Edit: TiểuLam
Beta:rinina
"Dựa vào, không phải ta đang nằm mơ chứ." Không biết ai nói ra một câu thô tục. Có người trực tiếp hung hăng nhéo mình một cái, cảm thấy đau mới tin đây là sự thật.
Nhìn thấy mọi người ngẩn người ở tại chỗ, Độc Cô Thiên Diệp thúc giục nói: "Mọi người khế ước nhanh lên đi."
"Thiên Diệp tiểu thư, thần thú đó thật sự đều được thuần hóa tốt chứ?" Có người không thể tin được hỏi.
"Mọi người yên tâm đi, đều đã thuần hóa xong rồi , các người có thể yên tâm khế ước."
Độc Cô Thiên Diệp nói, "Chỉ là, lúc nãy ta đã đồng ý với chúng nó, vì chúng tìm một khế ước chủ thật tốt. Ta tin tưởng người Mạc gia chúng ta không phải là loại người biến huyễn thú thành công cụ để đối phó người khác. Các ngươi về sau phải đối xử thật tốt với chúng, yêu quý huyễn thú của các ngươi, bởi vì chúng nó là đồng bạn thân thiết nhất, là chiến hữu ăn ý nhất của các ngươi! Đi đi, các ngươi khế ước với thần thú đi!"
Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho đoàn người nhiệt huyết sôi trào, bọn họ đi lựa chọn thần thú tốt trước, sau đó dùng máu khế ước. Ngân quang khế ước không ngừng lóe lên, sau đó là hào quang thăng cấp đến hoa cả mắt.
Đám người Mạc Trì Mạc Kiếm thấy Độc Cô Thiên Diệp lấy ra thần thú thì bị vây trong trạng thái kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy bọn họ cư nhiên vì khế ước mà thăng cấp, liền bị đẩy đến trạng thái kinh ngạc tột đỉnh.
"Lau, thế giới này thật kì diệu!" Ngay cả Mạc lão tứ luôn luôn tao nhã cũng không nhịn được nói tục.
Lát sau, quang mang thăng cấp mới chậm rãi yếu đi. Mọi người thăng cấp thành công đều lui qua một bên, nhìn giữa sân nơi mình vừa thăng cấp .
"Hắc hắc, Lục Tử, ta bây giờ là đại huyễn sư cấp ."
"Ta là đại huyễn sư cấp ."
"Tư Cầm tỷ tỷ, từ tối qua đến giờ muội thăng đến cấp!"
"Ha ha , chúc mừng muội nha! Tỷ cũng thăng đến cấp đó!"
"Oa, ngươi bây giờ cư nhiên là đại huyễn sư cấp !"
"Hắc hắc, ngươi cũng vậy nha, đã là huyễn sư cấp !"
••••••
Trong viện đều là âm thanh vui sướng chia sẻ với nhau. Mấy người Mạc Kiếm đã cười đến miệng không thể khép lại rồi. Tốt! Tốt! Tuổi trẻ là đại biểu cho tương lai Mạc gia nha! Bây giờ thế lực bọn họ thật mạnh , thế lực Mạc gia tăng cường thật nhanh nha!
"Gia chủ." Một người cuối cùng hoàn thành thăng cấp, mọi người tập hợp đứng giữa sân, hành lễ với mấy người Mạc Trì.
"Tốt tốt." Mạc Trì nói tốt liên tục.
Hắn nhìn mọi người, vừa lòng gật gật đầu. Bây giờ không có huyễn sĩ cấp thấp, cấp bậc thấp nhất là huyễn sư ngoài cấp : "Các ngươi phải nhớ kỹ, những gì các ngươi có bây giờ là do Thiên Diệp mang đến cho các ngươi."
"Cảm ơn Thiên Diệp tiểu thư." Mọi người hành lễ cảm tạ với Độc Cô Thiên Diệp.
"Mọi người khách khí rồi. Chỉ cần về sau mọi người ra sức vì gia tộc là được. Mọi người đã một đêm không ngủ rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Mọi người rời đi, chỉ còn lại Mạc Tử Hàm, Mạc Tử Khanh đứng chờ.. Lúc mọi người lựa chọn thần thú, Độc Cô Thiên Diệp bảo bọn họ ở một bên chờ. Nhìn người khác chọn, bọn họ cũng không nóng nảy, chờ Độc Cô Thiên Diệp sắp xếp cho bọn họ.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn mọi người đi khỏi, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái cái chai, nói với mấy người Mạc Trì: "Cậu, đây là tẩy tủy đan được con đã nâng cấp, dành cho những người có huyễn lực của cao nhân như các cậu. Chúng con ở đây bảo vệ , các cậu cũng đi đi."
"Chúng ta cũng có?" Mạc lão tam hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp khẳng định gật đầu.
"Chúng ta đi vào đây, các con ở đây canh chừng." Mạc Trì thu hồi tẩy tủy đan nói.
Mấy người Mạc Tử Khanh gật đầu, mấy người Mạc Trì đi vào nhà. Ba bốn giờ trôi qua, năm người một thân đầy nước bùn đi ra, hạ nhân lấy nước ấm sớm chuẩn bị xong đến.
Năm người chuẩn bị thật tốt, thay quần áo sạch sẽ, đi đến tiền viện.
Lát sau Độc Cô Thiên Diệp triệu hồi huyễn thú từ Luyện Yêu Hồ ra. Đã gặp qua nhiều thần thú như vậy nên đám người Mạc Trì có vẻ thực bình tĩnh.
"Đây là con cho chuẩn bị cho mọi người, các cậu khế ước đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Thiên Diệp, không phải chúng ta ở Kỳ Phong thành đã khế ước thánh thú sao, cái này không cần." Mạc Liên nhìn thần thú nói. Tuy rằng nàng cự tuyệt thật nhanh, nhưng giãy dụa trong mắt vẫn rõ ràng như vậy.
" Cấp bậc của huyễn thú lúc trước quá thấp. Dù sao cũng không thiếu thần thú, các ngươi cứ khế ước đi."Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp khiến mọi người trợn trắng mắt tập thể, có thể không cần nói thần thú giống như rau cải trắng hay không ?
Độc Cô Thiên Diệp đi tới trước mặt năm người Mạc Trì, triệu hồi con thần thú cấp ra, nói: "Cậu, đây là con chuẩn bị cho các người, đều là thần thú cấp ."
"Chín… thần thú cấp !"
Mấy người Mạc Trì trợn tròn mắt, đây đều là huyễn thú tiếp cận siêu thần thú chỉ tồn tại truyền thuyết thôi nha! Không biết nàng làm cách nào để chúng phục tùng nữa.
"Oa tắc, Thiên Diệp, ngươi thật lợi hại. Nếu ta cũng có một đám huyễn thú trâu như vậy thì tốt rồi." Mạc Tử Dự hâm mộ nói.
"Các ngươi cũng có mà, con thần thú cấp , hai con thần thú cấp . Chờ các ngươi khế ước lại thăng một cấp, không phải là thần thú cấp sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Thật hay giả vậy?" Mạc Tử Tự phản xạ có điều kiện hỏi một câu.
" Còn thật hơn vàng đó." Độc Cô Thiên Diệp cười nói. Sau đó gọi đám Diều Điểu từ Luyện Yêu Hồ ra. Hình dáng tự vệ của Diều Điểu chỉ dài nửa thước, nàng bắt nó giao cho Mạc Trì. "Đại cữu cữu, cậu là đứng đầu một nhà, cho nên con Diều Điểu này tặng cho cậu."
Mạc Trì tiếp nhận Diều Điểu, Diều Điểu dịu ngoan đứng trên cánh tay hắn. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không rõ vì sao nàng chỉ cho một mình hắn.
"Đây chính là siêu thần thú." Độc Cô Thiên Diệp lại lần nữa ném ra một quả bom, nổ mọi người biến thành bột phấn.
Tuy rằng mọi người bị Độc Cô Thiên Diệp đả kích thành thói quen , nhưng vẫn không chịu nổi.
"Hay là con cứ giữ đi." Mạc Trì nói, " Thân phận Bách Lý Tà của con ra ngoài có rất nhiều nguy hiểm. Con siêu thần thú này con khế ước đi."
"Đại cữu cữu, bây giờ cậu đứng đầu một nhà, với Mạc gia mà nói cậu là người quan trọng nhất. Cho người một con siêu thần thú cũng là làm theo lẽ thường." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Vì vậy, khi huyễn thú khế ước với mọi người xong, mỗi lần mọi người thăng cấp bọn chúng đều nhận được năng lượng, khi đầy có thể thăng cấp, cho nên đều là tính trưởng thành ."
" Chưa từng nghe nói khế ước với huyễn thú còn có thể thăng cấp nha. Càng không nghe nói gì về việc sau khi thăng cấp còn có thể kéo huyễn thú thăng cấp theo đó." Mạc Tử Hàm nói.
Độc Cô Thiên Diệp cũng không giải thích, nói: "Đây là sự khác nhau giữa chúng ta và người khác! Bây giờ thế lực của chúng ta đã tăng lên, không cần lo lắng Phong gia. Kế tiếp là thời gian ta luyện đan, cho nên nếu không có việc gì quan trọng ta sẽ không tới đây."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong xoay người rời đi. Mấy ngày nay nàng vội vã chạy đi chạy lại, đã lâu không nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Lúc Độc Cô Thiên Diệp trở lại viện, nghe thấy âm thanh va chạm binh binh từ phòng bếp truyền ra, khiến nàng nhớ lại lúc sống trong tiểu viện ở Kỳ Phong thành, Mạc Phong ở phòng bếp vì mình nấu cơm.
Nàng đi vào phòng bếp, nhìn thấy bếp nấu mới, đồ làm bếp mới, một người mình vừa biết không đến một ngày. Trên bàn bày đồ ăn còn nóng hầm hập, khiến mệt mỏi của nàng biến mất hơn phân nửa.
"Ta còn tưởng ngươi nói biết nấu ăn là bịa chuyện chứ." Độc Cô Thiên Diệp tựa vào cửa, khoanh hai tay nói.
Tử Tiêu nhìn bóng dáng nhỏ xinh tựa vào cửa. Ánh mặt trời chiếu vào lưng Độc Cô Thiên Diệp, giống như cất chứa sinh mệnh hy vọng trên lưng nàng. Hắn cầm bát múc cháo đã nấu xong, nói: "Ta thấy mọi người đi đã lâu, đoán ngươi cũng sắp trở về. Đến đây nếm thử tay nghề của ta đi."
Độc Cô Thiên Diệp đi qua, cầm thìa ăn một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm, nhanh chóng ăn hết một chén. Nàng buông thìa, nhìn Tử Tiêu ngồi ở đối diện nhìn nàng ăn cơm, hỏi: "Ngươi cần gì phải làm điểm tâm ? Nếu ngươi đói bụng, ở phòng bếp hẳn là có làm mà."
Tử Tiêu lấy bát của nàng lại múc thêm một chén, đặt ở trước mặt nàng, nói: "Tối hôm qua động tĩnh của các ngươi rất lớn nha! Ta thấy các ngươi bận việc một đêm như vậy, nghĩ là phòng bếp chưa có người nấu cơm. Vì vậy, ta nấu cơm cho ngươi ăn đó!"
Độc Cô Thiên Diệp xuất thần một giây, cúi đầu tiếp tục ăn cháo, nói: "Tay nghề không tệ."
Tử Tiêu lấy đôi đũa gắp đồ ăn đặt trong bát của nàng, hỏi: "Các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, không sợ gọi tới phiền toái hay sao?"
"Hơn nửa đêm, lại ở Mạc phủ, nhiều nhất người ta cũng đoán được một ít thôi. Trừ bỏ người Mạc phủ và ngươi ra, không có người nào biết nữa." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Vậy ngươi không sợ ta nói ra ngoài sao?" Tử Tiêu giống như lơ đãng hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy. Nàng uống cháo trong bát xong, nói: "Trực giác nói cho ta biết, ngươi sẽ không làm như vậy. Ta ăn xong, đi nghỉ ngơi trong chốc lát. Ngươi tùy ý đi."
Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy rời đi, tới cửa đứng lại, giọng nói đột nhiên lạnh lùng: "Tuy nói như vậy, nhưng nếu ngươi nói ra ngoài, trên trời dưới đất, có ngươi không có ta, có ta không có ngươi."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong thì về phòng nghỉ ngơi. Tử Tiêu nhìn bóng dáng nàng rời đi, cười cười, vừa thu dọn bát, vừa nói: " Sao ta có thể cô phụ tín nhiệm của nàng đây!"