"Hừ, ngươi đắc ý cái gì ? Bây giờ ngươi chỉ là huyễn tông nho nhỏ mà thôi, so sánh với cấp bậc sau này, huyễn lực cần để thăng cấp giống như dòng suối nhỏ và biển lớn vậy." Ngay lúc nàng âm thầm cao hứng , thanh âm của Đản Đản đột nhiên vang lên, đả kích tâm tình tốt chưa đến phút của nàng.
"Nha, Đản Đản ca ca tỉnh !" Tiểu Hỏa cảm thấy Đản Đản tỉnh lại, lập tức chạy đến bên giường, dán vào bụng Độc Cô Thiên Diệp nói chuyện, "Đản Đản ca ca, chừng nàohuynh thì mới có thể đi ra ?"
"Hỏi cái này làm gì ? Lúc có thể đi ra tự nhiên sẽ đi ra ." Đản Đản trả lời.
"Được, huynh đi ra muội mời huynh ăn nha ! Muội còn có thiệt nhiều trò chơi vui, chờ huynh đi cho huynh chơi." Tựa hồ Tiểu Hỏa đặc biệt thích Đản Đản, nghe thấy thanh âm của hắn thì rất cao hứng, vội vã chia sẻ nàng này mấy món đồ chơi nhỏngười khác mua cho nàng.
"Hừ, đều là đồ chơi của tiểu hài tử mà thôi." Đản Đản khinh thường nói. Đừng tưởng rằng nó ngủ say nên cái gì cũng không biết, mấy món đồ chơi của Tiểu Hỏa , nó biết nhất thanh nhị sở (rõ ràng đó). Tuy rằng, đôi khi nó cũng hiểu mấy thứ kia chơi rất vui, nhưng nó tuyệt đối sẽ không nói ra !
Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp buồn bực một chút, ngươi hỗn đản, không thể để ta cao hứng phút sao ? ! Thật ra nàng cũng biết, chắc chắn huyễn tôn không phải cấp bậc huyễn lực cao nhất, nàng vẫn không hỏi bọn Đản Đản và Lam Mân, không nghĩ để mình quá gấp gáp, khiến căn cơ không xong. Nhiệm vụ trên người nàng cũng thúc giục nàng mau chóng trưởng thành, tương lai gặp chuyện gì ai cũng nói không rõ. Nhưng, ngươi cũng nên để ta cao hứng một lát chứ ? !
Độc Cô Thiên Diệp thu Tiểu Hỏa và Tiểu Cửu về Luyện Yêu Hồ, mình thì sửa sang lại quần áo bị nhăn, mới xuống lầu ăn cơm.
Học viêc của tứ đại đế quốc và đệ tử của Thần điện đều được an bài ở lầu hai, Phong Giản và Thánh nữ, còn có Tạ Bình và hai vị lão sư ở lầu . Lúc Độc Cô Thiên Diệp đi xuống vừa vặn đụng phải Thần Vãn Tình và Phong Giản ở cầu thang.
"Hừ." Thần Vãn Tình còn tức giận vì Độc Cô Thiên Diệp đốt thánh khí của nàng , nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, nàng hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu xuống lầu.
Phong Giản cười cười với Độc Cô Thiên Diệp, cũng xoay người xuống lầu.
Độc Cô Thiên Diệp không nhìn thái độ hai người, nhún nhún vai, xuống lầu đi đến chỗ bọn Mạc Tử Khanh giữ lại cho bàng.
Nhìn mỹ thực trên bàn, học viên tứ đại đế quốc lúc này cảm nhận được Thần điện xa hoa cỡ nào. Toàn bộ đĩa đựng đồ ăn làm bằng ngọc lưu ly , tất cả thịt đều là huyễn thú cấp bậc đã ngoài thánh thú, hoa quả đều là linh quả có thể gia tăng huyễn khí. Đương nhiên, những thứ này đối với Độc Cô Thiên Diệp mà nói cũng không phải cỡ nào khó được, nàng có một nghịch thiên viễn cổ thần khí là Luyện Yêu Hồ vàquân đoàn thần thú cường đại , nhưng với những người khác mà nói, quả thực khát vọng không thể thành .
Ăn xong cơm trưa mọi người đều đi nghỉ ngơi, Độc Cô Thiên Diệp và học viên của đế quốc Mạc Nhĩ Tư cùng nhau trò chuyện.
"Thì ra biển là như vậy, mênh mông vô bờ, thật là rất đồ sộ !" Đan Kinh Thiên đứng trên khoang tàu, bên cạnh lan can , hai tay duỗi thẳng, cảm thụ hơi thở của đại dương.
"Quả thực đồ sộ." Bọn Dạ Thương Lan cũng phụ họa.
"Biển này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, sao có thể thần bí như vậy ?" Mạc Tử Khanh nhìn mặt biển hỏi. Tại sao ngoài người của Thần điện ra không ai có thể tìm thấy Thánh Hải thành ?
"Các ngươi không nên xem thường huyễn hải vực này . Nó tùy thời sẽ lấy mệnh các ngươi !" Phong Giản thanh âm đột nhiên vang lên, hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Thanh âm vẫn ôn hòa như cũ , nhưng nội dung lại khiến người ta không rét mà run.
"Huyễn hải vực này rất nguy hiểm sao ?" Nhìn mặt biển gió êm sóng lặng , có người đưa ra nghi ngờ.
"Đương nhiên. Các ngươi không nên coi thường nó. Dù sao bây giờ nhàn đến vô sự, Phong Li, ngươi nói cho mọi người hành trình của chúng ta và những nơi phải chú ý nguy hiểm đi." Phong Giản phân phó Phong Li đứng sau.
"Dạ." Phong Li lĩnh mệnh đi lên trước, nói, "Bây giờ chúng ta còn ngoài địa phận hải vực, sau đó sẽ tới Minh Nguyệt loan, nơi đó có rất nhiều vòi rồng, con thuyền nào không chú ý sẽ bị hút vào, sau đó bị xé thành mảnh nhỏ. Còn có Kình Sa Khẩu, nơi đó thường xuyên có những đàn cá mập xuất hiện, hơn nữa cấp bậc bình thường đều đạt tới thánh thú. Những mơi nguy hiểm như vậy có rất nhiều, nhưng nguy hiểm nhất là, không lâu sau chúng ta sẽ vào vực Mê Linh, ở trong đó nhìn không tới ánh nắng, tất cả đồ dùng chỉ đường đều đã mất tác dụng (thí dụ như la bàn), không có người của Thần điện dẫn đường, người bình thường không qua được vực Mê Linh này. Rất nhiều người mưu toan lẻn vào Thánh Hải thành cuối cùng đều bị lạc trên biển."
Độc Cô Thiên Diệp nghe đến đó trong lòng căng thẳng. Hữu Vô gia gia có tự mình lẻn vào Thánh Hải thành hay không ? Hắn có gặp nguy hiểm hay không ?
Nhìn thấy mọi người bị lời nói của mình dọa đến, Phong Li thản nhiên cười, nói: "Các ngươi không cần quá mức lo lắng. Thuyền chúng ta dùng sắt cứng rắn tạo thành, lực phòng ngự tương đương hạ phẩm thánh khí , có thể chống đỡ một chút công kích của thần thú . Chúng ta nắm giữ quy luật hoạt động của huyễn thú các khu vực, sẽ tận lực tránh đi này có những nơi huyễn thú. Cho dù đụng phải huyễn thú, chúng ta cũng có nhiều huyễn sư như vậy không phải sao ?"
"Chỉ hy vọng như thế." Nghe thấy Phong Li an ủi, không ít người hơi an lòng.
"Tốt nhất không cần gặp huyễn thú thành đàn ."
Đan Kinh Thiên cúi đầu nhìn mặt biển xanh biếc, lẩm bẩm: "Ăn qua huyễn thú bay trên trời, chạy dưới dất, chưa từng ăn huyễn thú bơi dưới nước. Không biết thịt của hải huyễn thú ăn ngon không ? Nếu có, để huynh đệ nướng cho ta ăn."
Thuyền vẫn đi về hướng đông, trước khi mặt trời lăn thì đến một đảo nhỏ phụ cận.
Phong Li an bài thuyền cập bờ, tổ chức người mang theo học sinh tứ quốc lên đảo tìm nơi rộng lớn hạ trại.
"Tiểu Đào, vì sao chúng ta không đi suốt đêm ?"
Trải qua thời gian một ngày, học viên tứ quốc và người của Thần điện cũng coi như quen biết, Tôn Khuê thừa dịp dựng lều hỏi một đệ tử Thần điện .
"Ta cũng không rõ lắm, hình như là có nhiệm vụ gì đó ở đây." Tiểu Đào trả lời.
"Các vị, " Thanh âm Tiểu Đào vừa dứt, thanh âm Thần Vãn Tình vang lên , "Nơi này là Hồi Sa Loan, bây giờ chúng ta đang ở trên đảo nhỏ lớn nhất Hồi Sa Loan. Sở dĩ chúng ta lại dừng lại ở đây, vì Thần điện muốn tìm một loại dược liệu ở nơi này."
Nói xong, nàng lấy từ nhẫn không gian ra một loại dược liệu, bộ rễ dài nhỏ, trên thân chỉ có hai chiếc lá nhỏ bé. Nàng để người bên cạnh phân dược liệu cho mọi người, nói: "Đây là Đăng Tinh thảo. Toàn bộ đại lục chỉ có Hồi Sa Loan mới có. Nó bình thường mọc thành phiến, buổi tối thường phát ra ánh sáng bạc. Thần điện muốn mời mọi người giúp chúng ta ngắt Đăng Tinh thảo. Trên đảo buổi tối thường có một ít huyễn thú hoạt động, lúc mọi người ra ngoài nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là đến người tổ đội cùng đi, không nên hành động một mình."
Chia toàn bộ Đăng Tinh thảo cho mọi người, mỗi người một cây. Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy, gốc cây còn đính bùn đất, dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng bạc. Nàng đặt Đăng Tinh thảo dưới mũi ngửi một chút, ẩn ẩn ngửi thấy một cỗ mùi.
"Thiên Diệp, chúng ta cùng nhau đi." Mạc Tử Khanh đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp , nói.
"Được."
"Uy uy uy, ta cũng muốn đi cùng các ngươi ." Đan Kinh Thiên ở phía sau Mạc Tử Khanh vươn đầu, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói, "Nói không chừng các ngươi vụng trộm ra ngoài ăn thịt nướng. Huynh đệ, ngươi không thể vứt bỏ ta !"
Nghe thấy lời nói của Đan Kinh Thiên, Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được xem thường. Nàng thiệt tình không muốn để ý tới tên ham ăn này.
Mọi người chuẩn bị xong, ăn cơm rồi đi tìm Đăng Tinh thảo , chỉ để lại hai lão sư mang đội ở lại lều trại nghỉ ngơi.
Hòn đảo này diện tích rất lớn, dù các nàng nhiều người, phân tán ra, cư nhiên ai cũng không gặp ai.
"Các ngươi nói trên đảo này có huyễn thú gì ? Giống huyễn thú trên đại lục hay là không giống ?"
Ba người Độc Cô Thiên Diệp đi trong rừng cây trên đảo. Ánh trăng mông lung, ba người lững thững đi, cũng không cố ý tìm Đăng Tinh thảo. Đan Kinh Thiên tùy tay hái lá cây, hỏi hai người còn lại.
"Không biết. Thấy thì sẽ biết thôi !" Độc Cô Thiên Diệp trả lời. Nàng cũng rất ngạc nhiên với huyễn thú trên huyễn hải vực này.
"Đang là buổi tối, chúng ta lại không quen thuộc nơi này, tốt nhất vẫn là không đụng phải huyễn thú." Mạc Tử Khanh cười nói.
"Cũng không phải nghĩ không gặp thì sẽ không gặp. Chúng ta lại không biết huyễn thú xuất hiện thế nào, nói không chừng một giây sau sẽ có một con huyễn thú xuất hiện trước mặt chúng ta." Đan Kinh Thiên nói.
Sự thật chứng minh, miệng hắn quả thật là miệng quạ đen.
Một đám Cự Ngạc xuất hiện ở trước mặt bọn họ ngay khi hắn nói xong câu này, nói chính xác là, bọn họ đi tới trước mặt một đám Cự Ngạc . Mà tiếng bước chân và tiếng nói của bọn họ, đánh thức chúng nó.
Cự Ngạc trời sinh tính hung tàn, là huyễn thú chỉ có ở hải vực này. Một con Cự Ngạc trưởng thành dài đến - thước, toàn thân bao bọc bởi các hình cầu, bên trong là nọc độc, trong lúc công kích , nọc độc này sẽ thẩm thấu ra, khiến đối thủ trúng độc. Răng nanh của chúng cũng là vũ khí sắc bén .
Cự Ngạc bị quấy rầy giấc ngủ vô cùng mất hứng, nhìn thấy ba nhân loại nho nhỏ, lập tức vây quanh bọn họ.
"Ta lau, không phải chứ ?" Đan Kinh Thiên nhìn trước mắt hơn hai mươi con Cự Ngạc, có chút không thể tin được. Tuy đàn Cự Ngạc này cấp bậc không cao, còn chưa tới cấp thánh thú, nhưng hắn thề, hắn thật sự chỉ thuận miệng nói thôi.
"Huy chương vàng miệng quạ đen." Độc Cô Thiên Diệp cười nói, sau đó lấy ramột thanh trường kiếm từ trong nhẫn không gian công kích đám Cự Ngạc.
Đừng Tử Khanh cũng cười , nói: "Đúng là huy chương vàng thật."
Đan Kinh Thiên bị hai người cười nhạo, buồn bực không thôi, tụ khởi một huyễn lực cầu liền ném qua, nổ banh xác một đám Cự Ngạc, tức giận nói: "Bây giờ các ngươi xuất hiện! Các ngươi xuất hiện nữa đi ! Hừ hừ!"
Ba người xử lý đám Cự Ngạc xongrất nhanh, xác của chúng nó và nọc độc nhỏ xuống đất, ăn mòn hoa cỏ chung quanh .
"Thực ghê tởm." Đan Kinh Thiên chán ghét nhìn thoáng qua.
"Đó cũng là do ngươi. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi." Mạc Tử Khanh nói. Vừa nãy tuy tiếng động lúc chiến đấu tuy rằng không lớn lắm, nhưng khó tránh khỏi quấy nhiễu huyễn thú phụ cận. Hơn nữa mùi máu tươi cũng dễ dàng đưa huyễn thú tới.
"Chờ một chút." Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên ra tiếng, "Các ngươi nhìn."
Đan Kinh Thiên và Mạc Tử Khanh nhìn theo tầm mắt Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy bụi cỏ rậm rạm, bên trong có hai thi thể Cự Ngạc.