Một ngày sau khi tàu con thoi bị rơi, nó rầu rĩ tựa vào bệ cửa sổ, đờ ra.
Tôi cầm rau câu đưa nó, nó cũng không có lấy một chút tinh thần, chỉ đón lấy rồi ôm vào ngực, sau đó tiếp tục đờ ra.
Hành động của đại sứ ngoại giao cũng rất kỳ quái, nhìn thấy tôi là né tránh. Tôi tìm lão vài lần, vất vả lắm mới chặn được lão ở phòng bếp.
Lão trừng hai đôi mắt to hỏi tủ lạnh: “Hita đại nhân có gì chỉ giáo ạ?”
Tôi ho khan một cái, xoay lão lại: “Tôi hỏi ngài, hôm nay nó bị làm sao vậy?”
Lão đại thần chớp chớp con mắt, hàm hàm hồ hồ: “Nhị hoàng tử điện hạ không có nói cho ngài sao?”
Nếu nó nói cho tôi biết thì tôi còn hỏi lão làm gì?
Tôi thở dài, lắc đầu: “Có thể làm ơn nói cho tôi biết được không?”
“Cái này ấy à…” Lão đại thần ấp úng xoắn xoắn xúc tu, ánh sáng xanh dương trên người lập loè không ổn định.
“Tôi là Hita của nó mà? Nó có chuyện gì, không thể nói cho tôi biết sao?”
.
.
.
“Anh nghe bác Lý Khoa Lạp Mã nói rồi đấy.” Nó uể oải rúc vào xác vỏ rau câu, ánh sáng xanh da trời trên người rất ảm đạm.
“Ờm…” Tôi hơi do dự, nâng vỏ rau câu lên trong tay, “Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
“Em không phải người thừa kế rồi.” Nó ủ rũ nhìn tôi.
Tôi lúng túng —— ban nãy đúng là đại sứ ngoại giao có nói một lần, nhưng lão lải nhải lẩm bẩm, nghe không ra đầu đuôi gì cả.
“Người kế thừa đầu tiên quay về Tasi rồi…” Giọng nó đều đều, không nghe ra hỉ nộ.
“Sau đó thì sao?” Tôi biết nó hẳn sẽ không quan tâm đến quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế như vậy.
“Sau đó tên kia bãi bỏ chế độ của Tasi…”
“Ơ?”
“Hắn bãi bỏ đế chế cũ, đổi thành quốc hội.” Nó máy móc nói, “Hoàng đế của Tasi bị đuổi đi.”
Tôi nghi hoặc: “Em… Không phải em không quan tâm đến vương quyền gì đó sao?”
“Em không quan tâm đến thứ đó… ” Nó ai oán ngẩng đầu nhìn tôi, “Em quan tâm đến cái nơi hai lão người điên kia đến cơ!”
Thì ra, nó vẫn quan tâm đến cha mẹ mình…
Nó yếu ớt mở miệng: “Anh có biết không… Hai lão chết bầm đó muốn tới đây sống với em đó…” Xúc tu của nó bỗng múa loạn lên, giọng nó bỗng cất cao lên một quãng gấp đôi, “Bọn họ nói. Muốn tới nơi này. Định. Cư! Là định cư đó ó ó ó! ! ! Bọn họ thế mà lại muốn định cư ở Trái Đất a! ! !”
“…”
“Tại sao tên kế vị kia không nhốt bọn họ lại đến chết vậy?! Hai kẻ rảnh rỗi không ngai kia thế nào cũng gây tai hoạ khôn lường a!” Nó nghĩ đến cái gì, đột nhiên yếu đuối trở lại, ôm ngón tay tôi mà cầu xin, “Trần ~ chúng ta dọn nhà được không anh ~ ? Hai lão người điên kia biết em ở đây với anh rồi… Bọn họ sẽ tới ngay đấy… Chúng ta bỏ trốn được không anh? Được không anh?”
Tôi càng bị phản ứng quá đà của nó doạ sợ, sau đó hỏi: “Đâu có ai báo cho bọn họ biết đâu? Làm sao em biết bọn họ sẽ tới đây?”
Đôi mắt ngập nước của nó bỗng nhìn trừng trừng về phía sinh vật xanh xanh nào đó: “Ngài Lý Khoa Lạp Mã rõ ràng có mang theo máy truyền tin mà!”
Lão đại thần run rẩy co cụm thành một cục, tức tưởi nhỏ giọng biện hộ: “Lão thần cũng không phải cố ý… Lão thần thật sự không nhớ rõ mình có đem cái máy kia… Liên lạc với bệ hạ cũng là muốn cho điện hạ được trở lại Tasi sớm một chút…”
“Nếu bác không liên lạc với lão điên kia, làm sao bọn họ lại muốn đến đây được?!” Nó kích động quơ xúc tu, từng đợt ánh sáng đỏ loé sáng trên người.
“Lão thần… Lão thần…” Đại sứ ngoại giao ôm quả đầu biến nhỏ lại càng nhỏ, rên rỉ một cách đáng thương.
Nó hất đầu, tiếp tục ôm tôi làm nũng: “Trần ~ chúng ta đi thôi, không thể ở đây được nữa rồi ~ Hai lão điên rất kinh khủng, bị bọn họ quấn lên là xong phim ngay… Chúng ta bỏ trốn đi! Trái Đất lớn như vậy, chúng ta có thể chạy thoát đấy… Ừa, hẳn là có thể chạy thoát đấy…”
Tôi sờ sờ quả đầu mềm mại của nó trấn an, lòng cảm thán: rốt cuộc là cha mẹ kiểu gì mà có thể doạ con mình sợ hãi đến như vậy hả trời?
Nó dần dần bình tĩnh lại, mắt to long lanh ngẩng nhìn tôi.
“Được rồi, không có việc gì đâu.” Tôi mỉm cười với nó, “Chúng ta không cần dọn đi đâu.”
Nó lắc đầu không tin: “Anh không biết bọn họ nhảm nhí đến mức nào đâu, bây giờ mà không đi thì đến lúc bọn họ đến là hết đường trốn chạy luôn đó!”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, ngón tay khẽ chỉ về cửa sổ thuỷ tinh.
“Chúng ta không cần dọn đi thật mà —— Anh nghĩ, chúng ta đã chậm rồi.”
Nó khủng hoảng mở to hai mắt, cứng ngắc xoay người từng chút từng chút một.
Bên ngoài cửa số lầu sáu có hai khối kẹo cao su màu xanh da trời dán lên cửa kính, nhìn chúng tôi cười sung sướng.
“Khônggggggg! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
Đó là một sáng tinh mơ mùa xuân của một chủ nhật nào đó, ở một khu chung cư yên bình nào đó, mọi người đang nghỉ ngơi tại nhà của mình bỗng nghe được thật rõ một tiếng thét thê lương không gì sánh được.
Tiếng thét thảm thiết dần biến mất, bầu trời vẫn xanh thẳm như trước, gió nhẹ vẫn ấm áp như cũ.
.
.
Tôi là Trần Tiền, nam, tuổi, một nhân viên văn phòng bình thường.
Tôi có một người tình rất đáng yêu, trong nhà còn có thêm ba người già cùng ở. Nói như thế nào nhỉ, cuộc sống của tôi… thật sự rất tuyệt vời.
======== Dấu ngăn cách đại biểu ngoài lề ========
Trần: Sao em không viết tiểu thuyết nữa? Tụi nó giục em mau lấp hố đi kìa.
Rau Câu: = =… Em bỏ rồi…
Trần: Ồ? Vì sao thế?
Rau Câu: Em chỉ muốn viết cuộc sống của em bên cạnh anh thôi, ba người bên kia tính sao bây giờ?!
( Trên bàn cơm:
Đại sứ ngoại giao: Bệ hạ, Hita đại nhân, mời hai người nếm thử, cái này là rau câu, là món ăn ngon nhất Trái Đất đấy!!
Hai người nào đó: Ồ ồ? Dâng lên đây nào, dâng lên đây nào ~)
Hoàn