Rửa mặt xong, Độc Cô Thiên Diệp nằm trên giường lớn mềm mại, lấy hạt châu kia ra, hỏi: “Đản Đản, ngươi muốn hấp thụ cái này như thế nào?”
“Người giữ nó trong lòng bàn tay, giống như bình thường tu luyện dẫn khí hỗn độn vào trong đan điền, những thứ khác cứ giao cho ta là được.” Đản Đản nói.
Độc Cô Thiên Diệp gọi đám thú ra hộ pháp cho nàng, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, tay phải cầm hạt châu, cảm nhận khí hỗn độn, dẫm nó vào kinh mạch, đi đến đan điền. Sau khi khí hỗn độn tiến vào đan điền liền bị Đản Đản hấp dẫn tới xung quanh nó. Rất nhanh, Đản Đản bị khí hỗn đọn vao vây, thoải mái giống như thai nhi trong bụng mẹ, bắt đầu chậm rãi hấp thụ.
Ba ngày sau, Đản Đản mới hấp thụ hết khí hỗn độn, trong lúc đó Độc Cô Thiên Diệp vẫn bảo trì trạng thái tu luyện, giúp Đản Đản hấp thụ. Một lần nữa, bộ dáng của Đản Đản so với trước kia lớn hơn nhiều, trong sáng hơn nhiều.
Sau khi hấp thụ khí hỗn độn, Đản Đản lại đem lực lượng kia truyền cho Độc Cô Thiên Diệp, Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận. Rất nhanh, nàng vốn sắp chạm mức Huyễn Vương vì cỗ lực lực kia mà đột phá, thăng cấp Huyễn vương cấp . Bởi vì Độc Cô Thiên Diệp phá gia, cho nên các huyễn thú cũng thăng cấp. Tiểu Hỏa thăng thành Thần thú cấp , Tiểu Ngân là Thần thú cấp , Thanh Loan là Thần thú cấp , Liệt Hỏa thành Thần thú cấp .
Độc Cô Thiên Diệp trợn mắt nhìn huyễn thú hưng phấn ở trong phòng chạy loạn. Nàng buồn cười nhìn chúng: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta bắt đầu khởi hành.”
Đưa các huyễn thú vào Luyện Yêu hồ, nàng ôm Tiểu Hỏa ngủ.
Sáng hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp lại biến mình thành nam tử, sau đó đến Công hội Lính đánh thuê. Vẫn còn sớm để đến Học viện Đế quốc chiêu sinh, nàng tính xem thử có nhiệm vụ nào đó thuận đường hay không, thử nhận một cái xem sao.
Độc Cô Thiên Diệp đi vào Công hội Lính đánh thuê, nhìn thấy một tấm bảng to viết thật nhiều nhiệm vụ, một nữ tử đang đứng trước đó sửa sang gì đó.
Độc Cô Thiên Diệp đi qua, hỏi: “Xin chào ! Ta muốn hỏi một chút, có nhiệm vụ nào tới đế đô không?”
Nữ tử ngừng tay, nhìn danh bài lính đánh thuê của Độc Cô Thiên Diệp, liếc mắt một cái liền biết danh bài đặc biệt.
Nàng cười lễ phép: “Ngài chờ một lát, ta se giúp ngài tra thử.” Vài phút sau, nàng nói với Độc Cô Thiên Diệp: “Có một nhiệm vụ, hộ tống Lưu thiếu gia và Lưu tiểu thư đi Phí Đồng thành. Tuy rằng không có đến đế đô, nhưng Phí Đồng thành cũng giống như Bạch Thạch thành, muốn đi đế đô đều phải đi qua đó. Phí nhiệm vụ này là kim tệ. Đây là nhiệm vụ chung, chỉ cần cấp bậc đạt tới Đại huyễn sư là có thể nhận.” Nói xong, nàng chần chờ nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp: “Trước khi tiếp nhận nhiệm vụ phải kiểm chứng huyễn lực của ngài.” Tuổi ‘hắn’ không lớn, không biết có phù hợp điều kiện không.
Độc Cô Thiên Diệp đặt huyễn lực ở cấp bậc Đại huyễn sư cấp , hiện ra một ngôi sao màu vàng, sau đó nói với nữ tử kia: “Ta tiếp nhận nhiệm vụ này.”
Tuy đã nghĩ đến Độc Cô Thiên Diệp sẽ là Đại huyễn sư, nhưng khi nhìn đên tinh nguyệt của nàng, nử tử kia vẫn lắp bắp kinh hãi. Bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp đánh tỉnh, nàng mới hồi phục tinh thần, xoa xoa tinh thạch vài cái, rồi lấy danh bài lính đánh thuê đặt lên trên.
“Được rồi.” Nữ tử trả danh bài lại cho Độc Cô Thiên Diệp, “Lưu thiếu gia và Lưu tiểu thư hôm nay sẽ xuất phát, lát nữa sẽ phái người tới. Ngài có thể vào khu phòng bên trái nghỉ ngơi một chút, bên trong đó đều là lính đánh thuê tiếp nhận nhiệm vụ này.”
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nhận lại danh bài, nói tiếng cảm ơn rồi đi lên phòng. Đi vào, nàng nhìn thấy bên trong có khoảng lính đánh thuê, tụ năm tụ ba hoặc rồi một mình. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đi vào, mọi người đều nhìn nàng.
“A, tiểu huynh đệ, nhỏ như vậy mà đã tới tham gia lính đánh thuê, lông mọc đủ dài chưa? Có cần ca ca đây đến xem giúp không?” Một nam tử bộ dạng to lớn thô kệch đi tới true chọc nói. Đám người ngồi chung với hắn cất tiếng cười vang.
Độc Cô Thiên Diệp liếc nhìn bọn họ một cái, tìm cái ghế ngồi xuống, không quan tâm đén đám người không biết lý lẽ kia.
Nam tử kia nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp làm lơ, còn muốn nói tiếp, âm thanh một nữ tử vang lên sau lưng hắn: “Hắc Thạch, sáng sớm ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao? Khi dễ người ta?”
“Hắc Thạch kia hình như có chút sợ nàng, cười cười: “Tam Nương, chỉ là đùa với tiểu huynh đệ một chút thôi mà.”
Nàng đi tới ngồi xuống cạnh Độc Cô Thiên Diệp, sang sảng nói: “Huynh đệ, ngươi đừng để ý tới hắn, tính tình hắn luôn như vậy, không có ý gì xấu.”
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu nhìn nàng. Nàng ta khoảng , tuổi, tóc dài búi lên, mặc y phục bó sát, một đôi giày cao, làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ lưu loát.
“Hắc hắc… Ta là Mạnh Dật, mọi người đều gọi là Manhj Tam Nương. Ngươi tên là gì? Nhỏ như vậy đã tiếp nhận nhiệm vụ này?” Mạnh Tam Nương hỏi.
“Ta là Bạch Lý Tà.” Độc Cô Thiên Diệp tùy tiện nói một cái tên.
“Bách Lý Tà? Người đế đô?” Mạnh Tam Nương hỏi.
“Không phải, ta chỉ đến từ một thành thị nhỏ.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Kỳ Phong thành xác thực là không lớn.
“Nhìn ngươi nhỏ như vậy, hẳn là lần đầu tiên đi xa nhà phải không?”
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.
“Ha ha… vậy ngươi có biết lần này chúng ta sẽ đi qua Mộng Tiêu Lĩnh không?”
“Mộng Tiêu Lĩnh? Chưa từng nghe qua. Nguy hiểm lắm sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Mạnh Tam Nương liếc nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, nói: “Ngươi không biết Mộng Tiêu Lĩnh? Bây giờ ta đã tin ngươi đến từ một thành thị nhỏ rồi. Từ Bạch Thạch thành đi Phí Đồng thành thì có hai con đường có thể đi, một là đi vào Mộng Tiêu Lĩnh, hai là đi vòng qua Mộng Tiêu Lĩnh. Nếu muốn đi vòng qua Mộng Tiêu Lĩnh thì phải mất đến hai tháng. Tuy Mộng Tiêu Lĩnh không nguy hiểm bằng sơn mạch Miễn Miễn, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Ở đó có Thánh thú tụ lại thành đàn, thậm chí còn có cả Tần thú. Người bình thường cũng không dám một mình đi qua Mộng Tiêu Lĩnh. Cho dù có nhiều người, nhưng huyễn lực thấp cũng không được. Cho nên Lưu gia ở Bạch Thạch thành mới nhờ lính đánh thuê, nhất định phải yêu cầu Đại huyễn sư mới được tiếp nhiệm vụ. Ngươi tiếp nhiệm vụ, hiện tại không thể rút lui. Đến lúc đó thì theo sát bọn ta, không cần đánh mất cái mạng nhỏ, biết chưa?”
“Ân, cảm ơn Mạnh tam tỷ.” Độc Cô Thiên Diệp nói. Mạnh Tam Nương có long tốt như vậy, nàng cũng không thể cự tuyệt.
“Đị, ta đưa ngươi tới dong binh đoàn của chúng ta.” Mạnh Tam Nương đứng dậy.
Dong binh đoàn của Mạnh Tam Nương rất ít, chỉ có bảy người, bốn nam ba nữ. Nhưng chỉ cần có năm người là có thể đăng kí dong binh đoàn. Tam Nương là đội trưởng, mấy người khác thấy Mạnh Tam Nương đưa Độc Cô Thiên Diệp tới gần, có chút kinh ngạc.
“Đây là Bạch Lý Tà, trong khoảng thời gian này sẽ đi chung với chúng ta.” Mạnh Tam Nương giới thiệu, “Đây là quân sư của chúng ta Vệ Đông, muội muội hắn, Vệ Lâm. Đây là Hồng thúc, Lưu Hàn, Tử Nhâm, Bạch Phượng.”
Mạnh Tam Nương ở trong đoàn rất có uy tín, nhưng người khác dường như không có dị nghị gì. Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua một chút, ngoại trừ Mạnh Tam Nương là Đại huyễn sư cấp , Hồng thúc là Đại huyễn sư cấp , người khác thì là cấp , cấp . Thực lực tổng thể như vậy, trong dong binh đoàn cũng không thấp. Độc Cô Thiên Diệp chào hỏi bọn họ mọt tiếng.
Sau đó nữa là lục đục tới thêm mấy người. Giờ tỵ, người Lưu gia dẫn họ đi hội họp với những người khác. Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua một chút, tổng cộng có người, phần lớn đều là Đại huyễn sư, có vài Huyễn vương, cấp bậc cao nhất là Huyễn vương cấp .
Độc Cô Thiên Diệp cùng các lính đánh thuê đi vào Bắc môn, Lưu thiếu gia và Lưu tiểu thư đang chờ ở nơi đó.
Một quản sự nhìn thấy vóc người Độc Cô Thiên Diệp nho nhỏ, nhướng mày hỏi: “Người nhỏ như vậy sao cũng đến?”
Kỳ thật tuy rằng trước kia Độc Cô Thiên Diệp xanh xao vàng vọt, nhưng vóc dáng không lùn. Trong một năm nay cũng trưởng thành, nữ tử vóc dáng m cũng không phải thấp, nhưng hiện tại nàng mặc nam trang nên thấp hơn người khác nhiều.
“Hắn có thể nhận nhiệm vụ đương nhiên là đã có đủ điều kiện.” Mạnh Tam Nương nói.
“Hừ, tốt nhất là vậy. Chúng ta không muốn đến lúc đó có người cản trở.” Quan sự kia còn chưa nói gì, Lưu tiểu thư đã mở miệng.
“Đi thôi.” Lưu thiếu gia không muốn lãng phí thời gian, dẫn đầu đi trước.
Tổng cộng có người, một chiếc xe ngực nhỏ cho bốn người Lưu thiếu gia ngồi, bốn chiếc xe ngựa to, mỗi chiếc ngồi được tám người. Độc Cô Thiên Diệp cùng bọn Mạnh Tam nương vừa vặn tám người, ngồi cùng một chiếc.
Độc Cô Thiên Diệp ngồi bên cửa sổ, lúc thì nhìn cảnh sắc bên ngoài, khi thì nói chuyện với bọn người Mạnh Tam Nương. Mọi người tính tình sảng khoái nên dẫn dần dễ nói chuyện.
Ban ngày lên đường, ban đêm nghỉ ngơi, gặp được thị trấn, mọi người ở trong khách điếm, không có thì ngủ bên ngoài. Mau chóng lên đường như vậy, rốt cuộc tới giữa tháng , họ đã đi tới Mộng Tiêu Lĩnh trong truyền thuyết.