Hồ Chí Minh_ Phố sáng trong lành đầy nắng.
Con Siêu xe mui trần màu đen phanh trước trung tâm thương mại CFF D.M.H. Quả là một con xe hiếm có ở Việt Nam. Biết bao người qua lại nhìn vào xúyt xoa. Nhưng thứ còn đáng chú ý hơn chính là chàng trai đang cầm láy con xe đó.
Thân ảnh Lâm cao lớn siêu chuẩn. Bộ complet đen sang trọng. Mái tóc đen nhánh cuốn hút. Chiếc khuyên tai đen lại rất thời thượng. Làm cho bao cô chết ngất hai bên đường.
Ngồi trong xe, anh tháo bỏ tai nghe ra. Khẽ liếc nhìn đồng hồ, còn quá sớm so với giờ hẹn. Vào đây nhắm nháp ít cafê sẵn tiện làm cho xong dự án đang dang dỡ, vã lại...có cafe đen lúc này...mới thấu hiểu được nổi buồn của một kẻ đơn độc.
- Mang đi rửa cho tôi- Anh ném chìa khoá xe cho tên bảo vệ còn mình thì thong thả bước tiếp
- Dạ...thưa cậu!- Bảo vệ kính cẩn đáp. Mau chóng đi ngay, ai mà lại dám làm phật lòng ông chủ nhỏ của cái trung tâm này chứ
Vừa bước vào cửa ra vào, điều mà anh không muốn nhất luôn xảy ra đầu tiên. Đó là trở thành tâm điểm của sự chú ý. Bao tiếng xuýt xoa, trầm trồ của những nữ sinh, những cô gái trẻ làm anh rất khó chịu
- Á~~ mày ơi. Thiên thần kìa!- Ns
- Tao đang mơ hay tỉnh- Ns
- Trông trẻ quá. Sao lại có người đẹp trai đến như thế chứ- Ns
- Làm sao để làm quen với anh ấy đây?!- Ns
........
Như bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ. Anh thẳng chân đi lên tầng trên. Tìm một chiếc bàn ít người qua lại nhất để ngồi. Sau đó ít phút, có một cô gái trong bộ đồ phục vụ đi đến gần anh
- Mời quý khách chọn món!- Cô ta khẽ cất giọng
- Cho tôi cafe đen ít đường!- Anh đáp ngay món uống quen thuộc không thèm để ý đến cô ta. Tay anh anh mở chiếc cặp lấy laptop và tài liệu ra
- Anh là doanh nhân à? Trông anh có vẻ trẻ hơn tuổi thì phải- Cô phục vụ nhìn những thứ anh đem ra liền hỏi
- À..- Lâm ậm ừ
- Vậy à. Nhìn anh rất là phong độ
-... cảm ơn!
- Chiếc laptop của anh đẹp quá. Anh mua ở đâu vậy. Không phải trong nước đúng không?? Em cũng đang cần mua laptop
-...
- Hihi. Không nói giấu gì anh! em là Kiều thư, à....em chưa có bạn trai. Em có thể biết tên anh không?!- Cô ta cười e lệ
-...
Anh tháo bỏ cặp kính ra liếc nhìn cô gái trước mặt
Khuôn mặt cô gái này nhỏ gọn, khá là xinh xắn. Có thế gọi là mặt V-Line. Chỉ có điều là không biết vô tình hay cố ý, Chiếc áo sơmi cô ta mặt bung đến hai cúc trong khi các nhân viên khác đều cài đến sát cổ. Bộ mặt trét khá nhiều son phấn. Thấy anh nhìn nên cố gắng nặng ra nụ cười duyên dáng nhất có thể với anh. Đến đây, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, cô nhân viên này đang rất chú ý đến Lâm. Cô ta muốn 'cưa' anh đây mà!!
Nhưng rất tiếc, thái độ của anh là trái ngược hoàn toàn. Anh chóng cằm khẽ đáp:
- Bạn có phiền vào trong mang cafe ra cho tôi nhanh nhanh được không. Tôi cần yên tĩnh để tập trung làm việc. Bạn thích trò chuyện thì đi nơi khác vậy!
Nói xong, anh đeo kính vào và bắt đầu công việc
Cô nhân viên đỏ mặt tía tai. Hơi...bị quê một chút. Cái gì chứ? Người con trai này không dếm xỉa gì đến cô ta? Cô ta nhân viên xinh nhất ở đây mà. Bao nhiêu nam khách hàng muốn cô ta phục vụ còn không được nữa là.
- Sao bạn còn chưa đi. Bạn không muốn bán hàng sao??
-...anh...anh...tôi như thế này..Không thấy hả- cô ta lắp bắp
- Bạn muốn tôi thấy gì từ bạn?- Lâm nhíu mày
- Anh...thực ra tôi...không phải ai tôi cũng tiếp chuyện cả!- Cô ta nói. Ra chút vẻ tự đắc. Anh bắt đầu nhìn cô ta chăm chú rồi. Haha, phải thế chứ. Dù là ai vào trung tâm thương mại này đều phải liếc nhìn cô. Anh chàng này cũng không ngoại lệ. Cô đúng là tuyệt vời mà!!!
Nhưng, ảo tưởng thường thì kéo dài không được lâu. Lâm chăm chú quan sát cô gái trước mặt mình. Lạnh giọng:
- Bạn này..cho tôi hỏi là bạn được thuê vào đây để làm gì vậy, bạn nói không phải ai bạn cũng tiếp chuyện. Tôi thật không hiểu trung tâm ở đây lại có một cô phục vụ như bạn. Mỗi tháng là bạn trả tiền cho trung tâm hay trung tâm trả tiền cho bạn???!
- Cái gì...anh... Dám nói tôi như thế à??!- Cô ta méo mặt. Nổ đom đóm mắt. Anh dám nói thế sao. Anh ta là ai, có bị mù không mà dám phớt lờ cô ta, lại còn dám nói vậy....
- Tôi nói gì sai à?- Lâm mím môi
- Anh...đồ kiêu ngạo. Anh là ai mà dám nói tôi như thế?
- Vậy thì bạn là ai mà tôi không được nói??!- Anh chóng cằm khẽ nhếch môi
-.cái gì...tôi...
- Cậu Lâm. Xe của cậu đã xong rồi ạ- Vừa lúc đó anh quản lí trung tâm chạy lên lễ phép đưa lại cho anh chìa khoá
- Cảm ơn. Anh nhận lại chìa xe một cách hài lòng. Vẫn không quan tâm dến cô gái, tiếp tục công việc của mình
- Cậu chủ thấy trung tâm này sao ạ. Tôi quản lí cậu vừa lòng chứ?!- Quản lí cười xuề xoà nói
- H...ả...cậu chủ??!- Cô nhân viên hơi hét lên. Anh là ai mà ngay cả quản lí_người cao nhất ở đây cung kính như thế này. Lại gọi là cậu chủ nữa
- Kiều Thư?! Sao cô vô phép thế hả. Có biết đây là cậu Minh Lâm_chủ tịch CFF hay không mà la hét tùy tiện thế??!- Anh quản lí cau mài khó chịu nhìn Kiều Thư
- Cái..gì...chủ...tịch- Kiều Thư á khẩu
- Sao?? Cô không biết à. Cậu Minh Lâm mới tuổi nhưng đã là người thay mặt cho ngài Minh Hải quản lí các trung tâm lớn nhỏ ở việt nam này đấy!
- Trần Thế An. Tôi không cần anh ca tụng tôi. Đi được rồi đó!- Lâm nhếch môi khó chịu
- Hôhô... xin lỗi cậu. Tôi vô ý quá. Đi ngay ạ!- Thế An sợ sệt, quay qua Thư nói nhỏ váo tai cô ta- Cô liệu hồn đó, cậu Lâm rất ghét bị làm phiền. Xung quanh cậu ta đầy siêu mẫu, cô biết Ely-kha chứ, cô ấy là một điển hình. Không đến lượt con chồn hôi như cô đâu. Đừng có thấy cậu ấy đẹp trai quá mà cưa cẩm. Không có kết quả tốt đâu!!!
Kiều Thư rùng mình. Vội vã vâng dạ chạy vào trong, mặt mày xanh lét
Lâm khẽ nhếch miệng cười nhạt. Cái thể loại như cô ta anh gặp đầy. Lẽ ra sẽ không thèm để tâm làm gì cho mệt óc, chỉ có điều... mọi hoạt động của anh như khựng lại khi nghe cái tên Ely- Kha...
Ely- Kha. Là tên nghệ danh của Ngọc. Cô là siêu mẫu mà. Đã từng một thời cô là người yêu tin đồn của anh đấy. Vì sao hả? Lúc trước, mỗi tháng anh và Kiệt đều sang Mỹ một lần để thăm Vy và Linh. Nhưng thực chất thì thời gian anh gần gũi cô còn nhiều hơn nó. Mấy bài báo Hàn-Việt còn giật tít lên là:"Ely và Dương Minh Lâm, mối quan hệ bất ngờ; "Doanh nhân quý tử nhà họ Dương đều đặn thăm người yêu mỗi tháng một lần". Ôi dào, xem như thế nào chứ. Chỉ biết làm ngơ như không quan tâm vì cô mở họp báo đính chính. Mãi mãi trong lòng cô nếu được thì anh chỉ là số . Số một là một người hoàn toàn khác...
Ít phút sau, ly cafe đen anh chờ đợi cũng đã có. Nhưng lần này thái độ của Kiều Thư hoàn toàn khác hẳn với khi nãy:
- Thành...thành thật xin lỗi cậu. Càfê đây ạ???- Thư cuối mặt sợ sệt.
-...- vẫn chăm chú vào laotop. Anh khẽ phẩy tay ra hiệu "để xuống rồi đi đi". Cô ta lập tức làm theo, chạy cong đi mất
Không thèm quan tâm đến cô ta lắm. Anh khẽ liếc nhìn cốc dung dịch đen đang nghi ngút khói. Nâng lên nhấp một ngụm. Đắng, đó là hương vị đầu tiên Lâm cảm nhận được. Cafe đắng, người bạn của sự cô độc.
Ngày đó...ngày đệnh mệnh muốn quên đi và cũng muốn nhớ lại. Tim anh hơi nhói. Câu nói ấy quả không sai: cái gì không phải của mình mãi mãi cũng không phải là của mình, dù có cố gắng đến mấy cũng vô ích, cuối cùng chỉ chuốt lấy thảm bại mà thôi!
Tự nhiên Lâm nhớ tới Zak. Đó là câu nói của Zak hay nói.
Từng mảng kí ức từ đâu dần trôi dạt về. Nhẹ nhàng, ấm áp, rồi tan vỡ, lạnh lẽo.
Trên màn hình chính của trung tâm thương mại đang phát những bài nhạc balat nhẹ êm:
" Và ca khúc nhất bản của tuần này. Thuộc về... Người tôi yêu của Chi Dân...
........
...........
Người tôi yêu tỉnh giấc vào lúc trưa hay ban chiều
Và thường có thói quen thích nuông chiều
Mong người kia sẽ hiểu, không hay giận hờn vu vơ
Vì em tôi nay vẫn còn ngây thơ...
......"
Chiếc laptop được gập xuống một cách nhẹ nhàng. Lâm tự khẳng định một câu với bản thân: Mình không thể tập trung làm việc lúc này!
Ca từ ấy...quen thuộc nhưng xa lạ. Ấm áp nhưng buốt giá!!!
- Người anh yêu...tỉnh giấc vào lúc trưa...hay ban chiều...và thường có thói quen..thích nũng nhiều....- môi anh tự lẩm nhẩm theo lời nhạc. Bất giác. Một cơn tê ở đầu lưỡi ào tới. Cánh môi như không thể thốt thêm lời...
Sau bao nhiêu hi vọng đều vỡ tan từ giây phút đó. Giây phút cô nói yêu người con trai khác!! Tim anh đau! Đau như thế nào cô biết không
Mỗi ngày ngó lơ mọi hành động của cô đối với những thằng con trai khác. Nổi buồn và cơn ghen trỗi dậy từng hồi. Nhưng, ngoài ngó lơ ra thì anh còn biết làm gì khác. Tại sao? Vì...ghen, làm gì có tư cách để ghen. Đối với cô anh chỉ là anh trai thôi. Quá nghiệt ngã cho một số phận
Anh còn có thể làm gì khác ngoài đứng yên để nhường cho cô hai chữ hạnh phúc mà cô mãi kiếm tìm. Anh chỉ biết một điều, đến khi nào cô mệt mỏi và dừng lại, anh luôn ở phía sau chờ đợi cô.
Chỉ có thế!
..............
....................
Mai Sao school
A
Lớp học học sinh nay trở nên trống vắng hơn khi cả cô, anh và hắn đều bóc hơi không một vết tích. Tiết lại là một tiết tự học vô bổ đối với cả bọn. Chỉ có một mình nó là đang vùi đầu làm việc còn lại cặp vợ chồng kia có vẻ rất thảnh thơi là đằng khác.
- Ông xã á! Chiều chở đi shopping đi. Anh~~- My khiều khiều vai người yêu bàn trên nũng nịu. Thấy Kiệt không quay đầy lại liền ra sức chọt tới tấp
- Rồi rồi. Ok! Anh chở em đi. Đừng chọc ngoáy cái hông của anh nữa được không???- chàng chán nản trả lời
- Hihi. Có thế chứ. Chở em đi ăn kem luôn nha.- Nàng hí hửng
- Ừ. Đi luôn!- Chàng giơ tay đầu hàng
- Vậy đi chụp hình ngoại cảnh?- nàng hứng khởi chòm dậy quàng cổ chàng mè nheo
- Oke oke! Đi hết luôn!!!!- Kiệt đưa tay bẹo má người yêu
- Anh. Em muốn ghé cả công viên giải trí!!! Xem phim, spa, mua trang sức,...~~~- Nàng ta được nước lấn tới tuông ra không biết bao nhiêu thứ
- Anh chịu em luôn rồi đó!!!- Kiệt lắc đầu
- Hihi..
Trái với không khí tình cảm của cặp vừa rồi. Phía dãy bàn của nhỏ và cậu coi bộ u ám hơn nhiều. Hải nằm dật dựa ra bàn phía sau nhỏ ngủ khò
Vy ngồi bàn trên. Đáng ra thì thời gian rảnh rỗi hiếm có như thế này nhỏ phải tranh thủ đánh một giấc như cậu, với lại việc hôm qua cũng quá mất sứcc. Vậy mà nhỏ không tài nào yên được với con hồ ly tinh ngồi giả tạo bên cạnh cứ eo éo tiếng thú:
- Vy à. Cái túi xách của bạn đẹp quá. Tự tay bạn thiết kế đấy à. Đẹp quá. Bạn thật là khéo tay!- Song Kiều tít mắt tươi rói nhìn Vy.
- Cô làm ơn câm họng cho môi trường trong lành giúp- Nhỏ khinh bỉ nói. Đúng là cái đồ hai mặt. Nhỏ còn nhớ như in khẩu súng mà cô ta cầm lúc định bắt nhỏ trong nhà vệ sinh. Không ngờ từ lần đó cô ta lại càng mặt dày mài dạng hơn. Lúc nào cũng tỏ vẻ như một thiên thần. Không thể tin được rồi mà vẫn còn thể loại này tồn tại! Đời...hoá ra cũng như phim.
- Mình..xin lỗi. Bạn đừng tức giận. Mình không nói gì nữa đâu- Kiều làm ra vẻ bối rối tội nghiệp vô cùng
-...cứ đóng kịch vậy hoài không biết mệt hả. Nói cho tôi biết đi. Ai đã trả cat-xê rồi thuê cô diễn vậy hả. Hay là cô diễn free. Nhập vai sâu quá rồi đó rắn độc à- Nhỏ nhếch môi
-...bạn...sao lại nói mình như vậy.huhu...- cô ta giả vờ khóc lóc. Nhỏ nhìn Kiều tặc lưỡi. Đúng kịch bản phim Hàn Quốc luôn.
Nhưng...đã là phim thì cái thể loại giả tạo này luôn được bảo vệ. Luôn được bênh vực
- Tiểu Thư CL à. Bạn quá đáng với Song Kiều rồi đấy. Cho dù bạn có là bạn gái của Vĩnh Hải hay em gái của Tuấn Kiệt đi nữa thì....- Một nam sinh bất bình nói
- Bạn...đúng là ngang ngược. Kiều năm lần bảy lượt chỉ muốn kết bạn với bạn thôi. Bạn cứ luôn miệng miệt thị bạn ấy thật quá đáng.- Một nữ sinh khác tiếp lời
- Đừng thấy Kiều hiền lành như thế mà lấn lướt- Ns
- Đúng đó!- ns
- Thì sao? Tôi cứ quá đáng như thế đấy! Làm gì được tôi? Hả?! Cái lũ có mắt như mù?- Vy lập tức lên tiếng. Nhướn mày thách thức. Trình độ nhìn người của bọn này sao quá non kém
- Bạn...bạn...- cả lũ cứng họng. Nhìn nhỏ đầy tức giận. Vài người im bặt. Vài người chỉ ấp úng đầu lưỡi
- Sao. Định làm gì được tôi đây?- Vy cười đểu
- Con kia. Mày thôi đi!- Kiệt gằng giọng. Liếc qua Vy
- Hừmm...- Nhỏ hậm hực. Ngó lơ. Thẳng chân đứng dậy bỏ ra ngoài. Không quên liếc xéo Kiều một phát
Hà Song Kiều quá hả hê. Haha, thấy chưa, Missteen cô vẫn luôn được bênh vực, vẫn cứ là thiên thần. Đặng Vy nhỏ càng tức giận Hà Kiều cô ta càng có lợi. Nhưng...cái cô ta lo lắng nhiều nhất...chính là HẢI. Anh vẫn ở phía nhỏ. Tại sao chứ?! Cô có gì không bằng nhỏ kiêu căng đó??! Tại sao cậu dám thích nó mà không phải cô ta??!
Kiều khẽ quay xuống cau mày nhìn chàng trai đang ngủ phía sau. Ra lộ rõ vẻ không cam tâm.
Hải trong lúc ngủ càng thu hút hơn, vẻ nam tính càng quyến rũ. Lại galăng và rất có bản lĩnh. Một người hoàn hảo như thế này, chỉ xứng đáng với Hà Song Kiều này!
Kiệt nhìn qua Song Kiềubắt gặp ánh mắt gian xảo của cô ta, chàng biết ngay mà. Đâu phải ai Vy cũng cư xử như thế. Quả nhiên không phải kẻ tốt lành gì. Đã vậy còn tăm tia đến cậu nữa chứ!
- Vợ à, em qua chỗ Linh ngồi chơi đi. Anh ra ngoài môt lát!- Chàng nói với My
- Anh đi đâu?- Nàng hỏi
- Ừ...chỉ là đi vệ sinh thôi- Kiệt cười nhẹ
- Dạ!- My ngoan ngoãn đáp
Nhanh chóng đứng dậy chạy chỗ nó chơi. Kiệt cũng không nói gì thêm. Đứng dậy đi đến bên cậu. Cánh tay của Kiều đang xớ rớ lén lút chạm tóc cậu
- Lấy tay ra- Kiệt gằn giọng
Kiều giật mình. Vội vàng rụt tay lại
- Không... Tuất Kiệt..em chỉ là...- Cô ta lắp bắp
- LIỆU HỒN ĐÓ!- Chàng nhìn Kiều. Cảnh cáo
-...- Kiều bất giác giật mình. Tái xanh mặt mài
- CHẬc. Sao ồn ào vậy???
Hải ngóc đầu dậy. Nhăn nhó gắt
- Mày đi theo tao- Kiệt nhìn cậu nói
- Đi đâu? Mà Vy đâu rồi- Cậu chán nản hỏi
- Đầu Gấu vừa chạy ra ngoài rồi- chàng đáp
- Cái gì. Tại sao chứ?- Hải sốt sắn
- Không biết. Nên định đi tìm nè. Mày không muốn đi à??
- Đi. Đi. Chứ. Lẹ lên...
Chỉ một lời nói từ chàng khi nhắc đến Vy. Cậu đã nhanh chóng lôi kiệt đi ra ngoài.
Song Kiều nhìn theo. Cánh tay cô bóp chặt thành đấm. Đáng ghét! Anh em nhà đó, đều là đồ đáng ghét mà!!!
Ánh mắt nó cười khẩy nhìn qua. Cô tiểu thư họ Hà này quả không tầm thường, thân thế của cô ta ra sao?? Nó thắc mắc rồi đây. Họ Hà cũng không nhiều, chắc điều tra sẽ dễ. Đúng là thú vị! Hiếu kì rồi đây!
- Linh, cười cái gì đó- My nhìn nói hỏi
- À...không!- nó nhàn nhạt đáp. Quay sang tiếp tục công việc
- Hừm~~~hôm nay buồn quá. Con Ngọc chuồn dâu rồi trời
- Nó đến LA mà!- nó vừa làm việc vừa trả lờiii
- Ủa đâu có. LA đóng cửa ngày mà. Người ra lệnh đó là con Ngọc. Mày không biết à?- Nàng nói
-...khi nào?- Linh ngạc nhiên nhìn lên
- Mới..hôm qua! Tao nghe thư kí nói vậy! Sao?- My thắc mắc
- Không có gì! - Nói xong nó lại gục mặt xuống bàn
- Ơ kìa...Ê con kia. Đang nói chuyện ma. Ngước cái bản mặt lên đây coi.
-...
-....ê...
-...- nó vờ như không nghe để my tức xì khói. Lạ thật. Vậy...là sao? Cô...đã đi đâu? Lúc nào? Ban sáng?? Hàng động mượn áo khoác của nó tối hôm qua... Hôm qua, đâu có lạnh???!
Ngay lúc đó. Từ ngoài cửa cả lớp nh xôn xao cả lên. Có một người bước vào!
- Ơ... Ngọc- My gọi lớn
Giật mình, nó cũng ngước nhìn theo!
- Ừ...tao đây!- Cô khẽ đáp
Áo Sơmi kín cổ đen và vái đen. Đội thêm cả mũ lưỡi trai đen. Ngọc từ từ bước vào lớp và lại gần chỗ nàng và nó:
- Gì đây. Style này là sao?!- My méo mặt
- À..ừm. Đổi phong cách một chút-cô đáp. Nhẹ ngồi xuống cạnh nàng
- Chào!- nó nói. Mắt như vẫn không rời laptop
- Hihi. C..hào- cô cười tươi
- Ăn mặc gì mà đen thui vậy. Cái này chỉ hạp với con Linh hay con Vy thôi mày- My nhìn ngọc phán
- Ý mày là sao- nó lườm nàng
- À...không. Tao có ý gì đâu- my xuề xoà
- Thôi được rồi. Tụi bây làm gì vậy hả. Tao mới vô thôi mà!- Ngọc can
- May mà có mày vào. Anh Minh anh Lâm đi hết rồi. Chồng tao với Vy và Hải thì vừa ra ngoài. Ngồi với cục đá này chút nữa tao buồn đển chết mất- Nàng kêu ca
- Gì- nó trợn mắt
- Keke. Gì gì mà gì. Có Ngọc rồi. Không thèm mi nữaa.plêu- Nàng đắc ý
- Haha...- cô cười nhẹ
- Ngọc này. Tiết tự học. Lấy ipad ra đi. Thử game mới công ty tao nha- my nói
- Ok. Đứa nào thắng một chầu kem.- ngọc nháy mắt
- Mày thua là chắc
- Thử xem...
....
......
........
Linh thở dài nhìn hai con bạnn. Đúng là hợp thiệt. Cũng tốt. Có thể yên tĩnh làm việc. Chỉ có điều...cô...???? Nó cảm thấy có chút gì đó bất ổn.
............
.........
Trung tâm thương mại CFF D.M.H
- Tính thẻ cho tôi!- Lâm lạnh lùng nói. Thảy về phía bàn tiếp tân một chiếc thẻ trắng
Cô tiếp tân ngước mặt lên liền nhận ra chủ tịch liền huýnh hoáng đáp:
- C...cậu Lâm. Đối với cậu thì không cần đâu ạ!
Anh nhìn cô ta. Xem ra cũng trạc tuổi . Biết đến anh. Tổt, không nông nổi như cô bé nhân viên vừa rồi.
- Không sao. Cứ thanh toán cho tôi. Đây là lệnh- Anh ôn nhu đáp
- Dạ!- Được lệnh của sếp. Cô ấy an tâm làm theo. Không ngờ cậu nhỏ dù trẻ tuổi nhưng học cao, lại hiền lành như thế. CFF sau này trong tay anh chắc chắn bành trướng hơn nữa!
Nhận lại tấm thẻ từ tay, anh rảo bước đi đến khu trang sức. Hôm qua là ngày thứ sáu, vậy hôm nay...ngày . Ngày tháng , lễ tình nhân, và sau lễ tình nhân ngày...là sinh nhật cô. Từ lúc vào đến lúc uống cafe Lâm đã rất phân vân, có nên vào đây hay không, mọi năm...anh đều tặng quà cho cô. Trừ năm ngoái! Vậy còn năm nay, anh có nên tặng hay không đây? Đang đấu tranh tư tưởng một hồi lâu. Ấy vậy mà anh đã đến trước một gian trang sức từ lúc nào. Chiếc lắc tay mảnh mai bằng bạch kim đập ngay vào mắt anh. Đẹp quá, Vy thiết kế có khác( CFFvà CL hợp tác nên các mặt hàng của CL đều được bán ở các khu mua sắm của CFF. Mà mặt hàng của CL tất nhiên là Vy làm ra)
Hoạ tiết rất tinh tế. Rất nhẹ nhàng. Lại làm bằng vàng trắng. Ann là con trai nhưng nhìn vẫn thấy vừa mắt. Cô đeo vao...chắc la đẹp lắm đây
- Quý khách muốn mua gì ạ- người nhân viên nhìn Lâm hỏi
- Cho tôi xem cái kia!- Một giọng nói vang lên cùng lúc với Lâm
- Ơ...xin lỗi.. Mặt hang này là độc nhất vô nhị do CL làm ra. Chỉ có một cái thôi ạ!- Người nhân viên ra vẻ khó xử
- Cái gì sao có thể như thế được. Anh kia, tiểu thư đây đã chấm cái đó rồi. Anh chọn cái khác đi!- Nghe giọng nói lảnh lót của cô gái bên cạnh Lâm biết ngay là một cô tiểu thư chanh chua. Anh xoay mặt sang nhìn cô ta nhàn nhạt đáp:
- Tạo sao tôi phải chọn cái khác mà không phải là cô?
- Là tại vì tôi là con gái...còn anh là con trai, không biết nhường nhịn phái nữ à...ơ.....- Cô gái nhìn anh quát lớn rồi khựng lại. Trước mặt cô.... Một anh chàng đẹp trai hơn cả hoàng tử trong truyện cổ tích!!! Lần đầu tiên cô ta gâp một người đẹp như vậy. Một soái ca như trong truyện ngôn tình!!!!!
Lâm khẽ nhìn cô ta. Gì vậy, sao lại bị đơ như thế? ( shin: sếp còn hỏi! Tại sếp đấy!)
Anh đoán không sai...là một cô tiểu thư ăn mặc sành điệu. Chắc là con cái một tập doán kết xù nào đây! Tốt nhất...không nên dây vào.
- Cô nói đúng. Tôi là con trai. Tôi sẽ nhường. Cô thích thì cứ lấy!- Lâm lạnh lùng đáp, xong xoay mặt đi
- Ơ..ơ..khoan đã!!!- cô gái vội vàng nắm lấy bàn tay anh
- Sao?- anh cau mày nhìn cô ta
- Anh...tên là gì??? Tôi rất thích những người đẹp. Muốn...đi...chơi với tôi không???- Cô gái lắp bắp nói
- Cái gì??
Lâm méo mặt nhìn cô tiểu thư kia. Lại cái gì nữa đây??? Sao anh luôn gặp rắc rối với con gái thế!!!
O.s
( Hi mina-san, dạo này shin bận dữ lắm. Huu, lượt đọc, cmt, ib giảm thấy rõ, nhưng chịu thôi. Shin biết mình viết trn rất lâu, cũng muốn nhanh lắm, nhưng không có tgian. Xin hứa vs mn là tuần ít nhất sẽ có chap. Đừng bơ mình nha.
Mình có vài đìu mún đc nói:
Thứ nhất. Mình vít vì mục đích gtrí, xã bớt stress và đam mê thôi. Mn đón nhận là vui lắm r. Mình cảm ơn nhìu lém!
Thứ hai. Mình bik có bộ trn cùng tên TTSQ của chị hoàng yến nên k bik vì sao mà mn đọc nhầmm nói trn của mình sao giống trn "tiểu thư hoàn hảo và công tử lạnh lùng" của ken quá. Mình xin đính chính lại. Là bộ trn TTSQ của mình k nháy bất kì phiên bản nào hết. Motif dạng rất phổ biển nhưng mình chắc chắn là tất cả ý tưởng này mình đều tự nghĩ ra. Mà đã tự nghĩ ra thì k thể có sự trùng lập đc. Mình đã bỏ ra tgian đọc trn của hoàng yến thì mới thấy là hơi giống trn của Ken thật. Về sự việc này thì mình bức xúc dùm cho chị ken chút xíu thôi. Nhưng cái chính là mình pùn vì bị các bn nói mình "đạo trn" mong các bn xem xét lạii
Thứ ..còn về chuyện tình của Lâm và Ngọc lần này sao mấy bợn ib xối xả vậy ạ. Thật ra k phải như các bạn nghĩ đâu. Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Mn cố đợi xem nha. Hi!
Thứ . Dạo này k ít khu tlời cmt, ib đc, mình cũng bùn lắm. Tuy nhiên, các bn cứ góp ý, cmt, ib thoải mái, mình sẽ dành tgian đọc thiệt kĩ! ( cmt trên santruyen.com hay sstruyen.com mình đều thấy) mình còn lập nhóm trên f "oanh shin_đọc truyện online bởi oanh shin". Tại vì thấy ai cũng có trsng riêng. K có thì lạc hậu quá nẽn lập bừa thêm vài bạn vào, (lâu r k lên k bik đc bnhiu bn tgia r nữa) mn ai thích thì ủng hộ mình nha, ở đó đăng tải toàn bộ trn mình vít^^.
Đc r, thanks mn nhìu lắmm!
Arigatou- na!!!!