Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

quyển 2 chương 31: cuội tỷ thí giữa tứ đại đế quốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Lam

Beta: Rinnina

"Tỷ thí Tứ đại đế quốc ?" Độc Cô Thiên Diệp suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua."

Với phản ứng của Độc Cô Thiên Diệp, hai người cũng không kinh ngạc. Tạ Phàm giải thích:

"Trên Huyền Nguyệt đại lục có bốn đế quốc lớn mạnh nhất là: đế quốc Nhĩ Bỉ Tư, đế quốc Mạc Nhĩ Tư, đế quốc Cách Thụy và đế quốc Thương Khung. Mỗi khi qua năm, bốn đế quốc sẽ tổ chức tỷ thí một lần, mà kết quả tỷ thí sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh bài của bốn nước, đế quốc đứng hạng cuối phải cống nạp các loại tài nguyên cho các đế quốc đứng trước. Quốc gia chúng ta tuy đất rộng của nhiều, vì hoàn cảnh tốt như vậy làm cho mọi người cảm thấy như vậy đã thỏa mãn rồi không tập trung tu luyện nên thực lực ngày càng kém. Chúng ta đã cống nạp tài nguyên cho ba đế quốc kia gần năm rồi."

Tạ Phàm nói đến đây, ngừng lại, Tạ Bình tiếp lời: "Mỗi lần tỷ thí đều tuyển đệ tử ở học viện đế quốc từ tuổi trở xuống đi tỷ thí. Năm nay là năm tổ chức tỷ thí, thực lực của chúng ta như vậy không tuyển được ai đi tỷ thí hết ."

"Việc đó cũng không quan trọng, cùng lắm là thua tiếp tục cống nạp cho các nước trên thôi." Độc Cô Thiên Diệp không quan tâm chuyện này, không biết vì sao hai người lại lo lắng như vậy.

Nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, Tạ Bình và Tạ Phàm không biết phải nói như thế nào, người bình thường không phải lòng đầy căm phẫn nói mình sẽ cố gắng chiến thắng như thế nào hay sao, sao nàng lại nói như việc này không hề liên quan gì đến mình vậy ?

"Thiên Diệp à, con không có ý tưởng làm gì đó vẻ vang cho đế quốc sao ?" Tạ Bình hỏi.

"Sao con phải làm vậy chứ ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Việc đó có lợi ích gì cho con đâu."

"Ách!" Tạ Bình và Tạ Phàm không nói gì.

Thật lâu sau, Tạ Phàm mới mở miệng nói: "Lúc trước thắng hay thua chúng ta không cần, nhưng lần này thì khác, năm nay chúng ta phải đứng trên hai nước khác mới được."

"Vì sao ?" Độc Cô Thiên Diệp khó hiểu hỏi.

Tạ Bình và Tạ Phàm nhìn nhau liếc mắt một cái, Tạ Phàm thở dài, nói: "Bởi vì hai quốc gia đứng đầu có thể tuyển đại biểu tiến vào Thánh Hải thành."

"Thánh Hải thành ?" Độc Cô Thiên Diệp suy nghĩ, ra vẻ chưa từng nghe qua.

" Thánh Hải thành này không thể tùy tiện đi vào sao ?"

Tạ Phàm gật gật đầu, nói: "Nó là thành thị của Thần điện, nằm ở phía đông đại lục trên một hòn đảo thuộc lĩnh vực Huyễn Hải, không thuộc quản lí của bất cứ quốc gia nào. Nó rất thần bí, không có người Thần điện dẫn đường, người bình thường đều không tìm được vị trí của nó."

"Các người muốn đi Thánh Hải thành ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ừ." Tạ Bình Tạ Phàm gật đầu thừa nhận.

"Việc này có liên quan đến ngoại công của con phải không ?"

"Sao con biết ?" Tạ Bình kinh ngạc hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, nói: "Đoán. Có điều gia gia hỏi vậy là gián tiếp thừa nhận rồi."

"Ai, ngươi đúng là tiểu hồ ly." Tạ Phàm bất đắc dĩ nói.

"Đúng là có liên quan đến bọn họ. Năm đó, trước khi ngoại công của con mất tích hắn có nói ra một manh mối, việc mẫu thân con mất tích có liên quan đến Thánh Hải thành, nên muốn đi tìm hiểu cho rõ, về sau bặt vô âm tín. Hiệu trưởng dựa vào manh mối ngoại công của con để lại đi tìm, hai năm trước cũng không có tin tức gì."

Bặt vô âm tín: không có tin tức, không liên lac được, mất tích

"Cho nên hai người muốn đi Thánh Hải thành." Lời nói không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

"Ừ." Tạ Phàm và Tạ Bình gật đầu.

"Chuyện mẫu thân con mất tích có liên quan đến Thánh Hải thành ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Theo tin tức của ngoại công con thì mẫu thân con có thể bị người thần điện bắt đến tổng bộ đó. Nhưng sự thật như thế nào, chúng ta cũng không rõ lắm." Tạ Phàm nói.

"Được rồi. Hai người muốn con làm gì ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Nàng tin tưởng hai người nói vậy chắc chắn có mục đích.

"Chúng ta muốn con phụ trách lần tỷ thí này." Tạ Phàm nói.

Độc Cô Thiên Diệp giật mình nhìn Tạ Phàm, nói: "Con sao ? Con chỉ là một tân sinh thôi mà, sao có thể đảm đương trọng trách này được chứ ?"

"Bây giờ con có danh vọng cao nhất, còn siêu hơn cả lão sư. Hơn nữa con có thể nâng cao thế lực của Mạc gia lên mạnh như vậy. Trực giác của ta nói cho ta biết, chỉ có con mới có thể làm tốt chuyện này." Tạ Phàm như lão hồ ly nói.

Độc Cô Thiên Diệp câm lặng. Cái gì là trực giác của gia gia vậy, rõ ràng là gia gia biết con sẽ vì ngoại công và mẫu thân tẫn cố gắng hết sức thôi mà.

"Được rồi. Hai người nói cho con nghe một chút về cuộc tỷ thí này đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Sau đó, Tạ Phàm giảng giải về tỷ thí tứ đại đế quốc cho Độc Cô Thiên Diệp nghe.

Huyền Nguyệt đại lục tổng cộng có bốn đế quốc lớn, nhưng tài nguyên tự nhiên và phân bố không đồng đều, cho nên các quốc gia phát triển không giống nhau. Thêm vào đó đế quốc Nhĩ Bỉ Tư và đế quốc Mạc Nhĩ Tư là nước có diện tích lãnh thổ mở mang, là quốc gia có tài nguyên tự nhiên phong phú, nhưng thực lực hai quốc gia này lại không mạnh. Mà đế quốc Cách Thụy và đế quốc Thương Khung diện tích nhỏ hơn, là nơi có điều kiện tự nhiên khó khăn, tài nguyên ít, có lẽ là họ có ý thức mạnh về nước nên rất cố gắng để tăng cường thực lực. Bởi vậy, Cách Thụy đế quốc và Thương Khung đế quốc có thực lực rất mạnh, thế giới này lấy thực lực vi tôn, địa vị cao hơn đế quốc Mạc Nhĩ Tư và đế quốc Nhĩ Bỉ Tư nhiều.

Mà tỷ thí tứ đại đế quốc này, bắt đầu từ mấy trăm năm trước. Lúc ấy đế quốc Cách Thụy xâm chiếm đế quốc Nhĩ Bỉ Tư, do nhân dân cả nước ra sức chống cự, tổn thất nghiêm trọng, cuối cùng hai quốc gia đình chiến, lập nên cuộc tỷ thí này. Tỷ thí quy định hai quốc gia thua hằng năm phải cống nạp số lượng tài nguyên lớn cho hai quốc gia thắng cuộc, bao gồm thảo dược, khoáng thạch, đan dược, huyễn khí, huyễn thú. Mà mỗi lần tỷ thí, đều là đế quốc Nhĩ Bỉ Tư và đế quốc Mạc Nhĩ Tư ôm hai vị trí cuối mãi.

Tỷ thí này chia làm bốn phần: tỷ thí huyễn sư kiếm sư, tỷ thí luyện đan sư, tỷ thí luyện khí sư, tỷ thí thuần thú sư. Mà tỷ thí huyễn sư và kiếm sư lại phân ra thành tỷ thí đoàn đội và tỷ thí cá nhân.

Ngoại trừ tỷ thí thuần thú sư, bộ phận tỷ thí khác chia làm sơ thí, thi vòng hai, trận chung kết. Cuối cùng lấy mười người đứng đầu, người thứ nhất đạt được điểm, thứ hai đạt được điểm, cứ vậy tính tới. Cuối cùng tính tổng điểm mỗi quốc gia, điểm nhiều hơn sẽ thắng.

Mà tỷ thí thuần thú sư, chủ yếu lấy tiêu chuẩn cấp bậc cao thấp và thời gian thuần hóa huyễn thú mà phân thắng thua.

Đối với qui định người tham gia tỷ thí là: tuổi trở xuống, luyện đan sư, luyện khí sư, thuần thú sư chia làm danh ngạch, huyễn sư và kiếm sư tổng cộng có người. Không có qui định rõ về chọn người tỷ thí huyễn sư và kiếm sư, mọi người đều tận lực chọn nhiều huyễn sư mà không phải kiếm sư.

Thời gian tỷ thí là giữa tháng bảy, từ bây giờ đến đó còn bốn tháng nữa thôi. Địa điểm tỷ thí là tứ quốc thay phiên nhau, năm nay là Đế đô Philadelphia của đế quốc Thương Khung.

Sau khi hiểu cơ bản về cuộc tỷ thí này, Độc Cô Thiên Diệp yêu cầu cho nàng quyền phụ trách, mọi việc phải theo ý tứ của nàng mà làm, học viện không được can thiệp. Tạ Bình và Tạ Phàm đều gật đầu đồng ý.

Hôm đó, tin tức tứ quốc tỷ thí truyền ra, mà người tổng phụ trách là Độc Cô Thiên Diệp. Đối với việc này, đệ tử học viện đều nghị luận, ngay cả một số lão sư cũng đi tìm phó hiệu trưởng lý luận, bị lão nhân nói một câu "Đã quyết định rồi." "Ta quyết định, ngươi có ý kiến sao?" đuổi trở về.

Tại ký túc xá của Độc Cô Thiên Diệp, mấy người Cao Lương Tôn Khuê ngồi vây quanh một chỗ.

"Lão đại, ngươi thật sự phụ trách việc này sao ?" Cao Lương hỏi. Lúc nghe được tin này hắn còn tưởng nghe nhầm, hắn cảm thấy Độc Cô Thiên Diệp không phải loại người thích náo động, nàng rất ghét phiền toái.

"Ừ." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.

"Lão đại, ngươi thật trâu!" Lôi Tiểu Hổ giơ ngón tay cái lên với Độc Cô Thiên Diệp.

"Lão đại, ngươi nghĩ sao ?" Tôn Khuê nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không phải vui cười tức giận mắng như trước, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

"Tỷ thí này ta biết, việc này không dễ làm đâu. Nó có liên quan trực tiếp đến tứ đại đế quốc, làm không tốt trách nhiệm ngươi đảm đương không nổi đâu!"

"Ta có lý do không thể không làm." Độc Cô Thiên Diệp xoa xoa mi tâm nói.

"Hơn nữa, chúng ta phải đạt được một trong hai vị trí đầu tiên."

"Vì sao ?"

"Ta muốn đi Thánh Hải thành." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Thánh Hải thành ?" Tang Vũ hỏi.

"Chỗ đó có liên quan gì ?"

Độc Cô Thiên Diệp kể đơn giản về Thánh Hải thành và việc liên quan đến thành tích tỷ thí cho mấy người kia nghe. Chỉ là nàng không nói gì về chuyện của ngoại công và hiệu trưởng, chỉ nói có việc muốn làm nên phải vào đó thôi.

"Nếu lão đại muốn đi, chúng ta cùng nhau đi. Dù sao lão đại đi nơi nào, ta cũng sẽ đi theo đó." Lôi Tiểu Hổ nói

Bộ dáng hứa hẹn sắt son, giống như không biết một chút gì về nguy hiểm trong đó. Chỉ là mọi người đều có xuất thân từ đại gia tộc, tất nhiên là hiểu biết nhiều hơn người thường.

"Vậy ngươi tính sao ?" Cao Lương hỏi.

"Ngày mai tuyển người trước đã, sau đó tiến hành huấn luyện." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Hình như có nhiều người không muốn tham gia thì phải." Cao Lương nói.

"Không sao, ta chỉ muốn những người được tuyển biết phối hợp là được rồi." Độc Cô Thiên Diệp bình tĩnh nói.

Ngày hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp truyền ra tin tức nói người nào nguyện ý tham gia tỷ thí tập hợp ở quảng trường. Như Cao Lương đoán, người đến không nhiều. Rất nhiều người đủ tuổi cấp bậc khá cao nhưng không đến, bọn họ kiêu ngạo như vậy, cảm thấy một người mới tuổi dẫn dắt mình rất mất mặt. Cho dù người này là thiên tài thì sao, cũng chỉ là tân sinh thôi mà!

Người phản đối tạo thành đội ngũ kháng nghị, náo đến văn phòng hiệu trưởng, chỉ là bị Tạ lão đầu khinh thường đuổi đi.

"Ngươi đã không muốn gia nhập, vậy ngươi bỏ quyền thi đấu là được rồi. Được rồi, mọi người trở về đi học đi."

Mọi người bị câu nói của Tạ lão đầu làm nghẹn nói không ra lời. Bọn không có nói là bỏ quyền mà, làm sao bây giờ ? Không ngờ mình nháo một trận, chẳng những không kéo được Độc Cô Thiên Diệp xuống, ngược lại mất đi tư cách tham gia tỷ thí. Chỉ là phó thực lực của hiệu trưởng đến mức nào rồi, tính tình mọi người cũng biết, chỉ có thể phẫn nộ rời đi.

Mà lúc này có mấy trăm người đang đứng trên quảng trường. Độc Cô Thiên Diệp yên lặng nhìn những người đó, trong lòng cảm thán học viện có cả vạn người chỉ có mấy trăm người đến, xem ra mọi người cũng không xem trong nàng lắm thì phải ! Cũng không quan trọng, nàng chỉ cần tuyển ra một trăm người trong này là được rồi. Về phần những người không tới, chỉ có thể nói là bọn hắn chịu tổn thất nặng rồi.

Độc Cô Thiên Diệp đi lên đài cao, nói: "Mọi người đứng ở đây, đều muốn tham gia tỷ thí giữa tứ đại đế quốc. Có điều, ta chỉ cần một trăm người, hơn nữa mười lăm người trong đó là dự bị. Nói cách khác, cho dù bây giờ ngươi được tuyển có tham gia tỷ thí hay không, mọi người phải nhận những huấn luyện giống nhau. Cho nên, bây giờ muốn bỏ quyền, có thể rời đi."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong đứng đợi chốc lát, thấy không có người rời đi, nói tiếp: "Người được chọn phải đối mặt với những bài huấn luyện như địa ngục, người nào cảm thấy mình không chịu nổi, có thể rời đi."

Đợi vài phút, vẫn không thấy ai rời đi.

"Tốt lắm. Bây giờ, mọi người chạy quanh quảng trường năm mươi vòng." Độc Cô Thiên Diệp nói xong không nói thêm câu nào nữa, chỉ nhìn những người phía dưới đang bùng nổ.

"Cái gì? Năm mươi vòng, cái này không phải muốn mạng người sao ?"

"Thì đó, sao chạy nổi chứ."

"Sao? Không muốn?" Thấy không có người chạy, Độc Cô Thiên Diệp híp mắt lại, nói: "Đã quên ta nói gì sao, người được tuyển tham gia tỷ thí phải nghe lời ta vô điều kiện, nếu không làm, bây giờ rời đi được rồi. Muốn tham gia tỷ thí lập tức chạy cho ta."

Độc Cô Thiên Diệp cao giọng nói, mấy người Cao Lương và Mạc Tử Khanh, còn có mấy người ngoại hạng ban một bắt đầu chạy. Những người khác cũng chạy theo, còn mấy người đang do dự, sau đó lựa chọn rời đi.

Độc Cô Thiên Diệp lấy cái ghế dựa từ nhẫn không gian ra ngồi xuống, sau đó kêu Tiểu Ngân ra ôm vào lòng, kêu nó đếm số vòng.

Chạy xong mất hết nửa ngày, vì bình thường kiếm sư có cường độ huấn luyện cao nên thân thể khỏe mạnh, so sánh với huyễn sư thì thoải mái hơn một chút, có điều cũng rất mệt mỏi. Rất nhiều người chạy được mấy vòng liền đứng lại, lựa chọn rời đi. Có mấy người mệt đến nỗi không chịu được, vẫn kiên trì chạy tiếp, chạy xong liền té xỉu.

Đến giữa trưa, cuối cùng mọi người cũng chạy xong. Nhìn lại một vòng, nhân số ít đi gần một nửa, còn lại gần ba trăm người. Độc Cô Thiên Diệp kêu người kéo những người té xỉu xuống, nói: "Các ngươi có thể kiên trì như vây rất tốt. Buổi chiều là đợt sàng lọc thứ hai, đến lúc đó vẫn tập hợp ở đây. Bây giờ mọi người có thể trở về nghỉ ngơi."

Nghe Độc Cô Thiên Diệp nói vậy, mọi người phía dưới liền rời đi.

"Huynh đệ, chiêu này của ngươi đủ ngoan nha! Đại ca ta thiếu chút nữa không chạy nổi rồi."

Mấy người Đan Kinh Thiên còn đứng chờ Độc Cô Thiên Diệp. Thấy nàng đến, Đan Kinh Thiên vừa thể vừa khoa trương nói.

"Buổi chiều còn ác liệt hơn , cho nên, bây giờ ngươi trở về nghỉ ngơi là quyết định sáng suốt đó." Độc Cô Thiên Diệp cười nói.

Phải nói là Độc Cô Thiên Diệp cười lên rất đẹp, chỉ là mấy người Đan Kinh Thiên nhìn nàng cười như vậy thấy lạnh sống lưng, liền chạy nhanh trở về.

Ăn cơm trưa, Độc Cô Thiên Diệp nắm chặt thời gian xem xét bản chép tay luyện khí. Buổi chiều lúc giờ, nàng đến quảng trường đúng giờ. Nàng nhìn một vòng, có mười mấy người không đến đúng giờ, trực tiếp bị nàng cho rớt.

Tuyên bố hủy bỏ tư cách những người đến trễ xong, Độc Cô Thiên Diệp nói: "Từ đây chạy đến tháp tu luyện, trong vòng một giờ chạy hai lần. Qua một vòng phải lấy một lá cờ nhỏ, bên kia có người phát lá cờ, một lần không được lấy hai lá cờ nhé."

Nghe lệnh vẫn là chạy bộ tiếp, tất cả mọi người không nói gì chỉ biết nhìn trời, có điều vẫn nhận lệnh chạy tiếp. Từ quảng trường đến tháp tu luyện nếu đi về cũng mất một giờ mấy, bây giờ chỉ có một giờ đi về, không tiết kiệm thời gian thì sao kịp đây.

Có người tính lấy hai lá cờ một lần, tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi lại, chỉ là thấy Tiểu Ngân canh giữ bên lá cờ, đành phải theo lệnh nhận một lá cờ trở về. Nói giỡn sao, có thần thú ngồi giữ, ai dám gian lận nha!

Một giờ mấy sau, Độc Cô Thiên Diệp đến nghiệm thu thành quả. Qua một vòng bi loại hết phân nửa, bây giờ còn lại một trăm bốn lăm người. Sau khi Độc Cô Thiên Diệp tuyên bố những người bị đào thải, có người bất mãn.

"Vì sao ta bị đào thải? Bọn họ gian lận lại không bị đào thải."

"Ai gian lận ? Gian lận như thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ta tận mắt hắn cưỡi huyễn thú của mình đó !"

"Hắn không đi cùng đường với mọi người, hắn đi xuyên qua khu bốn đó."

Nghe xong mấy lí do này, Độc Cô Thiên Diệp nhẹ nhàng cười, nói:

"Ta nói là hơn một giờ đi về, tay cầm hai lá cờ về. Ta có nói không được cưỡi huyễn thú, qui định phải đi đường như thế nào sao ?"

Những người này nghĩ lại, hình như nàng chưa từng nói qua.

"Cái ta muốn là kết quả, bọn họ cầm hai lá cờ về, mà các ngươi thì không có, cho nên, các ngươi bị đào thải ." Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên nói.

"Vòng này ta khảo nghiệm sự linh hoạt của các ngươi."

Lời của nàng làm mọi người nhớ tới, lúc nàng vừa mới đến học viện tỷ thí với người ở bang một trên đài giao đấu cũng nói những lời giống như vậy. Tuy không cam lòng, nhưng những người đó cũng chỉ có thể rời đi.

Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu đi một vòng chọn lọc.

"Vòng này rất đơn giản, vẫn lấy hai lá cờ như cũ. Các ngươi phải tự lập tổ đội, người một tổ, đến sơn mạch Yến Sơn tìm. Lá cờ có thể ở trên cây nào đó, cũng có khả năng ở chỗ của huyễn thú nào đó. Mười giờ sáng ngày mai, tập trung ở đây, lấy được bao nhiêu lá cờ tính bấy nhiêu. Mặt khác số lượng lá cờ sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của các ngươi. Nhớ kỹ, không được cướp của người khác, không được tổn thương đến tính mạng của huyễn thú."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong lấy ra xích đu nằm xuống, chợp mắt một chút. Tiểu Ngân nhảy vào lòng nàng, ánh mắt cũng nheo lại.

Những người khác nhanh chóng tổ chức đội ngũ tốt, phần lớn đều dựa theo số phòng ở ký túc xá, sau đó nhanh chóng xuất phát đến sơn mạch Yến Sơn. Độc Cô Thiên Diệp nằm trên xích đu suy nghĩ mọi việc, đột nhiên ánh sáng bị chặn. Nàng mở mắt ra, thấy Tạ Bình đứng trước mặt nàng, sau đó tiếp tục híp mắt.

"Ngươi tuyển người như vậy sao ?" Tạ lão đầu lấy xích đu của hắn ra, đặt ở Độc Cô Thiên Diệp, sau đó cùng nhau nằm xuống.

"Có vấn đề gì sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Những người có thiên phú cao thì không đến, những người tham gia thì bây giờ cấp bậc không cao. Đệ tử như vậy có thể tham gia tỷ thí sao ?" Lão nhân lo lắng hỏi.

"Cái loại người mắt cao hơn đầu này, có thể tạo được nhiều thành tựu sao ? Những người này tuy rằng tư chất không tốt, nhưng có nghị lực, cũng biết xử lí tình huống, tính cách tốt mới là điều con muốn. Thực lực không cao, vậy đề cao thực lực của bọn họ là được." Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên nói.

"Ngươi có chắc không ?" Lão nhân hỏi.

"Nếu giao việc này cho con, vậy gia gia cứ đợi xem kết quả là được." Độc Cô Thiên Diệp nói xong không thèm nhắc lại.

"Ta chỉ lo lắng thôi mà." Lão nhân thấy Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới hắn, nhỏ giọng nói thầm.

Sau đó hai người không nói lời nào, Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục nghĩ đến chuyện của mình, Tạ lão đầu từ từ nhắm hai mắt, cũng không biết có phải ngủ hay không. Hai người cứ như vậy đến sáng hôm sau.

Sáng hôm sau, đã có người lục tục trở lại. Có người thần thái sáng láng như trước, những người còn lại một thân chật vật. Thấy lão nhân ở đó, tất cả hành lễ với hắn.

Đến mười giờ, tất cả mọi người đã trở lại. Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, đi lên đài, nói với mọi người phía dưới: "Mọi người đều trở về rất đúng giờ. Bây giờ chúng ta nghiệm thu thành quả đi. Ngươi, lại đây làm công tác thống kê. Ngươi, lại đây ghi chép sắp xếp số thứ tự."

Độc Cô Thiên Diệp tùy tay chỉ hai người, sau đó chính đứng bên cạnh xem kết quả. Có nàng và lão nhân giám sát, hai người kia tất nhiên không dám ăn gian, ghi lại thành tích của các tổ rất nhanh, xong giao cho Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy xem một chút, nói thứ tự các tổ cho mọi người biết. Mấy người Mạc Tử Khanh không hổ là tổ thiên tài, không chỉ đứng nhất, hơn nữa thành tích vượt xa những người đứng thứ hai.

Sau khi tuyên bố danh sách xong, Độc Cô Thiên Diệp kêu người của hai tổ ra. Người của hai tổ kia tất nhiên không biết vì sao.

"Các ngươi có thể rời đi rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Vì sao? Chúng ta đứng hạng , không phải đứng hạng cuối mà."

"Chúng ta cũng vậy, chúng ta hạng mà."

Mọi người cả hai tổ không phục, lớn tiếng chất vấn. Lúc này, trên vai Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện một con chim nhỏ màu xanh. Nàng vuốt lông chim nhỏ, nói: "Các ngươi thấy nó quen mắt không?"

Hai đám người kia thấy Thanh Loan, biến sắc. Lúc bọn họ đối phó huyễn thú đều nhìn thấy nó.

"Ta nói không thể tổn thương đến tánh mạng huyễn thú, các ngươi lại không để lời ta nói trong lòng." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Các ngươi đã không tuân thủ quy củ, không có tư cách đến tham gia tuyển chọn."

Cuối cùng nhóm người của hai tổ đó rời đi. Lúc này mọi người mới biết được, thì còn huyễn thú phụ trách giám thị bọn họ.

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp lại kêu một tổ đi ra. Người của tổ kia nói: "Chúng ta không có giết huyễn thú."

"Ta biết." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Các ngươi tuy không làm trái quy định, nhưng, Triệu Tiền, Triệu Tây, thành tích hai người các ngươi mỗi người lá cờ, ba người khác tổng cộng mới lá cờ. Ta nói các ngươi là một đội, nhưng các ngươi không hiểu ý tứ của từ đoàn đội này. Cho nên các ngươi cũng không cần ở lại. Đúng rồi, uy hiếp đồng đội của mình không phải là việc đội trưởng nên làm nha."

Năm người này rời đi. Sau đó Độc Cô Thiên Diệp kiểm tra lại tổ cuối cùng, như vậy chỉ còn lại có người.

Những Độc Cô Thiên Diệp giữ lại, có Huyễn sư, Kiếm sư. Trừ những người thiên tài ra, những người còn lại thực lực thật sự không cao. Một khi danh sách được công bố, lập tức sẽ nhấc lên một trận sóng to gió lớn ở trong học viện.

"Hiệu trưởng, chúng ta không thể để các nàng gây rối tùy tiện như vậy!" Một lão sư vọt vào văn phòng hiệu trưởng, nói với lão nhân đang nằm trên xích đu.

"Sao ? Các nàng gây rối như thế nào ?" Lão nhân ra vẻ khó hiểu hỏi.

"Độc Cô Thiên Diệp tuyển người đa số đều là cấp bậc Huyễn sư và Kiếm sư, chỉ có chỉ có một số ít là Đại huyễn sư và Đại huyễn sư, thực lực như vậy làm sao có thể tham gia tỷ thí ? Đây không phải gây rối thì là gì ?" Lão sư tức giận nói.

"Không phải còn tháng nữa sao ? Ngươi có thể khẳng định khi đó vẫn giữ thực lực này sao ?" Lão nhân hỏi.

" tháng có thể đề cao được bao nhiêu chứ!"

"Đến lúc đó sẽ biết." Lão nhân nói xong, ánh mắt nheo lại, không để ý tới người đứng trước mặt nữa.

Sau đó người trong hoàng cung tới, cũng bị lão nhân đuổi trở về.

Độc Cô Thiên Diệp không quan tâm đến áp lực của người ngoài. Nàng trở lại viện thấy mấy người Tang Vũ đang ở trong đình nói chuyện phiếm, mọi người đều rất mệt mỏi, Tôn Khuê và Lôi Tiểu Hổ nằm dài trên bàn. Thấy Độc Cô Thiên Diệp trở về, liền ngoắc nàng đến.

"Lão đại, thế nào, chúng ta không làm ngươi mất mặt chứ ?" Tôn Khuê thấy Độc Cô Thiên Diệp đến đây, ngửa đầu cười hì hì nói.

"Ừ, đứng hạng ba, rất tốt." Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống.

"Tất nhiên, nếu thành tích chúng ta quá kém, sẽ làm lão đại của ta mất mặt nha!" Lôi Tiểu Hổ nói.

"Sao các ngươi chưa nghỉ ngơi ?" Độc Cô Thiên Diệp thấy bọn họ mệt như vậy, hỏi.

"Chúng ta đợi ngươi trở về! Muốn hỏi kế tiếp phải làm cái gì." Tang Vũ nói.

"Hắc hắc, kế tiếp các ngươi sẽ chịu bài huấn luyện địa ngục, cho nên các ngươi vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt đi." Độc Cô Thiên Diệp cười xấu xa nói.

"A! Không phải chứ." Mọi người thét dài.

"Thừa dịp hôm nay còn thời gian, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Sau này các ngươi sẽ phát hiện, cuộc sống bây giờ xa xỉ cỡ nào!"

Độc Cô Thiên Diệp nói xong trở về phòng. Còn lại mấy người hai mặt nhìn nhau, lát sau đều trở về nghỉ ngơi . Độc Cô Thiên Diệp về phòng thu dọn một chút, lại đi ra ngoài.

Phòng luyện đan, mỗi một gian đều có một lò luyện đan, phía dưới là hỏa diễm cực nóng đang nhảy nhót. Bởi vì hỏa diễm vẫn cháy , cho nên phòng luyện đan có nhiệt độ rất cao. Nơi này là nơi chủ yếu đệ tử luyện đan sư học tập. Chỉ là giờ phút này mọi người đều đứng ngoài đại sảnh phòng luyện đan, nhìn hai người trước mắt.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn người phía dưới, lại cảm thán số lượng luyện đan sư rất ít. Ngay cả Học viện Đế Quốc cũng chỉ có bấy nhiêu, bên ngoài số lượng càng ít hơn nữa.

Lão sư bên cạnh nàng nói với mọi người: "Mọi người đứng ở đây, chắc đã biết vì sao rồi chứ. Hôm nay sẽ tuyển người tham gia tỷ thí tứ đại đế quốc. Những người từ tuổi trở xuống đạt luyện chế nhị phẩm thì ở lại, những người khác trở về trước đi, buổi chiều còn khóa học đó."

Đệ tử nghe lão sư nói, lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại năm người. Lần trước Mạc Phong khế ước thần thú không lâu sau đã đột phá đến cấp bậc tứ phẩm, chỉ là hắn không nói ra, trừ Độc Cô Thiên Diệp, những người khác đều không biết.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn năm người ở lại. Được rồi, số người vừa đủ, không cần chọn lọc.

Nàng tiến lên từng bước, nói: "Các ngươi dưới tuổi đều đạt cấp bậc nhị phẩm, thiên phú của các ngươi rất được. Bây giờ cách tỷ thí chỉ còn tháng, yêu cầu của ta là bây giờ các ngươi phải cố gắng tăng thêm một phẩm cấp nữa."

Nghe Độc Cô Thiên Diệp nói vậy, đệ tử phía dưới không nói gì thêm, lão sư bên cạnh lại không bình tĩnh được: "Đồng học Thiên Diệp, điều này chỉ sợ rất khó khăn đó."

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Lão sư, mấy tháng này ta sẽ tiến hành huấn luyện bọn họ, bọn họ sẽ không thể đi học được."

"Là thỉnh đại sư đến đến chỉ dạy sao ?" Lão sư hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp nhưng cười không nói.

Lát sau, Độc Cô Thiên Diệp đưa năm người đến phòng mà Tạ Phàm đã chuẩn bị cho nàng, cho bọn họ tùy ý ngồi xuống. Nàng hỏi phẩm chất của bọn họ một chút, trừ Mạc Phong, còn có một luyện đan sư tuổi tam phẩm, còn lại ba người là luyện đan sư nhị phẩm. Có ba người khế ước huyễn thú hỏa hệ, còn hai người kia vẫn sử dụng huyễn thú do học viện cung cấp.

Sau khi hiểu cơ bản về tình hình hiện tại, nàng nói: "Đây là dược phòng học viện cố ý chuẩn bị cho các ngươi, trong phòng có rất nhiều dược liệu, sau này buổi sáng các ngươi luyện tập ngay tại gian phòng này, phòng nhỏ bên cạnh là phòng luyện đan. Mỗi ngày đúng giờ ta sẽ đến chỉ dạy cho các ngươi, lúc ta không có ở đây, có gì không hiểu các ngươi hỏi Mạc Phong. Chỉ cần các ngươi làm theo lời ta nói, ta cam đoan tháng sau các ngươi sẽ tăng lên một phẩm cấp."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, luyện đan sư tam phẩm kia khinh thường nói: "Ngươi nói giỡn có phải không ? Ta còn tưởng rằng ngươi mời đại sư đến chỉ dạy chúng ta nên ta mới đến."

"Hạ Liên, ngươi không nên nhìn người như vậy !" Mạc Phong thấy Hạ Liên xem thường Độc Cô Thiên Diệp, bất mãn nói.

"Mạc Phong, tuy ngươi có thể luyện chế đan dược cực phẩm, chúng ta đều rất bội phục ngươi, nhưng ngươi không thể vì nàng là tỷ tỷ ngươi liền tin tưởng nàng mù quáng như vậy ! Đây là việc liên quan đến tiền đồ sau này của chúng ta đó."

"Trừ bỏ tỷ của ta, không ai dám nói trong một khoảng thời gian ngắn các ngươi có thể tăng lên một phẩm cấp hết."

"Hứ, ngươi hay nói giỡn quá đi, tỷ ngươi vĩ đại như vậy sao, hơn nữa nàng là luyện đan sư sao? " Hạ Liên nói.

"Ngươi là Hạ Liên? Luyện đan sư tuổi tam phẩm, ngươi thật sự có tư cách cuồng vọng." Độc Cô Thiên Diệp cũng không tức giận, nói.

"Ta nói giúp các ngươi thăng cấp sẽ không nuốt lời. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải biết cố gắng. Không phải ngươi hoài nghi ta có phải là luyện đan sư không sao ? Bây giờ chúng ta qua bên kia thực hành một chút, thuận tiện cho ngươi xem trình độ luyện đan của ta như thế nào."

Đến tiểu phòng luyện đan, như suy nghĩ, nó chỉ có mấy gian phòng, bên trong chuẩn bị vài cái lò luyện đan. Kỳ thật nó không hê nhỏ chút nào.

Độc Cô Thiên Diệp cầm chút dược liệu ở bên cạnh, tùy tiện vào một phòng, sau đó tùy tiện luyện chế một viên đan dược cực phẩm tứ phẩm. Tuy nàng vẫn biểu hiện rất tùy ý, nhưng bốn người kia sắc mặt lại không được tốt.

Hạ Liên nhìn đan dược trong tay Độc Cô Thiên Diệp, vẻ mặt xấu hổ, nói: "Không ngờ ngươi lại là luyện đan sư, phẩm cấp còn cao như vậy. Lúc nãy thái độ của ta không tốt ta xin lỗi ngươi." Sau đó cúi đầu hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp. Ba người khác cũng cùng nhau hành lễ, tuy rằng bọn họ không nói gì, nhưng lúc trước trong lòng bọn họ tràn ngập hoài nghi . Bọn họ đều rất kính nể cường giả!

Độc Cô Thiên Diệp thấy hành động của bọn họ, vừa lòng gật gật đầu. Biết sai có thể sửa, tính cách rất tốt. Nếu bây giờ bọn họ đều còn không chịu nhận sai, nàng sẽ đổi người khác.

"Tốt lắm, ta không so đo chuyện lúc trước, hy vọng sau này các ngươi có thể cố gắng thật tốt. Bây giờ các ngươi đi luyện chế một viên đan dược cấp cao để ta xem trình độ bây giờ của các ngươi tới đâu. Mạc Phong, ngươi không cần luyện."

"Thiên Diệp đồng học, Mạc Phong luyện đan là do ngươi chỉ dạy sao ?" Hạ Liên hỏi. Hắn thấy nàng luyện chế là đan dược cực phẩm, tuy rằng Mạc Phong có thể luyện chế, nhưng phẩm cấp cũng không cao như vậy. Thấy Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, hắn mang tâm tư phức tạp đi luyện đan.

Sau một lần họ luyện đan, Độc Cô Thiên Diệp phát hiện bốn người có một chút thiếu sót như nhau, ví như chiết xuất dược liệu rất thấp, động tác có hoa không quả, nhìn rất chuyên nghiệp, kì thật ảnh hưởng đến việc ngưng kết đan dược. Nàng nói những chỗ thiếu sót cho họ nghe, cũng tỏ vẻ về sau sẽ dạy bọn hắn thủ pháp tốt hơn.

Có hoa không quả: hành động đẹp, đúng nhưng không có kết quả.

Ngày hôm sau, dưới sự trợ giúp lão sư nàng lại lựa chọn luyện khí sư và thuần thú sư. Tuyển ra luyện khí sư cao nhất có thể luyện chế linh khí trung phẩm, thuần thú sư cao nhất có thể thuần hóa linh thú cao cấp.

Chọn người xong, sau đó là huấn luyện .

Đối với luyện khí, bây giờ nàng tiếp xúc còn chưa lâu, nên nàng mời Hồng trưởng lão ở công hội luyện khí sư đến chỉ dạy cho họ.

Bình thường có thời gian nàng cũng sẽ đến xem, có một lần thấy bọn họ đang luyện tập chiết xuất khoáng thạch, thuận tiện nói một chút tâm đắc của mình, mấy người nghe được mùi ngon. Nàng liền nói hết các tâm đắc của mình trong luyện khí cho họ nghe. Thủ pháp và góc độ của nàng rất độc đáo, làm Hồng trưởng lão khen không dứt miệng.

"Không ngờ ngươi tuổi còn trẻ mà có cách nhìn nhận về luyện khí độc đáo như vậy, rất tốt rất tốt." Hồng trưởng lão nói.

"Ta xem bản chép tay của Hữu Vô gia gia mới biết được." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

Năm đệ tử kia được lợi không ít. Những lần luyện tập sau, bọn họ thử làm theo lời nàng nói và Hồng trưởng lão chỉ dạy, mấy người đều tăng lên một hai cấp bậc nhỏ. Bọn họ càng thêm bội phục Độc Cô Thiên Diệp.

Còn thuần thú sư, nàng vơ vét một số Đan Phương hữu dụng trong Thần Nông Đỉnh giữ lại, tăng nguyên đan, có thể tăng lên đến cấp bậc tinh thần lực, hữu hiệu trăm phần trăm, hơn nữa không có tác dụng phụ. Dù sao thuần thú sư là quan trọng nhất chính là tinh thần lực, có cái này, thuần thú sư có thể đề cao năng lực không ít. Nàng dùng thời gian hai ngày để nghiên cứu hơn nữa còn luyện chế thành công. Nhìn đan dược trong tay, Độc Cô Thiên Diệp vô cùng may mắn, hoàn hảo phẩm chất loại đan dược này mới thất phẩm, bằng không nàng không thể luyện chế được rồi.

Nếu như mọi người mà biết ý nghĩ của nàng, người chết cũng bị chọc tức đến sống lại. Tâm tính ngươi là gì vậy ? Thất phẩm mà thấp sao ? Đó là độ cao bao nhiêu luyện đan sư cùng cực cả đời cũng không đạt được nha !

Thật ra còn có một loại đan dược, phụ thần đan lục phẩm, cũng là đan dược làm tăng tinh thần lực. Nhưng là loại đan dược này hiệu quả không rõ ràng, còn có tác dụng phụ rất lớn, không ngờ là, tinh thần lực không những không tăng lên, ngược lại thành người ngu ngốc.

Độc Cô Thiên Diệp cũng không muốn hủy tiền đồ của người khác, cho nên ngay từ đầu liền phủ định phụ thần đan.

Nàng gọi năm người thuần thú sư văn phòng của nàng. Lần đầu tiên biết mình có văn phòng nàng còn kinh ngạc một phen, tuy rằng là tạm thời , nhưng cũng rất là trâu rồi nha !

"Thiên Diệp đồng học, ngươi gọi chúng ta đến có chuyện gì không ?" Một đệ tử trong đó hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu nói: "Các ngươi biết thuần thú sư quan trọng nhất là đề cao tinh thần lực. Cho nên học viện tìm một phương pháp giúp tinh thần lực của các ngươi tăng lên."

Nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, năm người kích động đứng lên.

"Thật vậy sao ?" Người lúc nãy kích động hỏi.

"Đương nhiên là thật sự rồi. Có điều, ta muốn các ngươi thề, sẽ không nói chuyện hôm nay ra ngoài, như vậy ta mới có thể giao phương pháp cho các ngươi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Năm người đều thề sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai sau khi ra khỏi đây, Độc Cô Thiên Diệp liền lấy tỉnh thần đan từ nhẫn không gian ra, phát cho bọn họ.

"Đây là phụ thần đan cực phẩm, có thể đề cao tinh thần lực lên từ hai đến ba cấp bậc."

Bởi vì chưa từng nghe qua loại đan dược này, sau khi năm người nhận được đan dược rồi lại do dự, thành công thì tốt, nếu thất bại, không biết có nguy hiểm gì đến tính mạng mình hay không đây.

Độc Cô Thiên Diệp cũng không nói gì, cho bọn họ tự quyết định.

Sau thời gian khoảng một nén nhang, một nữ tử đổ đan dược ra ăn vào. Tiếp theo, tinh thần lực của nàng không khống chế được phóng ra ngoài, có cảm giác ngày một tăng lên, cuối cùng chậm rãi thu trở về. Nguyên bản nàng thuần hóa linh thú cao cấp còn có chút cố hết sức, bây giờ, nàng cảm giác thuần hóa thánh thú sơ cấp cũng không thành vấn đề .

Bốn người khác thấy hiệu quả tốt như vậy, liền ăn đan dược vào. Đan dược này vừa vào miệng lập tức tan ra, chỉ lưu lại trong miệng một hương thơm mát, còn chưa thưởng thức xong, họ lập tức cảm nhận được tinh thần lực tăng lên không ngừng. Tinh thần lực tăng trưởng và thăng cấp huyễn lực không giống nhau, nó không có hào quang thăng cấp hoa lệ, cũng không biểu hiện cấp bậc. Nhưng trong thân thể người đó sẽ cảm giác được sự thay đổi.

Một lúc sau, bốn người kia đã khống chế được sự thăng cấp của tinh thần lực, trên mặt của họ đều hiện sự kích động. Bọn họ càng thêm tôn kính Độc Cô Thiên Diệp. Này không đơn giản vì tỷ thí lần này, trên con đường thuần thú về sau họ càng tiến xa hơn nữa.

Nàng nghĩ yêu cầu về tinh thần lực của luyện đan sư và luyện khí sư cũng rất cao, nên gọi mười người kia đến, bắt thề như trước, sau đó cho bọn họ đan dược.

Mọi người vui sướng, Độc Cô Thiên Diệp cũng rất vừa lòng. Nàng cho bọn họ trở về, bắt đầu suy nghĩ cách đề cao thực lực của họ.

Với hai phương diện luyện khí và thuần thú, nàng chỉ có thể làm được như vậy, cho nên nàng đặt trọng tâm lên tỷ thí vũ lực và tỷ thí luyện đan sư.

Hai ngày trước nàng giảng cho họ nghe về tinh hoa của dược liệu, đến dung hợp, rồi đến ngưng đan. Tuy mới ba ngày, nhưng mọi người đều cảm giác được mình tiến bộ rất nhanh, lúc không có người họ đều gọi nàng là sư phụ. Độc Cô Thiên Diệp từ chối hơn hai lần, nhưng mấy người vẫn kiên trì như cũ, nàng đành chiều theo bọn họ .

Mặt khác, nàng trả lại hai huyễn thú hỏa hệ không khế ước lấy danh nghĩa học viện cho bọn họ hai huyễn thú thích hợp.

Mà huyễn sư và kiếm sư, những người được chọn ngày hôm sau đã bắt đầu huấn luyện. Mấy ngày nay nàng vội vàng nghiên cứu đan dược, không có xem thành quả thế nào, có điều thấy mấy người Cao Lương mỗi ngày trở về thì lập tức vào nhà nghỉ ngơi, có thể thấy được mỗi ngày lượng an bài huấn luyện cho bọn hắn vẫn rất lớn.

Huấn luyện ngày thứ năm, lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp đi tới sân huấn luyện bí mật học viện chuẩn bị, thấy một trăm người đang chạy phía trước, một con sư tử đang đuổi phía sau, miệng không ngừng hét: "Chạy mau ! Chạy mau ! Nam bị ta bắt được sẽ cắt tiểu đệ đệ của hắn, còn nữ thì ta sẽ đốt sạch quần áo đó."

Hai nam tử phía trước chạy đến mức không cử động nổi , nghe Liệt Hỏa nói, lập tức nâng chân chạy nhanh hơn. Tuy chưa thấy nó cắt tiểu đệ đệ của ai hết, nhưng mọi người đều biết nó từng thiêu sạch quần áo của Phong Tuyết, cho nên ai cũng không dám mạo hiểm.

Vẻ mặt Độc Cô Thiên Diệp chảy đầy vạch đen. Tuy lần trước nàng cho Liệt Hỏa đốt quần áo Phong Tuyết, nhưng lần này nàng không có dạy như vậy mà.

Tiểu Ngân ở một bên đang nhắm mắt cảm nhận được Độc Cô Thiên Diệp đã đến, liền chạy tới nhảy vào lòng nàng.

"Chủ nhân." Tiểu Ngân ở trong lòng Độc Cô Thiên Diệp cọ cọ, kêu. Nằm trong lòng chủ nhân thật thoải mái quá đi!

"Những lời Liệt Hỏa vừa nói là do ngươi dạy sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Không phải đâu. Tiểu Cửu dạy đó. Nó thấy bọn hắn chạy trốn thật chậm, nên kêu liệt hỏa nói như vậy đó." Tiểu Ngân nói. Có điều nó chưa nói thật ra nó cũng nghĩ như vậy, chẳng qua Tiểu Cửu nói trước mà thôi .

Độc Cô Thiên Diệp nhìn qa sân huấn luyện, quả nhiên thấy Tiểu Cửu ở trong đó, không biết tìm được cây roi ở nơi nào, cầm trong tay thỉnh thoảng vung loạn.

Vốn nàng bảo cho Tiểu Ngân và Liệt Hỏa đến huấn luyện những người này, nhưng Tiểu Cửu nghe bọn kia trở về nói chơi đùa vui vẻ bao nhiêu, lập tức yêu cầu cùng nhau đến.

"Chủ nhân !" Tiểu Cửu thấy Độc Cô Thiên Diệp, liền chạy tới, nhảy dựng lên đá Tiểu Ngân một cước văng qua một bên, công khai chiếm cứ ôm ấp của Độc Cô Thiên Diệp.

Tiểu Ngân bị đá rất tức giận, ai bảo nó đánh không lại Tiểu Cửu đây ! Chỉ có thể nói thầm ở trong lòng: chờ Tiểu Hỏa tỉnh lại, xem ngươi lộng hành như thế nào!

"Chơi rất vui sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Chơi vui!" Âm thanh Tiểu Cửu tràn ngập sung sướng. Đám đệ tử đó thật đáng yêu, hắn thích xem bọn hắn nghĩ cách trốn thoát lắm nha, nhất là vẻ mặt thống khổ khi chịu huấn luyện mới, ha ha! (Tiểu Cửu dạy hư Tiểu Ngân và Liệt Hỏa thật thà của Diệp tỷ mất rồi a ~….Tiểu Cửu phúc hắc quá…) (rin: gật đầu lia lịa: em cũng nghĩ vậy)

Đệ tử thấy Độc Cô Thiên Diệp đến, nhưng sau lưng còn có một con sư tử điên cuồng đuổi theo, ai cũng không dám dừng lại.

Bây giờ Liệt hỏa rất buồn bực, lúc trước bị Tiểu Cửu buộc nói những lời này, làm tổn hại rất lớn đến hình tượng của nó nha, bây giờ chủ nhân đến đây, còn không kêu mình qua. Có điều nó đã quên, hình tượng của nó đã bị chủ nhân làm tổn hại từ sớm rồi.

Trong lòng đang tức giận, nó chỉ có thể đổ hết lên người đám đệ tử: "Nhanh chút, nhanh chút, buổi sáng chưa ăn cơm sao ? Ngay cả ta là huyễn thú mà không thắng nổi, các ngươi sao lại bất tài như vậy ?"

"Nếu ai bị Hỏa gia gia đuổi kịp, thì nên chủ động cởi quần áo cho ta."

"Rống rống, Hỏa gia gia ta muốn tăng tốc !"

Độc Cô Thiên Diệp ở một bên nghe Liệt Hỏa nói vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cái này cũng là Tiểu Cửu dạy sao ?

"Chủ nhân, không phải ta dạy nha!" Cảm nhận được tâm tư của Độc Cô Thiên Diệp, Tiểu Cửu bất mãn nói.

"Ha ha." Độc Cô Thiên Diệp cười, sờ sờ đầu của nó, sau đó thương hại nhìn một đám người đang ra sức chạy. Một đám đáng thương, bị Liệt Hỏa giáo huấn như vậy, các ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng thôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio