Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

quyển 5 chương 6-2: đặt cược một lần (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Vẫn là có mấy người có vẻ lợi hại , thủ pháp luyện chế của bọn họ rất đặc biệt." Mạc Phong nói, "Nhưng không tốt như tỷ tỷ dạy đệ. Bọn họ đều không bằng, trừ người bên cạnh ca ca, Hạ Hầu Thanh Đế kia."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu: "Người kia là một luyện đan sư rất lợi hại, làm người lạnh nhạt, nhưng khi luyện đan lại có thể không kiêu ngạo không nóng nảy. Đúng rồi, thủ pháp luyện đan của hắn, đệ có chú ý không, hình như rất giống chúng ta?"

Mạc Phong hồi tưởng một chút, đột nhiên hô nhỏ nói: "Tỷ không nói đệ còn không có chú ý, tay hắn có rất nhiều chỗ tương tự chúng ta, nhưng lại cũng không phải giống hoàn toàn. Nhưng trước khi ngưng đan rót linh lực vào trong, tay hắn giống y như chúng ta!"

Tử Tiêu và Hác Bằng Du nghe thấy lời nói của Mạc Phong thì hơi kinh ngạc.

"Chẳng lẽ các ngươi và hắn còn có cái sâu xa sao ?" Hác Bằng Du đoán nói.

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nghĩ đến kinh ngạc trong lòng khi lần đầu tiên nhìn thấy đan lô của hắn, nói: "Chúng ta và hắn không có gì sâu xa, nhưng đan lô của ta và hắn chắn chắn có quan hệ! Vẻ ngoài đan lô của hắn giống đan lô của ta, tuy thoạt nhìn cũng rất tôn quý, nhưng không có thần vận như của ta."

"Đan lô của muội là gì?" Hác Bằng Du theo bản năng hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp ngẩn người, trả lời nói: "Thần Nông đỉnh."

"Thần Nông đỉnh sao, " Hác Bằng Du lập lại, hình như là rất tôn quý, qua vài giây hắn mới phản ứng lại, kêu to: "Thần, Thần..."

Độc Cô Thiên Diệp che miệng của hắn lại, nhìn hai mắt giật mình của hắn, gật gật đầu. Xác định hắn sẽ không lại kêu to lên, mới buông tay ra. Nếu thật sự để hắn kêu to trên đường cái, vậy nàng đừng mong có ngày bình an, chắc chắn mọi người trên tất cả các đại lục sẽ điên cuồng tìm nàng, đuổi giết nàng.

Thần Nông đỉnh! Một trong thập đại thần khí thượng cổ, do Sáng Thế Thần tự tay tạo ra, chí tôn của giới luyện đan! Có đỉnh trong tay, tất cả luyện đan sư phải vô điều kiện tôn sùng!

Quan trọng hơn là, cửu đại thần khí khác và Thần Nông đỉnh cùng biến mất, nếu Thần Nông đỉnh thật sự có, vậy những người khác chắc chắn sẽ hỏi nàng chỗ của các thần khí khác, đến lúc đó nàng gặp phải không chỉ là mơ ước của luyện đan sư, còn có nguy hiểm đến từ những người khác!

Hác Bằng Du cũng ý thức được phản ứng vừa nãy của mình nguy hiểm cỡ nào, nếu Thần Nông đỉnh thật sự ở trên người nàng, nếu bị người khác biết, nàng sẽ gặp phiền toái. Tuy trong lòng khiếp sợ vẫn không né tránh như cũ, bất khả tư nghị nhìn Độc Cô Thiên Diệp, chậc chậc cảm thán: "Sư đệ a, ngươi thật là..."

Thật là gì? Hắn cũng không dùng được từ ngữ để hình dung. Giống như sau khi đi cùng nàng, kích thích không ngừng, mạo hiểm không ngừng, làm cho trái tim bình thản nhiều năm của hắn bỗng nhiên có năng lực nhảy lên, không còn đáng buồn nữa. Nghĩ đến nàng nói chuyện quan trọng như vậy cho hắn, trong lòng có nói ấm áp không nên lời.

"Tốt lắm, chúng ta về đi." Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn Tử Tiêu một cái, xoay người đi đầu.

Khi Tử Tiêu nghe thấy Thần Nông đỉnh cũng không kinh ngạc, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy vẻ mặt không kinh ngạc của hắn. Hắn biết Thần Nông đỉnh ở trên người nàng, mà nàng vẫn cảm thấy, hắn cái gì cũng biết, bí mật của nàng trước mặt hắn giống như là trong suốt, nhưng nàng không có chút bất an nào.

Sau khi về khách sạn, Hác Bằng Du còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hắn, Độc Cô Thiên Diệp một cước đá hắn về phòng, lệnh cưỡng chế nói không tiêu hóa xong chuyện này không cho phép ra cửa, thành tích ngày mai tự nàng nhìn. Sau đó phanh một tiếng đóng cửa.

"Hắn thế nào?" Tử Tiêu hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp nhu nhu mày của mình, nàng nghĩ, nói chuyện này với hắn có phải sai rồi không? Còn tưởng rằng năng lực thừa nhận của hắn đã đủ mạnh rồi, không nghĩ tới vừa bị Thần Nông đỉnh kích thích thì thành như vậy. May mà lúc trước khi đi Luyện Yêu Hồ không có trực tiếp cho hắn biết đó là Luyện Yêu Hồ, bằng không chỉ sợ lúc ấy hắn cứ như vậy. Nhưng bằng sự thông minh củsuxong sau khi tiêu hóa xong chuyện Thần Nông đỉnh hẳn là sẽ muốn tự mình đi thăm Luyện Yêu Hồ.

"Ngươi một chút cũng không kinh ngạc." Độc Cô Thiên Diệp nói chắc chắn, không nghi ngờ.

Tử Tiêu hắc hắc nở nụ cười, nói: "Đương nhiên ta cũng kinh ngạc, nhưng năng lực thừa nhận mạnh hơn hắn thôi."

Đối với cách nói như vậy, Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp xem thường, quăng Mạc Phong vào phòng hắn, trực tiếp đi về.

Mạc Phong đi đến ghế ngồi xuống, thân thể dựa ra sau, bắt chéo chân, tùy tay cầm hoa quả cắn một ngụm, nhìn Tử Tiêu nói: "Huynh thật sự thích tỷ của ta?"

Tử Tiêu đi đến ghế quý phi đối diện nằm xuống, nhìn Mạc Phong lúc này hoàn toàn khác đệ đệ ngoan trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, gật gật đầu nói: "Thật."

"Huynh thích tỷ của ta, chúc mừng ngươi, ngươi thích một nữ nhân vô cùng đáng để huynh thích. Đồng thời cũng muốn nói một câu, ta đồng tình với huynh."

"Hả? Vì sao đồng tình?" Tử Tiêu hỏi.

"Bởi vì huynh sẽ không trở thành duy nhất của tỷ ấy." Mạc Phong cắn hoa quả, chậm rãi nói, "Ở trong lòng tỷ tỷ, thân nhân, bằng hữu đều rất quan trọng, tình yêu, cũng không phải toàn bộ của nàng. Tuy không biết thân phận chân chính của huynh là gì, tỷ không hỏi thì chúng ta cũng không hỏi. Nhưng thân phận của huynh không đơn giản, điều này chúng ta đều biết. Huynh có thể thừa nhận việc trong lòng tỷ ấy huynh không thể chiếm cứ toàn bộ hay không. Nếu không được, hãy sớm rời khỏi mới tốt. Nếu chờ tỷ tỷ động tâm với huynh, huynh lại thương tổn nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho huynh!"

"Ngươi đang uy hiếp ta ? Ngươi thế này cũng không giống đệ đệ ngoan ngoãn trước mặt tỷ ngươi. Ngươi không sợ ta nói với nàng?" Tử Tiêu cũng không trả lời Mạc Phong, mà hỏi ngược hắn.

"Huynh có thể đi nói mà, nhưng ngươi xem giờ tỷ của ta là tin tưởng huynh hay là tin tưởng ta." Mạc Phong cười đến gian trá, "Huynh cũng có thể thử xem địa vị của huynh trong lòng tỷ của ta đó."

Tử Tiêu lắc đầu, nói: "Ngươi thắng." Nếu giờ hắn đi so sánh vị trí của hắn và người Mạc gia trong lòng nàng, đúng là tự tìm đả kích. Dừng một hồi, hắn mới sâu kín mở miệng: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã nhận định đời này phải là nàng. Nàng không phải một nữ nhân mà trong sinh mệnh chỉ có tình yêu, lần đầu tiên ta nhìn thấy hai mắt của nàng đã biết điều đó. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, chỉ cần trong lòng ta có nàng là được. Có thể cùng nàng tìm kiếm giấc mộng của nàng, có thể cùng nàng sinh sống, cùng nàng gánh vác, vậy là đủ rồi. Có đôi khi, yêu không phải là giữ lấy."

Yêu nàng không phải là giữ lấy nàng!

Mạc Phong bị lời nói của Tử Tiêu làm sửng sốt, hắn (MP) vốn nghĩ người như hắn (TT), chắc chắn là không thể chấp nhận mình không phải duy nhất, không nghĩ tới hắn (TT) lại nghĩ như vậy.

Ngẫm lại một đường đi cùng, hắn luôn tình nguyện làm bối cảnh của nàng, chưa từng yêu cầu nàng bất cứ chuyện gì. Tuy Độc Cô Thiên Diệp còn chưa hoàn toàn chấp nhận hắn, nhưng nếu nàng đã nói sẽ phụ trách, cũng miễn cưỡng xem như thừa nhận thân phận vị hôn phu của hắn, nhưng hắn trừ đứng bên người nàng, không có nói ra yêu cầu khác.

"Vậy ngươi sẽ luôn đối xử tốt với nàng chứ?" Mạc Phong hỏi.

"Có những chuyện nói mà không làm cũng vô dụng. Làm nam nhân, hành động thực tế quan trọng hơn ngôn ngữ." Tử Tiêu nói xong cười, "Đương nhiên, có đôi khi ngôn ngữ cũng rất quan trọng."

Mạc Phong nhìn dáng vẻ Tử Tiêu, sao cứ có cảm giác hắn cười như vậy rất gian trá? !

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp quay về thì ngồi xuống tu luyện, cũng không biết trong một phòng khác tiến hành một cuộc trò chuyện giữa các nam nhân.

Ngày hôm sau, khi Độc Cô Thiên Diệp mở cửa nhìn thấy ba người Hác Bằng Du, Tử Tiêu, Mạc Phong đã đi xuống lầu, ba người vừa nói vừa cười, hoàn toàn xem nhẹ của nàng. Nhìn Mạc Phong lúc trước còn hơi đề phòng Tử Tiêu, giờ đi gần hắn như vậy, Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được muốn hỏi, hắn làm thế nào mà hay vậy ? Luôn có thể trong thời gian rất ngắn thu phục người bên người nàng.

Lắc lắc đầu, nàng đi theo sau bọn họ xuống lầu, sau đó cùng nhau ăn sáng rồi đi nhìn thông cáo.

Ba hạng dầu không thay đổi, Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn tìm tên mình, để lại năm trăm người, nàng ở hạng , cuối cùng không còn dính số hai nào.

Sau khi xem xong bọn họ đi ra, đột nhiên nhìn thấy trong một góc quảng trường, một lão giả đang nói gì đó với Hạ Hầu Thanh Đế, vẻ mặt của hắn rất không tốt. Nghĩ chuyện không liên quan tới mình, xoay người rời khỏi.

"Thiếu gia, ngài hãy trở về với lão nô đi, trận đấu này có cái gì tốt mà tham gia chứ? Như vậy sẽ là mất thân phận của ngài." Lão giả van nài khuyên .

"Cái gì là thân phận? Ta muốn tìm đối thủ ở đây, tên Đá Ráp kia nghe nói đã có thể luyện chế ra đan dược cấp trung cấp. Điền Bá, ngươi đừng cảm thấy trừ chúng ta, những người khác đều kém cỏi." Hạ Hầu Thanh Đế nói, "Hơn nữa, ta cảm thấy lần này còn có đối thủ che dấu."

"Thiếu gia, chúng ta là truyền nhân của Dược Vương, sao có thể hạ thấp thân phận bản thân mà so sánh với những người này? !" Điền Bá tức giận nói, "Lão gia và phu nhân bảo lão nô mời ngài về, còn mong thiếu gia đừng làm khó lão nô." Nói xong hắn hành đại lễ với Hạ Hầu Thanh Đế.[đại lễ là quỳ gối xuống đất dập đầu luôn]

"Điền Bá, ngươi biết ta không xem ngươi là nô tài ." Hạ Hầu Thanh Đế cau mày, không hờn giận nói, "Mặc kệ thế nào, trận đấu lần này ta chắc chắn phải tham gia, nếu ngươi muốn về, thì nói không tìm được ta đi."

Hạ Hầu Thanh Đế nói xong xoay người rời khỏi, hắn tới nơi này muốn xem thứ tự của người tên Bách Lý Tà kia, quả nhiên đúng như hắn đoán, hắn đang che dấu thực lực của mình! Bằng không thứ tự của hắn sẽ không lên xuống bất ổn như vậy. Có lẽ nàng đột phá mà hắn tìm kiếm.

Điền Bá thấy Hạ Hầu Thanh Đế đi khỏi, đành phải đi theo, không có hắn, mình về thì có ích lợi gì, còn không bằng ở lại đây bảo vệ hắn!

Ngày hôm sau, vòng bốn bắt đầu. Hôm nay là trận đấu năm trăm còn một trăm, rất nhiều gia tộc đến xem. Người xem chiếm hai phần ba khán đài. Đương nhiên, những thế lực mạnh nhất vẫn chưa tới.

Hôm nay là cơ hội dự tuyển cuối cùng, người bị loại không có cơ hội vào Công hội Luyện đan sư, nhưng là những tham gia hôm nay có cơ hội khác. Không thể vào Công hội Luyện đan sư, vậy thế lực gia tộc này nọ là lựa chọn tốt nhất của bọn họ, mời chào luyện đan sư cũng là mục đích lần này của các gia tộc.

Thời gian vừa tới, người chủ trì đi lên đài, tuyên bố: "Hôm nay là ngày dự tuyển cuối cùng, lần này chọn từ năm trăm người các ngươi một trăm người vào trận chung kết. Thành công vào một trăm người là có thể vào Công hội Luyện đan sư. Trận chung kết sau đó sẽ quyết định địa vị và đãi ngộ của các ngươi trong Công hội Luyện đan sư. Được rồi, giờ ta tuyên bố quy tắc trận đấu hôm nay, luyện chế đan dược cấp - Thiên Linh đan, lần này không hạn chế thời gian, lấy cấp bậc cao thấp và thời gian hoàn thành trước sau để chấm. Bắt đầu!"

Năm trăm chọn một trăm! Lần này không thể không nói cạnh tranh rất lớn, nhưng là có thể ở đến bây giờ cũng không phải hạng người hời hợt, sẽ không vì áp lực mà tay chân rối loạn. Trên sân thi đấu, mọi người đều đâu vào đấy bắt đầu luyện chế đan dược.

Người xem trên khán đài nhỏ giọng thảo luận người nào thế nào thế nào, lần này có thể mời chào bao nhiêu luyện đan sư. Điền Bá ngồi trên khán đài nhìn tuyển thủ phía dưới, trên mặt mang theo chút khinh thường, những người này có thể cùng với thiếu gia nhà mình tham gia một trận đấu là phúc mười kiếp của họ! Chỉ có khi nhìn Đá Ráp mới hơi chút thay đổi, thiếu gia nói hắn có thể luyện chế đan dược cấp trung cấp, nhưng hắn đã sắp ba trăm tuổi , mà thiếu gia còm vài năm nữa mới đến một trăm tuổi, hắn cũng không thể so sánh với thiếu gia.

Nhìn đi nhìn lại, vẫn là thiếu gia lợi hại nhất! Điền Bá nhìn Hạ Hầu Thanh Đế, tự hào nghĩ.

Cách Điền Bá không xa, Mạc Thu Phong đang nhìn khắp nơi trên đài.

"Việc trọng đại như vậy, sao nàng chưa có nữa? Hóa trang cũng phải đến xem chứ." Mạc Thu Phong nói.

"Thiếu gia, ngài nói ai?" Người ngồi cạnh hắn hỏi.

"Một bằng hữu, nói ngươi cũng không biết, xem trận đấu đi." Mạc Thu Phong không nhìn người đó, trong lòng không vui, quát hắn.

"Vâng, thiếu gia."

"Đúng rồi, các ngươi lập tức đội ngũ về gia tộc, ta muốn một mình." Mạc Thu Phong bổ sung. Hắn muốn một người đi dạo, xem xem có thể tìm được nữ tử kia diệt phân gia Phong gia không.

"Nhưng thiếu gia..." Người đi theo bên người hắn muốn nói gì, nhìn thấy sắc mặt không hờn giận của hắn, toàn bộ nuốt xuống. Ai, thiếu gia này, thật là khó hầu hạ!

Tuyển thủ trong sân đấu đang luyện chế đan dược, người trên đài ở cố gắng lựa chọn người cần chiêu mộ, chờ kết quả trận đấu trực tiếp xuống tay.

Không trì hoãn, thứ nhất thứ hai thứ ba là ba người họ, nhưng là lần này kém không lâu, trước sau chỉ vài phút. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mạnh Hà kia, người này cũng là hắc mã !

Độc Cô Thiên Diệp hoàn thành luyện chế rất nhanh, khiến không ít người nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Lúc trước thấy nàng không có gì lợi hại, nhưng hôm nay hoàn thành cũng coi như sớm. Chờ năm trăm người luyện chế xong, mọi người ở khi nghỉ ngơi chờ kết quả. Bởi vì người tham gia không nhiều lắm, cho nên hơn hai giờ cũng đủ cho ra kết quả. Nhũng người bị loại cũng có thể trực tiếp đi chọn gia tộc.

"Ngươi đang che dấu thực lực của ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp đang uống nước, bên cạnh có người ngồi xuống.

Nàng cả kinh, quay đầu nhìn qua, là Hạ Hầu Thanh Đế.

"Ngươi rất lợi hại!" Độc Cô Thiên Diệp đáp lễ nói, "Một mình đấu này nọ luyện đan sư hai đại lục, mỗi lần cố ý dừng ở thứ hai."

Hạ Hầu Thanh Đế không nghĩ tới chuyện mình che dấu thực lực bị nàng nhìn ra, kỳ thật cũng không tính che dấu quá sâu, chỉ là không nghĩ làm thứ nhất thôi, không cần thiết phải đi rêu rao. Hắn chờ là trận đấu cuối cùng!

"Ngươi muốn làm hội trưởng Công hội Luyện đan sư?" Hạ Hầu Thanh Đế không nói lời nào, Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được hỏi. Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như loại người thích để ý tới việc vặt vãnh này ?

Hạ Hầu Thanh Đế lắc đầu, nói: "Ta muốn tìm đối thủ."

"Phốc..." Nước trong miệng Độc Cô Thiên Diệp phun ra, nhìn Hạ Hầu Thanh Đế đen mặt, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, không nhịn được. Ngươi vì tìm đối thủ, sẽ khiêu chiến tất cả luyện đan sư trên đại lục Vũ Linh?"

Hạ Hầu Thanh Đế gật gật đầu, nhìn Độc Cô Thiên Diệp không nói gì. Đây là biểu hiện ăn no không có việc gì làm hả ?

"Ta nghĩ muốn đột phá." Hạ Hầu Thanh Đế nhìn biểu tình của Độc Cô Thiên Diệp, nói ra mục đích chân chính.

"Phương pháp đột phá có rất nhiều loại, loại của ngươi là đặc biệt nhất." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, tìm một từ ngữ chuẩn xác nhất để hình dung hắn.

Điền Bá trên khán đài nhìn thấy Hạ Hầu Thanh Đế chủ động chạy tới nói chuyện với Độc Cô Thiên Diệp, gấp đến độ giơ chân, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Thiếu gia lsao có thể tự hạ thân phận đi tìm người khác nói chuyện, thiếu gia thân phận của nỳai, thân phận!"

"A, đây không phải Hạ Hầu Thanh Đế muốn khiêu chiến toàn bộ đại lục sao? Sao lại nói chuyện cùng một luyện đan sư nho nhỏ? Chuyện tự hạ thân phận như vậy, cũng chỉ có ngươi mới làm được!"

Độc Cô Thiên Diệp và Hạ Hầu Thanh Đế đang thảo luận việc luyện chế đan dược, đối với luyện đan, hai người đều có những lý giải giống và cái nhìn của mình, khi càng nói càng hăng say, một giọng nói xen kẽ tiến vào. Ngẩng đầu, đúng là Đá Ráp mỗi lần đều đúng thứ nhất!

Hạ Hầu Thanh Đế liếc mắt nhìn Đá Ráp một cái, không để ý đến, tiếp tục nói chuyện với Độc Cô Thiên Diệp. Hắn phát hiện giải thích của Độc Cô Thiên Diệp trong luyện đan rất sâu sắc, làm cho tư tưởng của hắn có cảm giác rộng mở trong sáng, hắn đang định tiến thêm một bước trao đổi, Đá Ráp này rất chướng mắt.

Đá Ráp thấy Hạ Hầu Thanh Đế không để ý tới hắn, chỉ vào hắn nói: "Ngươi kiêu ngạo cái gì ? Muốn khiêu chiến toàn bộ đại lục, kết quả còn không phải mỗi lần đều bị ta ép gắt gao, còn muốn thứ nhất, làm tổng hội trưởng Công hội Luyện đan sư, ngươi nằm mơ hả? !"

Mấy luyện đan sư ủng hộ Đá Ráp đi theo phía sau hắn, nghe hắn nói như vậy, đều ồn ào cười rộ lên.

"Cút!" Hạ Hầu Thanh Đế khó chịu những người này đến ầm ỹ hắn, quát bọn họ.

"Cút? Ngươi tính là gì, dám bảo cho ta cút? Không biết từ đâu đến!" Đá Ráp vừa nghe Hạ Hầu Thanh Đế bảo mình cút, cơn tức dâng lên. Mình đi đâu cũng luôn cao cao tại thượng được người tôn trọng, giờ cư nhiên có người bảo hắn cút, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Đá Ráp, cười nói: "Hắn không biết từ đâu tới đây có thể thắng kẻ biết từ đâu tới đây như ngươi đó!"

"Ngươi là ai? Tư cách gì nói chuyện với ta?" Đá Ráp chán ghét trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

"Ta? Ta tên là Bách Lý Tà." Độc Cô Thiên Diệp nói, " Cái tên này sẽ là khiến ngươi nhớ kỹ cả đời !"

"Một tiểu bối vô danh, cũng xứng để ta biết tên của ngươi!" Đá Ráp nói.

"Ha ha, ngươi nghĩ ngươi thật sự thắng sao? Tuy rằng mỗi lần ngươi đều thứ nhất, nhưng ngươi nhất định không thắng được hắn." Độc Cô Thiên Diệp chỉ chỉ Hạ Hầu Thanh Đế.

"Hắn? Hắn vĩnh viễn chỉ có thể ở sau ta, ha ha, ta còn không thắng được hắn? !" Đá Ráp bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm giận đến bật cười.

Độc Cô Thiên Diệp cũng không buồn phiền gì, nói: "Ta dám đánh cược với ngươi, ngươi không thắng được."

"Hừ! Cược thì cược, tiền đặt cược là gì?" Đá Ráp nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi, một chút không cảm thấy mình đang đi theo tư duy của Độc Cô Thiên Diệp.

"Nếu là ta đề suất cược, vậy tiền đặt cược ngươi ra đi." Độc Cô Thiên Diệp rất hào phóng nói, dẫn tới Hạ Hầu Thanh Đế nhíu mày.

"Được!" Đá Ráp nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nếu ta thắng, ta đây muốn ngươi!"

"Xôn xao..."

Nghe được mọi người kinh ngạc nhìn Đá Ráp, phát hiện hắn đang dùng ánh mắt không có hảo ý quét trên người Độc Cô Thiên Diệp, liên tưởng đến đồn đãi Đá Ráp thích dâm loạn loại này thoạt nhìn nam tử yếu ớt này, nhất thời hiểu được. Lại vừa nhìn Độc Cô Thiên Diệp, bộ dạng xinh xắn lanh lợi, môi hồng răng trắng, quả nhiên có một loại muốn làm cho người ta đẩy ngã xúc động, khó trách sẽ bị Đá Ráp coi trọng.

Hạ Hầu Thanh Đế nghe thấy lời nói Đá Ráp, vừa định cự tuyệt, lại nghe giọng nói không vui không giận của Độc Cô Thiên Diệp nói: "Tiền đặt cược này của ngươi đúng là không nhỏ!"

"Hắc hắc, thế nào? Có dám cược với ta hay không?" Lúc này Đá Ráp ánh mắt đều rơi trên người Độc Cô Thiên Diệp, đã hoàn toàn xem nhẹ Hạ Hầu Thanh Đế. Hạ Hầu Thanh Đế tuy rằng lớn lên không tệ, nhưng thoạt nhìn rất cường tráng, không có mảnh mai như Bách Lý Tà.

"Ngươi đã tiền đặt cược lớn như vậy, ta muốn đổi điều kiện." Độc Cô Thiên Diệp cũng không nói cự tuyệt vẫn đồng ý.

"Ngươi muốn đổi điều kiện gì." Đá Ráp hỏi.

"Điều kiện của ta là, cược ngươi có thể được thứ nhất hay không."

Độc Cô Thiên Diệp nói vừa xong, Sa Bảo liền nở nụ cười, nói: " Vậy không phải giống nhau sao?"

"Đương nhiên không giống với." Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói, "Thế nào, cược ngươi có thể được thứ nhất không. Nếu ngươi không thể, vậy cho ta một triệu tử tinh tệ, trước mặt ta và hắn mặt bò ba vòng trên mặt đất, lại học hai tiếng chó kêu."

"Nếu ta được thứ nhất, ngươi nhất định phải theo ta!" Đá Ráp khó dằn nổi nói, ở trong mắt hắn, thứ nhất là hắn, cái gọi là đổi điều kiện nàng đều chuyện thừa.

" Được!" Độc Cô Thiên Diệp vỗ tay, "Các vị đang ngồi hôm nay đều là nhân chứng. Hy vọng đến lúc đó ngươi cũng không nên chống chế!"

"Ha ha, không đâu, ta sẽ dẫn ngươi về yêu thương ngươi thật tốt! Chúng ta đi." Đá Ráp cười lớn rời đi, những người ủng hộ hắn cũng rời khỏi.

Hạ Hầu Thanh Đế nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không đồng ý nói: " Sao ngươi có thể đặt cược như vậy với hắn làm ?"

Độc Cô Thiên Diệp cười cười: "Ngươi không phải muốn đột phá sao? Nhân sinh có đôi khi cần một ít kích tình và kích thích, không chừng có kích thích sẽ đột phá."

Hạ Hầu Thanh Đế nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp không thèm nhắc lại, bắt đầu tự hỏi hàm nghĩa những lời này.

Rất nhanh, chuyện Đá Ráp và Độc Cô Thiên Diệp đánh cược truyền ra, mọi người đều biết chuyện này. Tử Tiêu nghe thấy Đá Ráp nói tiền đặt cược là Độc Cô Thiên Diệp sau, sắc mặt đen dọa người, Hác Bằng Du sợ tới mức nhích ra xa.

"Ta nói lão đệ, ngươi phóng lãnh khí như vậy, sẽ đông người đó!" Hác Bằng Du nói, làm Tử Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

"Đó mặt hàng gì, cũng dám đánh chú ý lên ca ca ta!" Mạc Phong một bên cũng tức giận nói, nhìn thấy Hác Bằng Du mang dáng vẻ xem kịch vui, không hờn giận nói: "Sao huynh hưng phấn như vậy? Huynh có phải sư huynh ca ca ta không? !"

"Ta đương nhiên phải, nhưng các ngươi ngẫm lại đi, lấy thông minh của tiểu sư đệ, sao có thể bị bắt đánh cược như vậy với người khác, còn lấy mình làm tiền đặt cược? Thực rõ ràng đây là nàng lừa hắn thôi! Không có nắm chắc nàng sẽ làm như vậy sao? Lui một bước, cho dù tiểu sư đệ thua, đến lúc đó chúng ta giết Đá Ráp kia không phải là xong sao?" Hác Bằng Du vỗ vỗ bả vMạc Phong ai, lời nói thấm thía nói: "Có đôi khi phải động vật trên cổ ngươi biết không?"[ở trên cổ là cái đầu]

"Cho dù là ca ca mồi cũng không thể tha thứ!" Mạc Phong vẫn là thực tức giận.

"ừ, không thể tha thứ!" Hác Bằng Du nói, chỉ chỉ Tử Tiêu, "Nhưng ngươi xem không cần ngươi ta động thủ, chắc chắn người kia sẽ không bỏ qua hắn ."

Mạc Phong nhìn qua, nhìn thấy Tử Tiêu đã dùng biểu tình nhìn người chết nhìn chằm Đá Ráp ...

Khu vực khán đài Công hội Luyện đan sư, Sa Bảo không có cảm giác gì, chuyện ngược đánh nam tử Đá Ráp làm không ít, lần này lại hắn xem ra cũng chỉ là một chuyện trong đó thôi, chỉ cần hắn có thể được thứ nhất, chuyện khác không sao cả.

Hắc Bạch Vô Thường nghe tiền đặt cược như thế, tức giận đến mặt đều đen. Đá Ráp này! Sau này tuyệt đối không bỏ qua hắn!

Ngay khi mọi người thảo luận chuyện này, kết quả trận đấu hôm nay có, người chủ yếu và thứ yếu đi lên tuyên bố danh sách vào chung kết.

"Thứ nhất, Đá Ráp. Thứ hai, Hạ Hầu Thanh Đế. Thứ ba, Mạnh Hà. Thứ tư, Nghiêm Quốc. Thứ năm..." Người đó từ từ đọc, người nghe thấy tên mình kích động không thôi, Đá Ráp lại đắc ý nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, ánh mắt ý bảo nói: thế nào, ta còn là thứ nhất, thứ nhất trận đấu chắc chắn là ta rồi, ngươi chờ ngoan ngoãn theo ta đi!

Độc Cô Thiên Diệp cũng không để ý đến ánh mắt Đá Ráp, tiếp tục nghe đó đọc danh sách.

"...Thứ năm mươi lăm, Bách Lý Tà, ... Một trăm, Trường Vũ. Đây là danh sách vào trận chung kết, hy vọng mọi người tiếp tục cố gắng, người không có vào cũng nên không ngừng cố gắng. Nghỉ ngơi một ngày, chín giờ sáng ngày kia, chúng ta bắt đầu trận đấu tiếp theo. Giờ mọi người có thể rời khỏi."

Người chủ trì nói xong, trọng tài và người của Công hội Luyện đan sư rời khỏi, tuyển thủ cũng rời khỏi, có mấy tuyển thủ vốn là người của thế lực, gia tộc, bọn họ cũng rời khỏi, còn lại này thì ở lại, chờ này người gia tộc đi từ khán đài đến, hứa điều kiện tốt với bọn họ, tìm kiếm chỗ phù hợp.

Độc Cô Thiên Diệp đi ra cùng hội hợp với bọn Tử Tiêu, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy hai người Hạ Hầu Thanh Đế và Điền Bá đi tới phía trước, Điền Bá ở một bên nói không người: "Thiếu gia, lão nô không phải nói với thiếu gia rất nhiều lần sao, đừng tự hạ thân phận đi nói chuyện với những người đó, như vậy là làm mất thân phân, hôm nay sao ngài còn đi tìm Bách Lý Tà kia nói chuyện chứ ? Còn kém chút nữa là bị Đá Ráp kia quấy rầy. Nếu ngài xảy ra chuyện gì, lão nô phải ăn nói với lão gia phu nhân thế nào..."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hạ Hầu Thanh Đế cố gắng khắc chế, gân xanh trên trán giật giật liên tục. Không nghĩ tới hắn cũng có lúc kiên nhẫn như vậy, nàng còn nghĩ rằng hắn là một khối băng.

"Rối loạn." Nghĩ đến khi ở khi nghỉ ngơi hắn nói về đan dược thao thao bất tuyệt, Cuối cùng Độc Cô Thiên Diệp cho ra hai chữ.

"Hừ!" Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hừ lạnh một tiếng.

"Làm sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn sắc mặt thối thối của Tử Tiêu, hỏi.

"Sao nàng lại đặt cược như vậy với Đá Ráp kia?" Tử Tiêu phụng phịu, mất hứng nói.

"Ách, vậy thì sao ?" Độc Cô Thiên Diệp không rõ vì sao Tử Tiêu kéo dài mặt.

"Ca ca, huynh không thấy hắn đang tức giận sao?" Vẻ mặt Mạc Phong khinh bỉ nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mạc Phong, lại nhìn Tử Tiêu, nói: "Nhìn ra. Nhưng tức cái gì? Ta cũng không phải không nắm chắc thắng, các ngươi lo cái gì?"

"Ai, ngốc ca ca của ta, ôi chao, Tử Tiêu ca ca, ta đồng tình huynh." Mạc Phong nói xong, đi trước với Hác Bằng Du. Tỷ tỷ này, có đôi khi tình thương kia thật sự khiến người ta chảy máu!

Trở lại khách sạn, Tử Tiêu mang Độc Cô Thiên Diệp về phòng của nàng, mặt vẫn thối thối như cũ, nhưng Độc Cô Thiên Diệp không rõ hắn mất hứng cái gì như cũ. Vì thế, Mạc Phong và Hác Bằng Du tỏ vẻ không chỉ một lần đồng tình Tử Tiêu.

"Sao nàng có thể đặt cược như vậy với người khác?" Vừa vào cửa, Tử Tiêu lại mất hứng hỏi.

"Ta không phải nói sao? Ta nắm chắc thắng , ngô..."

Độc Cô Thiên Diệp còn chưa nói xong, Tử Tiêu cúi người che lại môi của nàng, hơi trừng phạt cắn nàng hai cái, sau đó rời đi, cất giọng khàn khàn nói: "Nữ nhân, nàng là của ta!" Nói xong, đôi môi lại dán lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio