- Ác xì..ác xì...- tiếng vy ác xì trong chăn liên tục khiến nó không thể nào tập trung được
- Bịch khăn giấy thứ rồi đấy!- nó xách laptop lại cạnh nhỏ, thảy cho nhỏ bịch khăn giấy mới
- Cảm....ơn ác xì~~~- nhỏ nói, giọng khản đặc
-..mày tránh xa tao ra một chút là biết ơn tao lắm rồi đó! Tao không muốn bị lây đâu- nó đề phòng nhìn nhỏ, lùi ra xa mấy bướcc
-Hừm...khịt khịt....bạn bè thế đấy- nhỏ lườm nó
- Thôi. Tao về phòng, ngủ sớm đi- nó nói, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng nhỏ. Không quên đóng cửa lại
.........
Vy thả phịch thân người xuống nền nệm mềm mại...
Hazzi. Bệnh thật rồii....hậu quả của việc dầm mưa đêm đây mà!!!
Nhỏ không biết hành động của mình là đúng hay sai nữa...
Chẳng phải đó chính là mong muốn của nhỏ hay sao?! Cậu đã nói thích nhỏ rồi mà....vì cái gì chứ??!
Cậu ăn chơi như thế...làm sao là thật lòng. Chắc chắn là vì cái vẻ ngoài này của nhỏ thôi...
Đời thật trớ trêu. Tại sao cho nhỏ thích cậu cơ chứ?!
Đặng Huỳnh Ngọc Vy cuối cùng lại lâm vào hoàn cảnh sao??!
Lòng nhỏ như thắt lại. Trong con tim bất chợt le lói tia hi vọng...nhỏ hi vọng, lời cậu nói chính là thật lòng...dù chỉ là lúc đó thôi cũng được..nhưng sau đó nhanh chóng vụt tắt
Nhắm nghiềm đôi mắt lại, cơn sốt nhẹ khiến nhỏ thấy lạnh lẽo và cô độc hơn bao giờ hết. Uống viên thuốc ngủ.... nhanh chóng chìm vào giấc say. Đêm đó, nhỏ mơ thấy ác mộng!
Mặt trời lại ló dạng sau hàng mây trắng, lại báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu!
Nhỏ nặng nhọc thay một cái áo thun đen đơn điệu và chân váy trắng caro đen. Bốt trắng phân. Xoã lỏng mái tóc đỏ hung.
Nhỏ phờ phạt lê từng bước ra ngoài...
Bước xuống lầuu, nhỏ thấy Kiệt và My đang ngồiđó
Chàng áo thun cổ trụ cam và quần ngố đen
Nàng mặc áo thun chấm bi hồng phấn. Váy đen, giày cao gót
- Chào!!!- nhỏ hờ hững đáp, ngồi phịch xuống ghế đối diện đầy mệt mỏi
- Nè, sau ủ rủ vậy mậy?!- my nhìn vy hỏi
- Không gì? Khụ khụ....- vy nhõ giọng, ho khan vài tiếng
- Cần anh đưa đi học không??!- kiệt nói
- Thôi..em đi với Ngọc...không phiền anh...khụ khụ
- Hôm qua bị sổ mũi, hôm nay ho. Mày cãm thật rồi- My lo lắng
- Không..không sao. Khụ..- nhỏ xua xua tay
- Tụi nó đi học hết rồi..mày để anh đưa đi cho- kiệt nhẹ giọng
- Thôi...vậy em đi auđi không làm phiền hai người- nhỏ vẫn kiên quyết
- Mày để anh Kiệt đưa đi!- nàng nhìn nhỏ
- Thôi, cứ để tao mình...khụ khụ..- nhỏ nhanh chóng đứng dậy cất bước ra ngoài
Kiệt nhìn theo bóng lưng em gái...lòng chàng nàng nặng trĩu..trong đầu hiện về thước phim tối qua mình chứng kiến, khẽ lắc đầu...
.....................................
Mai sao school
Con audi màu đỏ máu phanh xuống
Vy bước xuống với tình trạng sức khoẻ không mấy tốt...
Nhiều lời bàn tán xôn xao không ngừng. Nữ sinh nhìn nhỏ bằng ánh mắt căm ghét hơn cả bình thường. Nhỏ cũng hơi khó hiểu, nhưng thôi, gạt ngang mọii thứ, bước đi thật nhanhlên lớpp
Đang lê bước lên cái cầu thang, một giọng nói quen thuộc vang lên:
- em sao vậy?- hải đang đứng trước mặt nhỏ cách bậc thang.
Áo sơmi tím mở cúc. Quần jeans bụi màu xám. Ánh mắt nhìn nhỏ đầy lạnh lùng nhưng đầy lo lắng
"Em" sao?? Dễ nói nhỉ? Nhưng nhỏ thì rất khó nghe lọt qua tai. Không phải đây là thứ mà cô gái muốn người mình thích gọi mình sao. Nhưng nhỏ thì không...bởi lẽ cậu có thể gọi bất kì cô gái nào như vậy...
Cánh tay cậu vô thức đưa lên trán nhỏ nhưng nhanh chóng bị bàn tay nhỏ gạt mạnh ra xa...
-...không cần anh quan tâm- nhỏ lạnh giọng. Bước đi ngang qua cậu
Hải bíu lấy tay áo nhỏ, cậu nói giọng quan tâm
- Tay em nóng quá, sốt rồi đấy!
- Bỏ ra!!- nhỏ vẫn lạnh lùng nhìn cậu
- em..để tôi đưa em đến bệnh viện!- cậu nói
- Đã bảo là không cần anh...khụ khụ- nó hét, cổ họng cảm thấy đau rát vô cùng
- Giọng em khan đặc rồi kìa- cậu sốt sắng
- Cô ấy nói là không cần kia mà~~~- mộtt giọng nói khác lại vang lên
Hùng từ phía sau nhỏ đi lên. Tay đút túi quần, khá hả hê khi xem câu chuyện của "đôi trai gái" từ nãy giờ
- Mày...- Hải cứng họng
- Em họ à! Từ khi nào chú mày lại phải khỗ sở bám theo một đứa con gái vậy hả- Hùng cợt nhã
-...- nhỏ nhíu mày khó chịu khi bàn tay tự ý đặt lên vai của mình. Cổ họng nhỏ đau rát, không thể hét. Ném cho hùng ánh nhìn khinh bỉ nhất
Cả dãy hành lang bắt đầu đông đúc người
Nhỏ đứng đó bất lực, hai bàn tay của hai cậu con trai nắm lấy vai nhỏ, cả hai chiếu tia điện về phía nhau. Không ai nhường nhịn ai....
- Bỏ cô ấy ra- hải gằn giọng
- Mày mới là người phải bỏ. Cô ấy đâu có cần mày- hùng nhướn mày
- Ha! Thế mày nghĩ cô ấy cần mày..?!- cậu đá đểu
- Mày./.- hùng cứng họng
- Sao- cậu thách thức
- THÔI ĐỦ RỒI- nhỏ hét
-Khụ..khụ..- cổ họng nhỏ đau rát tột độ
- Đầu gấu..- cậu lo lắng nhìn nhỏ
Pặc___cố hết sức gạt mạnh hai bàn tay từ vai mình ra. Nhỏ khó nhọc nói:
- Tôi...không-cần-hai-anh...
Dùng chút sức lực cuối cùng đẩy mạnh cậu ra..nhỏ đi qua hờ hững...
Đám đông từ từ giải tán dần. Để lại hai chàng trai và hai nổi cô độc...
- Hahaha..Võ Vĩnh Hải.. Mày cũng đã có ngày này!- hùng mìa mai
-...
- Sao? Ê mặt không? Nhục nhã không?
-...
- Đừng có im lặng thế chứ em họ!
-...
- Hahaha! Đặng Huỳnh Ngọc Vy rồi sẽ là của tao- Hùng cười nham hiểm
BỐPP_ Môi hùng bậc máu..loạng choạng va vào bức tường trắng tinh
- Mày...dám đánh tao!- hủng trợn mắt
Ánhắt cậu lạnh lẽo vô độ, tay bóp chặt, hằng lên những tia máu
- Không được đụng vào người con gái của tao!
.....
Vy áp mặt vào dòng nước lạnh lẽocố che đi những giọt nước mắt mềm yếu. Cổ họng đau rát...nhưng cõi lòng còn đau rát hơn
Không còn là thích nữa, mà là yêu rồi, nhỏ yêu cậu thật rồi!
Cảm giác đẩy bỏ người mình yêu....đau đớn khôn tả!
- Võ Vĩnh Hải.. Xin đừng đùa giỡn tình cảm của em!- nhỏ nói trong vô thức
- Ô ô~~~ ai đây ta? Không phãi là em gái yêu quý angelboy hay sao?- một giọng nói yểu điệu vang lên
Vy ngước lên khỏi bồn rửa mặt, trước mặt nhỏ là đứa con gái kênh kiệu, phải nói là người không ra người...ăn mặc hở hang, tóc tai nhuộm loè loẹt.
"Lại gì nửa đây?" nhỏ thiết mghĩ, đúng là Dog thật. Toàn lựa lúc nhỏ yếu ớt nhất mà kiếm chuyện!
- Mày tới số rồi,..dám tán babyboy cơ đấy!- một nhỏhung hăng nói
-....
- Tao thấy mày là em kiệt nên đã nể mày lắm rồi. Nhưng không thể tha thứ cho hành động của mày nữa rồi- lại một nhỏ khác bước lên quát
- Muốn đánh tao à??- nhỏ cười khẩy, tuy giọng hơi khàn đặc nhưng vẫn rất ngạo ngễ
- Hừm đúng đó!
- E là tụi bây không đủ đẳng cấp- nhỏ nhếch môi
- Mày....
- Hừm..thật tiếc! Hôm nay người tính sỗ mày không phải tụi tao- nhỏ đó cười khẩy
-..- nhỏ nhíu mày
- Tao đã cố tình bỏ qua, cho mày rồi nhưng tới nước này thì không thể nhịn được nữa- một giọng nói âm lãnh vang lên
nhỏ đó bỗng dưng tẻ làm hai bên....một đứa con gái khác kiêu kì bước lên...
Nụ cười xảo trá và khuôn mặt xinh đẹp trát đầy son phấn. Bộ quần áo thanh mảnh đầy trong sáng có không hợp với nét mặt cáo già này!
Không còn ai khác, chính là Hà Song Kiều!
Vy khẽ cười khẩy, lòi mặt cáo sớm vậy sao?!
- Chào~~ giới thiệu với mày lần nữa tao là missten trường này. Là người xứng nhất với Hải! - kiều khinh khỉnh
- Ha~~quả dơ bẩn hơn cả những gì tôi nghĩ...khụ khụ- nhỏ đá đểu
- Hừm~~miệng mồm khá lắm, một lát khóc ròng xin tha cũng khó- Kiều tặc lưỡi cười cợt
- Xem ra cô cũng có chút bản lĩnh nhỉ??- vy nói
- Ha~~dĩ nhiên. Chị kiều là chị hai trường này đó- một nhỏ nịnh nọt xen vào
- Ồh. Chị hai?- nhỏ cười khẩy
- Xem ra mày còn rất ngạo mạn! Tao sẽ cho mày nếm mùi- kiều nhếch môi. Móc ra khẩu súng lụcc
- Súng sao? Lầy thế?~~- vy tặc lưỡi
- Mày câm- kiều chĩa súng vào nhỏ
-....
- Tao sẽ cho mày biết thế nào là bangchủ hana- kiều trừng mắt
Hana...? Bang thứ sao? Thì ra..hèn gì cô ta dám cầm súng thế này!
- Đụng vào Hải. Chỉ có con đường chết, dù mày là ai- "Cách"/.../ ngón tay thon dài lên nòng súng
Vy cau mày đề phòng. Võ Vĩnh Hải, anh đúng là nhiều " người tình"
- Bang chủ Hana! Cô dừng lại mau
Giọng nói của cậu cắt ngang bầu khômg khí u ám
- Ba..baby boy???- cả đám hốt hoảng lắp bắp
- Anh hải...em..- kiều ấp úng
Bốp_ đá bay khẩu súng từ tay kiều, cậu tức giận Quát:
- Cô làm cái quái gì ở đây?!
- Em..em...
- Ai cho cô đụng vào cô ấy?!- cậu trừng mắt
- Anh...anh vì nó mà nóng giận với em à?!- kiều lắp bắp
-....
- Anh giỏi lắm. Vì nó...anh đã hủy sạch fan club, hủy tất những vuộc hẹn với tụi em. Còn bảo vinle anh sẽ không đến bar một thời gian. Vì nó
..anh làm vậy có đáng không???- kiều thét, nước mắt lã chã
- Im đi!!- Hải quát
- Anh...
Vy trời tròng không tin vào mắt mình..nhỏ vừa nghe gì thế này?! Cậu..cậu đã làm gì
....vì nhỏ sao...thật ư...cậu... Hải... Vĩnh Hải..
.anh...anh...
- Tôi cho các cô giây phắn ngay lập tức- Hải trừng mắt
"....." cá đám vội vả chạy toáng loạng...kiều ngang bướng không đi, một nhỏ đàn em khỗ sỡ lắm mới lôi kiều theo được....
Khômg gian lại trở về yên tĩnh như phút ban đầu
Nhỏ lặng thinh không biết nói gì hơn
- Em...nghe hết rồi à?- cậu nnhẹ giọng, xoay mặt điđi hướng khác
- Anh...- nhỏ ngẹn ngào
- Anh..đã nói là anh thật lòng!- cậuu xoay mặt lại nhìn nhỏ
- Tôi....- nhỏ cứng họng
- Xin em đừng xảy ra chuyện gì! Xin em...- cậu đặt tay lên bờ vai nhỏ, ánh mắt ôn nhu chân thành
- Anh....tôi..- vy lắp bắp
Cậu nói thật sao? Thật vậy ư? Cậu..câu...thật lòng ư??? Nhỏ....
Hải nắm lấy bờ vai vy, áp mắt lại cạnh nhỏ,bờ môi câu chạm vào bờ môi nhỏ!
Vy cứng đờ, trợn tròn mắt. Không tin vào chuyện gì đang xảy ra!!!!
Quơ tay định đẩy cậu ra nhưng...người chẳng còn chút sức lực nào nữa! Cậu dan tay ôm chặt lấy vy....
Cả hai dây dưa đến lúc nhỏ không còn thở được nữa....cậu mới buông nhỏ ra!
- Anh...anh...- nhỏ lắp bắp
-...- hải cười khẩy nhìn nhỏ mặt đang đỏ gay cả lên
- Sao...anh dám...khụ khụ- vy hét
- Nếu không muốt tắt giọng thì em cứ la hét-cậu nhếch môi,bất ngờ bế thốc nhỏ lên
- Á..anh..khụ khụ!- vy lại hét
-...- cậu mỉm cười đắc chí
- Bỏ tôi xuống!!!
- Nếu em còn nói nữa. Tôi sẽ hôn em!- hải thì thầm vào cánh mũi Vy
Mặt nhỏ đỏ lự...cứng họng không nói gì được nữa!
Chàng trai tóc xanh bồng con bé tóc hung vô tư đi ra khỏi sân trường
Nhỏ cứ mãi la hét,lâu cậu lại thì thầm vào tay nhỏ một điều gì đó, nhỏ liền im bặt!
Từ xa xa, nó, hắn, anh, cô, chàng và nàng nhìn thấy khẽ lắc đầu.
Hi vọng cậu "làm việc" cho ra trò một chút...
Kiệt lại nhớ về thước phim tối qua anh chứng kiến:
Cậu thân người ướt sũng chạy vào phòng cậu, xin kiệt kể cho cậu nghe chuyện của nhỏ! Đôi mắt cậu chân thành và nghiêm túc lạ thường. Kiệt bất ngờ khi nghe câu nói của cậu " tao yêu đầu gấu thật lòng"
Chàng đành kể cho cậu nghe tất cả, không hiểu sao chàng rất tin cậu lần này. Có phải cậu yêu em nhỏ thật lòng không??
-..Tao. Sẽ tin mày một lần-lúc đó chàng đột nhiên nói thế. Đến bây giờ còn không hiểu tại sao
"Brừ brừ...điện thoại kiệt chợt reo lên
From: hải
Time: now
Nd: cho tao mượn đầu gấu một ngày!"
- Võ Vĩnh Hải. Tao giao em gái cho mày!
O.s