn Đình nói.

Những người khác đều tỏ vẻ đồng ý, chỉ có người của Ám các lộ ra vẻ mặt 囧.

"Huyễn thú của chúng ta đều là hải huyễn thú, phi hành thú cũng bị thương. Cho nên..." Hắc Tử có chút ngượng ngùng nói.

"Vậy các ngươi có thể đi cùng chúng ta." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Vậy thì đa tạ."

Độc Cô Thiên Diệp gọi Thanh Loan ra, người của Ám các đều trợn tròn mắt.

"Siêu, siêu thần thú..."

Mấy người Mạc Trì cũng gọi khế ước thú của mình ra, người của Ám các đều rớt hết cằm (há hốc miệng). Ngay cả Khung Cách và Mạc Chấn Đình cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.

"Trời ơi!" Đây là lần đầu tiên Hữu Vô nhìn thấy huyễn thú của năm huynh đệ Mạc Trì, sau khi sửng sốt một chút liền hưng phấn kêu lên, "Năm huynh đệ các ngươi thế mà lại có siêu thần thú, oa cạc cạc (khóc mà giống như vịt kêu ấy), khi nào thì cho tiểu lão đầu ta một con hả? !"

"Ách, tất cả đều là Thiên Diệp thuần hóa cho chúng ta."

Hữu Vô vừa nghe xong liền nhảy đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nịnh nọt nói: "Nha đầu a, bảo bối a, chừng nào thì ngươi cũng thuần hóa một con cho ta đi? Ngươi xem gia gia ta thật là đáng thương ngay cả một con siêu thần thú cũng không có."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng của Hữu Vô mà sợ tới mức đầu đầy hắc tuyến, nói: "Nếu gia gia có thể bắt được thì cháu có thể giúp gia gia thuần hóa."

"Ách, làm sao ta có thể đánh thắng được siêu thần thú chứ, đây không phải là nha đầu ngươi làm khó gia gia ta sao?" Hữu Vô cười hề hề nhìn Độc Cô Thiên Diệp, dùng sức chớp mắt tỏ vẻ đáng thương khiến Độc Cô Thiên Diệp bật cười.

"Lần sau có cơ hội sẽ để nhóm Thanh Loan giúp gia gia bắt một con." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Nha đầu, ngươi không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Chúng ta cũng muốn." Khung Cách nhanh chóng chen vào nói, nếu chậm thì sợ bị quên.

"Được." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu. Chuyện này thật không làm khó nàng bây giờ.

Người của Ám các nhìn Độc Cô Thiên Diệp và nhóm người Hữu Vô cười đùa, hâm mộ không thôi, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng muốn."

"Ừ, sẽ có." Hắc Tử lấy thiết phiến (cây quạt) ra, mở ra rồi khép lại, nói, "Chỉ cần các chủ của chúng ta cố gắng."

"Hả?" Có ý tứ gì? Người của Ám các tỏ vẻ khó hiểu.

"Sau này sẽ hiểu được." Hắc Tử cười nói, cũng không giải thích.

Đoàn người ngồi trên phi hành thú, nhóm Thanh Loan bay về phía biển. Nhưng bay tới chỗ bức tường nước thì lại cảm giác được giống như bị cái gì đó ngăn cản.

"Chủ nhân, không bay ra được." Thanh Loan nói với Độc Cô Thiên Diệp, "Cảm giác giống như có cái gì đó ngăn cản ở phía trước."

"Dùng huyễn lực thử xem có thể phá vỡ được hay không." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Được."

Mạc Trì ngưng ra huyễn lực đánh về phía bức tường nước, lúc huyễn lực tiếp xúc với bức tường nước thì bị bức tường nước hút vào, ngay cả gợn sóng cũng không có.

"Sao lại thế này?"

"Để ta thử xem."

Khung Cách cũng ngưng ra huyễn lực đánh về phía bức tường nước, kết quả vẫn giống như Mạc Trì. Mọi người nhìn nhau, đều không rõ là chuyện gì đã xảy ra.

"Phụ thân biết cái này là sao không?"

"Chúng ta chưa từng thấy qua chuyện này." Mạc Chấn Đình lắc đầu nói.

"Để ta thử xem." Hữu Vô lấy một thánh khí từ trong nhẫn không gian ra, rót huyễn lực vào sau đó ném về phía bức tường nước, kết quả ngay cả huyễn khí cũng bị bức tường nước hút vào.

"Chúng ta cùng nhau thử xem." Mạc Chấn Đình nói. Vì thế Mạc Chấn Đình, Khung Cách, năm huynh đệ Mạc Trì cùng phát động công kích đánh về phía bức tường nước. Uy lực này làm đại địa cũng phải chấn động, nhưng lần này lại bị một bức tường nước ngăn cản, công kích hoàn toàn bị hút vào.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Người của Ám các ở một bên nhìn cũng âm thầm kinh ngạc.

"Ta đi xem thử."

Độc Cô Thiên Diệp đang ngồi trên lưng Thanh Loan liền đứng dậy, bảo Thanh Loan bay về phía bức tường nước, bức tường nước này không khác mấy do sóng thần tạo thành nhưng sao lại kỳ quái như vậy chứ? Nàng không nhịn được đưa tay ra thử chạm vào, cảm giác mát mát lạnh lạnh. Lúc tay của Độc Cô Thiên Diệp chạm vào thì bức tường nước đột nhiên động, bức tường nước vây quanh đảo nhỏ liền bắt đầu rút xuống biển, bức tường nước tách thành hai bên trước mặt bọn họ, hình thành một con đường nước.

"Nha đầu, sao ngươi chỉ vừa mới chạm vào thì biến thành như vậy?" Hữu Vô tò mò nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.

"Đây là?" Mấy người Mạc Chấn Đình cũng bay lại đây, nhìn con đường trước mắt đều có chút không hiểu.

"Phỏng chừng là để chúng ta rời khỏi đây." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Hiện tại muốn rời khỏi đảo cũng chỉ có thể như vậy." Khung Cách nói.

"Không biết phía trước là cái gì?"

"Đi thôi, đi xem rồi sẽ biết." Hữu Vô nói.

Mọi người trở lại trên người huyễn thú, Độc Cô Thiên Diệp để Thanh Loan ở phía trước mở đường, những người khác theo ở phía sau. Sau khi bọn họ đi vào con đường nước thì bức tường nước cũng rút ra xa đảo nhỏ, hình thành một bức tường nước ở phía sau bọn họ, chặn đường lui của bọn họ. Hải huyễn thú chia ra làm hai hàng, đi theo bức tường nước, dường như là sợ bọn họ đào tẩu (chạy trốn).

"Hắc (cười gian xảo), tiểu lão đầu ta sống nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy qua chuyện nào kỳ quái như vậy." Hữu Vô ngồi bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn tình cảnh hai bên, nói.

"Ách, vì sao cháu nghe ra gia gia rất hưng phấn?" Độc Cô Thiên Diệp không nói được gì.

"Ha ha, chuyện như vậy không phải rất thú vị sao?" Hữu Vô cười to, cũng không lo lắng tiếp thẽo sẽ xảy ra chuyện gì.

Mọi người vẫn bay trong thời gian ban ngày, cuối cùng đi tới một đảo nhỏ hoang vu. Sau khi nhóm người Độc Cô Thiên Diệp lên trên đảo thì bức tường nước biến mất không thấy, hải huyễn thú cũng chạy hết.

Nhóm người Độc Cô Thiên Diệp dừng lại ở bên bờ biển, nhìn đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ không biết vì sao bọn họ lại tới đây. Không biết nguyên nhân, trời thì đã tối, mọi người liền tìm một đỉnh núi để hạ trại nghỉ ngơi.

"Hắc Tử, Ám các các ngươi hẳn là quen thuộc chỗ này, ngươi có biết ở đây là đâu không?" Ăn cơm chiều xong, mọi người ngồi vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm, Độc Cô Thiên Diệp hỏi Hắc Tử.

Hắc Tử nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói: "Không biết, trên bản đồ của chúng ta không có đảo này."

"Ngay cả các ngươi cũng không biết sao? !"

Hắc Tử lắc đầu. Hắn thật sự không biết có đảo nhỏ này. Bản đồ của bọn họ là dựa trên bản đồ của Thần điện để hoàn thiện, thật sự không có đảo nhỏ này.

"Ngươi có biết là cái gì để chúng ta tới được đây không?" Hắc Tử hỏi.

Mấy người huyễn tôn hợp lực cũng không thể phá vỡ lực lượng này, từ lúc nào thì huyễn hải có một nhân vật lợi hại như vậy chứ?

"Ta cũng không biết. Hiện tại chỉ có thể đi từng bước tính từng bước." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Nàng cảm thấy được những dị tượng lúc trước đều liên quan tới Tiểu Bạch Cầu, dù sao tất cả mọi chuyện đều xuất hiện sau khi nàng khế ước Tiểu Bạch Cầu, sau đó rời khỏi đảo thì cũng biến mất. Sau đó hải huyễn thú lại đi theo bọn họ nhưng chỉ có đi theo Tiểu Bạch Cầu. Tất cả mọi chuyện nhất định là có người khống chế, nhưng lại không biết đối phương là loại người nào, ý đồ là cái gì.

Một đêm bình an vô sự trôi qua.

Sáng sớm hôm sau mọi người đứng lên thu thập đồ, chuẩn bị rời đi, Hữu Vô đi dạo xung quanh một chút, phát hiện vẫn giống như lúc trước, đảo nhỏ bị một lực lượng vô hình vây quanh, mọi người đều đi không được.

"Oa, tiếp theo nên làm sao bây giờ?" Hữu Vô hưng phấn nói.

"Nếu đã mang chúng ta đến đây thì đương nhiên sẽ không để chúng ta đi dễ dàng như vậy." Mạc Chấn Đình nói.

"Chúng ta đi vào đảo nhỏ nhìn một chút, cố gắng có thể phát hiện ra cái gì hay không." Khung Cách đề nghị nói.

Những người khác không ý kiến, mọi người liền đi vào trong đảo. Nói là không ý kiến cũng vì bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

"Khả khả, có giọng nói đang gọi người ta." Tiểu Bạch Cầu luôn cắn quả trái cây, đột nhiên nói.

"Nó nói cái gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Nó nói người ta qua đó." Tiểu Bạch Cầu nói.

"Đi qua? Qua đâu?"

"Bên kia." Ngón tay của Tiểu Bạch Cầu chỉ một phương hướng, nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn mấy người Mạc Chấn Đình, phát hiện bọn họ không nói gì hết thì liền đi theo hướng mà Tiểu Bạch Cầu chỉ, dọc đường đi cũng không phát hiện ra chỗ nào kỳ quái.

"Cầu Cầu, ngươi chắc chắn là phương hướng này sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Người ta chắc chắn mà. Người ta đã cảm giác được tiếng gọi ngày càng mãnh liệt." Tiểu Bạch Cầu thấy Độc Cô Thiên Diệp hoài nghi nên rất không hài lòng, quơ quơ móng vuốt đang cầm quả trái cây, khẳng định nói.

Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục đi về phía trước, phát hiện phía trước là một rừng cây, tiếp tục đi sâu vào lại phát hiện bên trong có những bãi đá có tảng đá kỳ quái. Mọi người vội vàng nhìn tảng đá này, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện ra Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Bạch Cầu đã không thấy đâu.

"Sao lại thế này, Thiên Diệp đâu?" Mạc Chấn Đình là người đầu tiên phát hiện ra Độc Cô Thiên Diệp biến mất, hỏi.

"Hả? Sao lại không thấy nha đầu." Hữu Vô cũng phát hiện ra Độc Cô Thiên Diệp biến mất.

"Lúc tiến vào rừng người vẫn còn ở phía trước mà." Có người nói, "Người vẫn đi ở phía trước ta, sau đó ta thấy người đi vào. Ta nhất thời hoảng hốt thì đã không thấy tăm hơi đâu rồi?"

Lúc này Độc Cô Thiên Diệp xác thực không ở trong rừng, nàng và Tiểu Bạch Cầu ở trong một phòng tối giam cầm. Nàng vẫn đi theo phương hướng Tiểu Bạch Cầu chỉ, nhìn thì như không có đi bước nào nhưng lại cách nơi đó rất xa.

"Khả khả, người ta hơi sợ." Tiểu Bạch Cầu nhảy vào lòng Độc Cô Thiên Diệp, nắm chặt áo trước ngực nàng.

Độc Cô Thiên Diệp vuốt ve lông tơ của Tiểu Bạch Cầu, nói: "Cầu Cầu không sợ. Không phải ngươi đã nói nếu có người khi dễ ta ngươi sẽ cắn nó sao? Ngươi như bây giờ không thể bảo hộ ta được!"

Tiểu Bạch Cầu mặc kệ Độc Cô Thiên Diệp trêu đùa, nắm chặt áo của nàng, lạnh run.

Độc Cô Thiên Diệp phát ra một ngọn lửa ở trong tay, chiếu sáng toàn bộ phòng tối. Lúc này nàng mới nhận ra đây là một sơn động bị phong bế, chung quanh đều là những cột đá có hình thù kỳ quái. Trong sơn động có một hàn đàm (hồ nước).

"Khả khả, người ta lại nghe thấy tiếng gọi kia." Tiểu Bạch Cầu nói, "Chính là truyền đến từ phía dưới hồ nước kia."

Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Bạch Cầu đi tới bên cạnh hồ nước, cũng không phát hiện ra được có gì khác thường. Đột nhiên sóng nước cuồn cuộn nổi lên, kéo Độc Cô Thiên Diệp vào trong hồ nước.

"Bùm —— "

Thủy Hoa Tiên (người canh giữ) đứng trên tảng đá ẩm ướt bên bờ, Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Bạch Cầu làm sao có thể biến mất ở trong hồ nước chứ.

Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được từng ngụm từng ngụm nước tràn ngập vào mặt của mình, nước trong hồ lạnh như băng khiến nàng cảm giác giống như đang rơi vào hầm băng.

Lúc nàng cảm giác mình sắp chết đuối thì xung quanh thân thể nàng hình thành một vòng bọt khí, bao trùm lấy nàng và Tiểu Bạch Cầu ở bên trong, làm nàng thoát khỏi cảnh sắp bị chết đuối.

"Đây là?" Độc Cô Thiên Diệp phản ứng lại, lấy ngón tay chọt chọt tầng bọt khí mỏng manh.

Bọt khí bao trùm lấy nàng xuôi theo dòng nước chảy xuống sâu, lúc đến đáy hồ nước thì rõ ràng không có gì ngăn cản, nước không chảy vào bên trong.

Bọt khí chảy tới cái động kia, đẩy ra rồi ném Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Bạch Cầu vào trong động. Cũng may là lúc rơi xuống Độc Cô Thiên Diệp đã điều chỉnh tư thế của mình, bắt chéo chân để tránh cho mình bị ngã chổng vó.

"Khả khả, nơi này thật dọa người!" Cho dù lực vừa rồi rất lớn nhưng cũng không quăng Tiểu Bạch Cầu đi. Cũng không biết móng vuốt nho nhỏ của nó làm sao có được khí lực lớn như vậy.

Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, nhìn xung quanh toàn là một màu đen, vừa định phát ra một ngọn lửa thì chợt nghe thấy một giọng nói thương lão (đau thương).

"Hài tử, ngươi rốt cuộc cũng đến đây rồi."

"Hả? Khả khả, là tiếng gọi vừa rồi." Tiểu Bạch Cầu nghiêng đầu nhìn nhìn.

Một đạo hào quang ngân bạch (màu trắng bạc) khuếch tán mở ra chiếu sáng toàn bộ khu vực đen tối này.

"Oa, thật ấm áp." Lúc ngân quang chiếu đến Tiểu Bạch Cầu, nó cảm giác được mình giống như đang phơi nắng.

Độc Cô Thiên Diệp không hưởng thụ giống như Tiểu Bạch Cầu, mà là toàn thân đề phòng nhìn quái vật lớn. Đó là một con huyễn thú nàng chưa từng thấy qua, hình thể có thể so với một ngọn núi vừa vừa, lông toàn thân đều là màu ngân bạch, đầu tương tự như đầu gấu bắc cực, nhưng lại có hai mép râu dài. Ngân quang chính là phát ra từ trên người nó.

Đối phương nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nha đầu, không cần khẩn trương, ta không có ác ý."

"Hừ, dùng phương pháp này để chúng ta tới đây, nói không có ác ý, ta lại không nhìn ra." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ai, để chúng nó vây quanh đảo nhỏ, lại để các ngươi lại đây, ta cũng bất đắc dĩ." Đối phương thở dài nói, "Ta không thể rời khỏi đây nên chỉ có thể dùng phương pháp này. Ngươi yên tâm, nhóm bạn của ngươi đều không sao cả."

Nói xong, trước mặt Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện một hình ảnh, đúng là nhóm Mạc Chấn Đình đang đi loạn trong rừng cây.

Thấy nhóm người Mạc Chấn Đình không có việc gì, Độc Cô Thiên Diệp thả lỏng một chút. Nàng nhìn đối phương, nói: "Ngươi mang chúng ta tới đây để làm cái gì?"

"Tên của ta là Lưu Vân, là cổ thú Trần Câu. Hôm nay mang các ngươi tới đây là có việc muốn nhờ." Lưu Vân nói.

Trần Câu, viễn cổ thụy thú.

"Có việc muốn nhờ sao?"

"Đúng vậy." Lưu Vân chậm rãi mở miệng, "Ta vốn là khế ước thú của Đậu Khấu dưới trướng sáng thế thần, thuộc quản hạt của Dung Sửa. Đại chiến trăm vạn năm về trước, ta và chủ nhân bị bắt tách ra, sau khi thua ta bị trấn áp ở đây, chủ nhân của ta lại không biết rơi xuống ở đâu. Nhưng ta biết hắn còn sống."

"Ngươi muốn người ta và khả khả tìm chủ nhân cho ngươi sao?" Tiểu Bạch Cầu nghiêng đầu hỏi.

"Không phải. Hôm nay ta không phải xin các ngươi tìm chủ nhân cho ta." Lưu Vân mở miệng nói, "Bị trấn áp trăm vạn năm đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của ta, bởi vì do dấu hiệu của sự trấn áp này, ta không thể khôi phục lại tinh thần lực đã tiêu hao. Hiện tại đã tới cực hạn của ta. Ta vẫn chưa đợi được chủ nhân của ta nên không thể chết được. Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta."

"Nhưng ngươi là viễn cổ thần thú, người ta không phải. Sao có thể giúp ngươi chứ?" Tiểu Bạch Cầu hỏi.

"Ngươi có thể. Ngươi không phải huyễn thú tầm thường, thân phận của ngươi cho dù là ta cũng muốn nhìn lên." Lưu Vân nói, "Nhưng hiện tại huyết mạch của ngươi vẫn đang trong thời kì ngủ say, chờ tới lúc huyết mạch bùng nổ, khi đó thụy thú trong thiên hạ đều phải cúi đầu xưng thần với ngươi."

"Người ta lợi hại như vậy sao?" Tiểu Bạch Cầu không tin nói, "Nhưng người ta không làm được gì hết? Cũng không giúp được ngươi."

"Ngươi có thể..."

"Đợi chút." Độc Cô Thiên Diệp cắt ngang lời nói của Lưu Vân, "Ngươi nói giúp đỡ!"

"Ha ha, tiểu nha đầu muốn gì?" Lưu Vân nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.

"Ừm." Độc Cô Thiên Diệp hơi ngượng ngùng khi Lưu Vân nhìn mình bằng ánh mắt từ ái, nghĩ nghĩ, nói, "Ngươi biết thân phận của Cầu Cầu đúng không? Là gì vậy?"

"Đứng đầu Thụy thú, Thần rống."

Dọa (làm khiếp sợ, kinh hách)? ! Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn Tiểu Bạch Cầu, sao nàng chỉ nhìn ra một Tiểu Bạch Cầu tham ăn chứ? !

"Muốn kích phát huyết mạch của nó thì phải làm sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Phương pháp thì ta có thể nói cho ngươi, nhưng hiện tại thân thể của nó căn bản không thể thừa nhận nổi, cho nên hiện tại nếu kích phát sẽ tai hại vô ích với nó." Lưu Vân nói, "Nếu dùng ngoại giới (tác động bên ngoài) mạnh mẽ kích phát, không bằng để nó từ từ trưởng thành."

"Ừm." Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nàng vẫn hiểu đạo lý ‘dục tốc bất đạt’ này.

"Vậy nếu như nó giúp ngươi thì có nguy hại gì với nó không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Sẽ không." Lưu Vân nói, "Chỉ cần nó cho ta một chút khí điềm lành là được rồi."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn Tiểu Bạch Cầu đang chớp mắt, nói: "Nếu như vậy, vậy ngươi giúp người ta đi."

Độc Cô Thiên Diệp thả Tiểu Bạch Cầu xuống, chạy đến bên cạnh Lưu Vân. Nhưng thân thể nho nhỏ kia nếu so với Lưu Vân thì con kiến và con voi vẫn còn khoa trương.

"Người ta phải làm sao?" Tiểu Bạch Cầu hỏi.

"Ngươi chỉ cần nhắm mắt lại, tưởng tượng một cảnh tượng tốt đẹp là được rồi." Lưu Vân nói.

"Vậy được rồi. Khả khả làm đồ ăn rất ngon, ta đây sẽ nghĩ khả khả đang làm đồ ăn cho ta." Tiểu Bạch Cầu thật sự nói, nhưng lời vừa nói ra lại khiến Độc Cô Thiên Diệp nhất thời không nói được gì.

Tiểu Bạch Cầu nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng, Độc Cô Thiên Diệp phát hiện ra trên người của nó cũng bắt đầu phát tán ra một ít màu sắc rực rỡ giống với lúc khế ước. Lưu Vân nhìn màu sắc rực rỡ này, trong mắt hiện lên kích động, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng.

Màu sắc rực rỡ chuyển động một vòng ở trong không khí, sau đó toàn bộ bay vào bên trong thân thể Lưu Vân. Lặp lại một vài lần, Độc Cô Thiên Diệp thấy sinh mạng lực của Lưu Vân tăng lên. Nếu lúc nãy nó là một lão nhân thì bây giờ nó là một người trung niên.

"A ô ——" Tiểu Bạch Cầu đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó mở mắt ra nhìn Lưu Vân hình như tốt hơn vừa rồi, vui vẻ nói: "Lưu Vân, ngươi có tinh thần hơn lúc nãy! Nhưng người ta đã không thể tưởng tượng được nữa nên không thể tiếp tục giúp ngươi."

"Đã tốt hơn nhiều rồi. Ta đã có năng lực để cầm cự thêm một thời gian dài nữa. Cảm ơn ngươi." Lưu Vân nói.

"Khả khả, chúng ta có thể giúp Lưu Vân phá bỏ trấn áp phù kia không? Lưu Vân như vậy thật là khó chịu." Tiểu Bạch Cầu trở lại bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn tảng đá phía trên Lưu Vân, ký hiệu phức tạp. Không biết thực lực bây giờ của nàng có đủ khả năng phá vỡ nó hay không?

"Không cần. Nha đầu, thực lực bây giờ của người không thể phá vỡ cái này." Lưu Vân nói, "Đây là năm đó Ngu Di và Thập đại chiến tướng tự tay trấn áp, nếu ngươi công kích thì sẽ phản phệ lực lượng lấy đi tính mạng của ngươi."

"Vậy không có cách nào cứu ngươi sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Loại Thụy thú này khiến người ta có một cảm giác yên ổn, sẽ làm người ta không nhịn được muốn giúp chúng nó. Đây có lẽ là nguyên nhân mà lúc trước gặp Tiểu Bạch Cầu thì không nỡ cự tuyệt nó.

"Hiện tại không có. Nếu có một ngày ngươi gặp chủ nhân của ta, ngươi nói cho hắn biết ta ở đây là được rồi." Lưu Vân nói, "Hy vọng ta còn có thể gặp lại hắn."

"Ta biết rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Lưu Vân bắn một đạo ngân quang vào trong cơ thể của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Đây là thần quang bản mạng của ta nên sẽ không thương tổn thân thể của ngươi. Nó có thể giúp ngươi tu luyện nhanh hơn, nếu ngươi gặp được chủ nhân của ta, nó cũng có thể giúp ích cho ngươi, ngươi... Thế nhưng ngươi lại có hỗn độn thiên châu?"

Lưu Vân đột nhiên đang nói lại chuyển vấn đề, kinh ngạc nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Hỗn độn thiên châu không phải là bị sáng thế thần vứt vào vô tận hư không sao? Làm sao có thể ở trên người nàng chứ?

"Đúng vậy. Trong lúc vô tình mà có được." Độc Cô Thiên Diệp nói. Giống như Lưu Vân là đại nhân của thời kì đó, biết hỗn độn thiên châu cũng không kỳ quái.

"Xem ra ngươi chính là người kia. Hy vọng ngươi có thể cứu vớt thế nhân lúc nước sôi lửa bỏng." Lưu Vân đột nhiên nói một câu.

"Người kia?" Độc Cô Thiên Diệp khó hiểu.

"Sau này ngươi sẽ biết." Lưu Vân không nói rõ, "Ngươi nhất định phải chú ý không để người của Ngu Di phát hiện ra trong người ngươi có thiên châu. Bằng không..."

Lưu Vân không nói hết nhưng Độc Cô Thiên Diệp vẫn hiểu, câu nói kế tiếp là hậu quả không thể nào tưởng tượng được.

"Ta biết rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói. "Đúng rồi, Hoạt về hiện thế, có cách nào có thể đối phó với nó không?"

"Hoạt về? Không phải bị giết hết rồi sao? Làm sao có thể xuất hiện Hoạt về chứ." Lưu Vân hỏi.

"Cho dù ngươi không ra khỏi đây được nhưng chắc ngươi cũng biết Thần điện chứ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Một thế lực lớn ở Huyễn hải." Lưu Vân nói, "Thần điện nuôi Hoạt về sao?"

"Đúng vậy." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nhưng chỉ còn vài ngày nữa là đến Đại tế tự, chỉ sợ đến lúc đó... Cho nên ta muốn hỏi có cách gì có thể đối phó với Hoạt về hay không. Nó là viễn cổ mãnh thú, ngươi có khả năng sẽ biết được một chút."

"Không ngờ tới Thần điện lại làm ra chuyện này." Lưu Vân nói, "Lúc trước có lẽ ngươi không có cách nào nhưng hiện tại có nó, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết."

"Cầu Cầu?"

"Đúng vậy. Nó chính là Thần thú duy nhất có thể khắc chế được Hoạt về."

"Người ta không biết cái gì hết!" Vẻ mặt Tiểu Bạch Cầu mờ mịt.

Độc Cô Thiên Diệp đã nghe quen Tiểu Bạch Cầu nói không biết cái gì, hỏi Lưu Vân: "Cầu Cầu phải làm sao?"

"Đến lúc đó nó tự nhiên sẽ biết. Được rồi, các ngươi có thể đi rồi." Lưu Vân nói xong, chân trước vung lên, Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Bạch Cầu liền rời khỏi sơn động.

"Ngao ngao ngao!"

Đang tìm người thì râu xồm bị Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên xuất hiện đè ngã xuống đất, mọi người cả kinh còn tưởng rằng là huyễn thú đột kích. Sau khi nhìn thấy là Độc Cô Thiên Diệp thì đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nha đầu, ngươi vừa mới đi đâu hả?" Hữu Vô là người đầu tiên hỏi.

"Hả? Khả khả, chúng ta đi ra ngoài rồi!" Tiểu Bạch Cầu đứng lên, nói.

Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy choáng váng, sau khi tỉnh lại liền thấy mấy người Mạc Trì đang vây quanh mình, mà mình thì đang ngồi trên người của râu xồm.

Mạc lão tứ nâng Độc Cô Thiên Diệp dậy, nói: "Cháu vừa mới đi đâu làm mọi người đều rất lo lắng."

"Vừa mới đi gặp một tiền bối." Độc Cô Thiên Diệp nói nhưng không nói ra Trần Câu. "Cháu cũng không biết đi như thế nào rồi trở về như thế nào nữa, lúc cháu tỉnh lại thì đã ở đây rồi."

"Là hắn để chúng ta rời khỏi đây sao?"

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Bây giờ chúng ta có thể rời khỏi đây."

Nếu Độc Cô Thiên Diệp không nói thì mọi người cũng sẽ không hỏi nữa, chỉ cần nàng bình an là được rồi.

"Được."

Mọi người lại ngồi trên phi hành thú, lần này không có gặp lực lượng ngăn cản kia. Lúc rời khỏi đảo nhỏ, Độc Cô Thiên Diệp quay đầu lại nhìn, trong lòng nghĩ về sau nếu có gặp chủ nhân của Lưu Vân thì nhất định sẽ nói cho hắn biết đồng bọn của hắn chờ hắn ở đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio